#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.
- Cháu không đi được đâu ạ.
Cảm ơn bác đã mời.
Bây giờ cháu phải đi có việc rồi.
Chào bác.
Hoàng My chậm rãi chào Ánh Hoa, dù sao cô ấy cũng từng là cô hiệu phó thực tập của cô.
Hoàng My chính là rõ đạo đức như thế đấy!
Mỗi tội là rõ đạo đức thì không nên giết người, dù đó có là người xấu đi chăng nữa!
Ánh Hoa ngơ người, thầm nghĩ rằng thật kì lạ.
Nhìn bóng lưng của cô gái phía trước, bà cũng chẳng biết có nên níu lại không.
Lúc này thì đám người của Lan Hân cũng đuổi kịp đến nơi, miệng còn eo éo kêu tiếng "tiểu thư" khiến cho Hoàng My vô cùng nhức đầu, nhưng ít ra cô vẫn nhớ một thứ quan trọng.
- Thư ký Lan, cha tôi có đưa cho dì tiền không?
- Có chứ! Vương tổng đưa cho tiểu thư cái thẻ này, bảo cô mua gì thì cứ quẹt thẻ của anh ấy.
Lan Hân thở hổn hển rồi vội vã lấy trong túi xách ra một chiếc thẻ đen, cười cười rồi nhanh chóng đưa cho Hoàng My.
Cô cong miệng cười tít cả mắt, cầm lấy chiếc thẻ rồi lật qua lật lại xem xét một cách vui sướng.
Cô chuẩn bị rời đi sang chỗ khác để mua đồ thì chợt có một tiếng gọi mà Hoàng My biết rõ người bị gọi là mình:
- Khoan đã!
Hoàng My ngưng lại, thầm cảm thán một câu, đừng nói Ánh Hoa nhận ra cô rồi đấy nhé!?
- Có chuyện gì sao ạ?
- À...không có gì...Cảm ơn cô đã nói giúp tôi, tôi có thể đền bù một số tiền không.
Dù sao vừa nãy cũng vô tình động phải cô.
- Không sao.
Cháu cũng không bị làm sao cả.
Bác cứ giữ lấy đi, dù sao cũng phải đền bù cho "con gái của Lưu tổng" nữa.
Cô nhân viên kia cũng chỉ xì một tiếng rồi thôi.
Cũng không nói gì nữa.
Lan Hân nhìn sơ qua tình hình, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên cũng chỉ cúi đầu cảm ơn qua khi thấy người khác lịch sự với tiểu thư nhà mình.
- Cảm ơn bác đã quan tâm tiểu thư của tôi!
Sau đó họ rời đi, Ánh Hoa đờ đẫn đi một lúc, câu nói này có vẻ quen quá! Hình như bà ấy đã nghe ở đâu rồi?
Hoàng My sải bước dài về phía trước, hát ngân nga vài câu yêu đời.
Sau khi không có thẻ đen vô hạn thì cô cũng đã biết không có tiền sẽ là cuộc sống thế nào, thật đáng thương cho cô mà!
Lan Hân và hai vệ sĩ nhanh chóng theo sau.
Nhìn tình cảnh hiện tại thì mặc dù Hoàng My có khí chất và dáng điệu của một tiểu thư hơn là cái kiểu công sở của Lan Hân, nhưng mà hai vệ sĩ kế bên khiến cho cô ta trở nên nổi bật hơn hẳn Hoàng My.
Hoàng My: "..." Dám chiếm hào quang của taa!
Bởi vì có tiền của cha, nên Hoàng My thoả sức mua đồ không cần nhìn giá.
Cứ thích là cô chọn, chọn nhiều đến nỗi mà hai vệ sĩ đều không xách nổi nữa.
- Tiểu thư, cô không nên tiêu tiền hoang phí đâu...
Mỗi lần Hoàng My chọn một món đồ đắt giá một chút là Lan Hân lại bắt đầu đạo lý với cô.
Nói rất nhiều nhưng cô thật sự nghe không lọt chữ nào.
Đến khi Hoàng My thật sự cảm thấy phiền phức về sự lải nhải của Lan Hân thì cô không thể không để ý và nhắc nhở cô ta:
- Thư ký Lan, cha tôi cho cô đi cùng để "chia sẻ" việc chọn đồ cùng tôi.
Không phải để cô ngăn cản tôi mua những gì tôi muốn mua khi chúng quá đắt giá.
Nếu cô không thích việc mua sắm của tôi, có thể đi về, tôi không tiễn.
Sau khi Hoàng My nói căng thì Lan Hân cũng đã ngậm miệng lại, có vẻ là cảm thấy tủi thân khi khuyên ngăn không thành.
Dù sao từ nhỏ thì tiểu thư của cô ta đã như vậy rồi mà.
Vẫn luôn là một cô bé kì lạ!
Hoàng My cực kì không ưa thái độ của Lan Hân sau khi cô ta bị cô chửi.
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, cùng lắm là cô tiếp tục mua sắm và mặc kệ cô ta thôi.
- Tiểu thư, chúng tôi có thể rời đi một lúc để gọi xe chở đống đồ này về không?
- Đi đi.
Hoàng My tiếp tục dạo chơi quanh khu quần áo.
Chỉ mới là khu quần áo mà đã bị cô càn quét như vậy, không biết còn mấy khu khác thì thế nào nữa đây.
Sau khi hai vệ sĩ rời đi, Hoàng My cùng với Lan Hân dạo đến khu trang sức, nhìn những mẫu đá quý đủ hình đủ dạng, cô có chút cảm giác không biết mua gì.
Không nghĩ tới là mình cũng có cảm giác này.
Chợt một suy nghĩ loé qua đầu cô, Hoàng My mỉm cười, tiến đến một shop đồng hồ đeo tay.
Nhìn những chiếc đồng hồ lấp lánh đủ kiểu được trưng bày, không chỉ Lan Hân mà cả Hoàng My cũng loá mắt.
Cô hoàn toàn quên sự hiện diện của Lan Hân mà đi chọn đồng hồ.
Hoàng My dừng lại ngón tay lại trước một chiếc đồng hồ vàng có đính một viên đá quý màu đen đơn giản.
Hoàng My cười cười, không biết nghĩ gì mà lại chọn chiếc đồng hồ đó giữa những chiếc đồng hồ sang trọng và lấp lánh xung quanh.
- Chiếc đồng hồ này có kiểu của nữ không ạ?
Sau khi nhận được cái gật đầu và sự giới thiệu nhiệt tình của nhân viên, Hoàng My trực tiếp mua luôn hai chiếc đồng hồ, một kiểu nam và một kiểu nữ.
Lan Hân nhìn con số trên hoá đơn mà có chút choáng ngợp, chiếc đồng hồ đó trị giá bằng cả chục chiếc váy Hoàng My mua ở những shop thời trang có tiếng.
Sau đó cô còn dạo qua một vài chỗ bán đồ trang trí, Lan Hân đi theo cũng suy đoán rất nhiều nhưng cũng chẳng nghĩ ra gì.
Sau khi Hoàng My mua sắm xong thì cũng đã đến giờ trưa, những thứ đồ cô mua đã được đưa về nhà hết.
Chỉ còn lại Hoàng My, Lan Hân cùng với hai vệ sĩ đi ăn trưa.
- Sau khi ăn trưa xong thì cô cũng nên quay lại công việc của mình rồi.
Có cái nịt mà cô cho Lan Hân vừa được trốn việc đi chơi vừa được nhận lương đầy đủ nhá!
Mặc dù cái tiếng lòng của Hoàng My thể hiện đầy sự ích kỷ cùng keo kiệt nhưng cũng không trách cô được, dù sao vị diện này cô cũng bị mất đi quyền sử dụng tiền thoả thích.
Hôm nay đi mua sắm thì cô cũng đã cố kìm nén để Vương Lịch không nghĩ cô là một đứa con gái tiêu xài hoang phí.
Dùng tiền của người khác đúng là không thoải mái chút nào mà!
Bữa cơm trưa của Hoàng My vẫn là mấy món ăn đơn giản nhưng bánh ngọt tráng miệng vẫn là có mệnh giá cao chót vót.
Dù thế nhưng cô vẫn không bao ăn cho hai vệ sĩ và Lan Hân, họ phải bỏ tiền túi ra ăn trưa.
Làm ra tiền là để có thể ăn và sống, ai rảnh đâu mà nuôi!
Mạnh lòng là thế nhưng Hoàng My lại đần độn không biết rằng mỗi câu nói thể hiện sự ích kỷ, keo kiệt của mình đều là những cái tát đau điếng vào mặt của bản thân.
Tự vả cực mạnh!
Lan Hân mặc dù không có ý nghĩa gì trong cuộc đời của Hoàng My nhưng cô ta lại tự coi mình là mẹ của cô.
Bắt chước Vương Lịch về cách chăm sóc, nói cô phải ăn thêm rau củ cho tốt, không được ăn nhiều bánh ngọt và uống trà nhiều, bla bla...
- Tôi không biết mình đã nói lần thứ bao nhiêu với dì rằng dì không phải là mẹ tôi.
Và sẽ không bao giờ là mẹ của tôi! Đừng cố gắng nữa.
Hoàng My ăn không ngon, cố ăn nốt chiếc bánh ngọt của mình, uống ngụm nước rồi lập tức cầm túi xách đứng dậy bước đi.
Hai vệ sĩ vừa ăn xong chưa kịp ợ đã phải nhanh nhanh chóng chóng trả tiền rồi đuổi theo cô chủ nhỏ.
Lan Hân ngồi ngơ một lúc, thở một hơi dài, ánh mắt có vẻ sầu tư, cuối cùng vẫn là tự an ủi mình tươi vui lên rồi trả tiền và đuổi theo ba người kia.
Hoàng My trở về nhà, Lan Hân cũng tự biết bắt taxi quay trở lại công ty.
Hai vệ sĩ cũng quay trở lại công việc bình thường của mình.
Vừa về đến nhà, cô đã lao ngay lên phòng để tắm rửa, ngồi trong nhà hàng một chút buổi trưa cũng khiến cho Hoàng My cảm thấy khó chịu và cần phải lập tức đi tắm rồi.
Hoàng My bước ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lau mái tóc ướt của mình.
Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô ngồi trước gương, hỏi hệ thống:
- Hệ thống, thân phận của nữ chủ bây giờ thế nào?
Sau khi nghe hệ thống trình bày về chuyện của Huyền Tiểu Linh sau khi Hoàng My rời đi cùng nam chủ.
Cô chỉ trầm tư một lúc rồi gật đầu, ngồi trên giường tận hưởng buổi chiều của mình.
Từng giờ đồng hồ trôi qua nhanh chóng, Hoàng My liếc mắt nhìn thời gian lần thứ n.
Dự tính bây giờ là thời điểm lý tưởng, cô bấm bấm trên điện thoại của mình, gọi vào một số quen thuộc.
- Có chuyện gì sao? - Người bên kia vừa bắt máy đã hỏi.
- Phải có chuyện gì mới được gọi cho cha sao?
Hoàng My cười cười, đoán rằng anh bây giờ đang stress lắm thì giọng nói mới trầm như vậy khi nói chuyện với cô.
Vương Lịch nhướng mày, cảm thấy khó hiểu, cố tình nhấn nhá lại một lần nữa:
- Thật sự không có chuyện gì?
- Vẫn là cha nhạy bén.
Đúng là có chuyện.
Hoàng My cười nheo mắt, thầm cảm thán đối tượng công lược của mình, cô cũng chỉ muốn đùa cợt một chút thôi mà.
- Chuyện gì vậy?
- Tối nay cha có về sớm không?
Vương Lịch thấy thật lạ khi con gái lại hỏi điều này, nhưng cũng chậm chạp trả lời:
- Nếu con muốn.
- Vậy cha hãy về trước 9 giờ nhé! Con có bất ngờ cho cha.
- Được.
Cuộc điện thoại kết thúc, Hoàng My đứng dậy, vươn vai duỗi cơ thật thoải mái, sau đó rời khỏi phòng.
Cô bước đến phòng bếp, nhìn những người hầu đang tỉ mỉ dọn dẹp từng ngóc ngách, có chút không nỡ làm phiền.
- Tiểu thư, sao cô lại xuống đây?
Một cô người hầu nhìn thấy Hoàng My thì liền lúng túng kêu lên, kéo sự chú ý của các cô người hầu khác.
Mọi người đều một bộ dạng cung cung kính kính, đơ như những con robot khiến cho tâm trạng yên bình của cô thoáng chút vỡ tan tành.
- Ta muốn tự tay nấu bữa tối cho cha, sẽ không phiền chứ?
- Nhưng...
Người hầu có chút hoảng loạn, dù sao cô cũng là tiểu thư, đến cái ăn cái mặc cũng có người lo, phòng bếp cũng chưa đặt chân đến 10 lần chứ nói gì nấu ăn.
Liệu cô có thể làm được không?
Hoàng My biết người hầu đang lo cho mình, nói thẳng ra thì rõ ràng là đang khinh cô không biết làm gì.
Nhưng đúng thế thật, cô còn cái chứng sợ đau thì làm sao mà có thể biết rõ chuyện bếp núc chứ!
Bởi vậy cô không thể giỏi giang nữ công gia chính như mẹ ruột của mình được.
Vì những chuyện làm đơn giản của phụ nữ cũng có nhiều phải tiếp xúc với sự nguy hiểm.
Nhìn chiếc bếp điện bóng loáng, sự lo âu về đau đớn của Hoàng My phần nào dâng lên.
Cuối cùng vẫn phải nhờ đến các người hầu giúp cô làm những việc có thể gây nguy hiểm.
Mặc dù cô thật sự rất muốn tự tay làm thức ăn, tự tay làm tất cả mọi thứ nhưng cô không muốn vì người khác mà mình có thể bị thương tích không đáng có.
Cô không phải là một người có thể hi sinh vì người khác.
Trước 9 giờ tối, Vương Lịch chậm chạp trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Bóng tối bao phủ cả căn biệt thự, không một căn phòng nào sáng đèn, người hầu chắc cũng đã về hết rồi.
Sự cô đơn này khiến cho anh có chút trống trải và không quen chút nào.
Vương Lịch nhấn vào công tắc đèn, ánh sáng hắt lên sáng chói cả căn biệt thự.
Anh lấy tay che mắt, thích nghi với ánh sáng, trước khi nhận ra có một bóng người đang đứng giữa phòng khách.
- Chúc mừng sinh nhật cha!
_________Góc trò chuyện cùng tác giả (quan trọng)
Thứ sáu, ngày 22 tháng 4 năm 2022
Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút
Mới đó mà đã chuẩn bị đón sinh nhật 2 tuổi của tác phẩm này rồi.
Nên ad đã định tổ chức một trò chơi nhỏ cho độc giả.
Ai đọc được cũng phải bình luận để tham gia trò chơi cho ad đỡ quê nhé:))
Trò chơi: Đoán kết của các vị diện tiếp theo
Thể lệ: Ad sẽ giới thiệu sơ về 5 vị diện tiếp theo, và mọi người có thể đoán cái kết của các vị diện đó (HE hoặc SE).
2 người đoán đúng nhiều nhất thì ad sẽ bão tặng mọi người tùy theo số chương mọi người yêu cầu nhé!
Cách chơi: Bình luận như vầy:
Thứ tự vị diện + kết + (số chương bão yêu cầu)
Ví dụ: 1HE, 2HE, 3HE, 4HE, 5HE (5 chương)
Giới thiệu sơ về các vị diện:
Vị diện 1: Công lược Hoàng Thượng Đa Tình
Hoàng My là một quý phi.
Nam chính là Hoàng thượng.
Cốt truyện xoay quanh chuyện hậu cung (ít có tranh đấu)
Vị diện 2: Công lược Người Dị Biệt
Hoàng My là một linh hồn lang thang.
Nam chính là người có khả năng nhìn thấy linh hồn ma quỷ.
Cốt truyện xoay quanh về ma quỷ.
Vị diện 3: Công lược Cảnh Sát Hình Sự
Hoàng My là bác sĩ pháp y (Khám nghiệm tử thi).
Nam chính là cảnh sát chuyên điều tra các vụ án.
Cốt truyện xoay quanh việc phá 1 vụ án.
Vị diện 4: Công lược Ma Vương Tàn Nhẫn
Hoàng My là một Xà Yêu tu luyện nghìn năm dưới trướng Ma vương.
Nam chính là Ma vương của ma giới.
Cốt truyện về tiên tu nhưng phần nhiều về ma tu hơn.
Vị diện 5: Công lược Anh Trai Yêu Chiều
Hoàng My là em gái của nam chính.
Nam chính là anh trai.
Cốt truyện mang yếu tố "người thay thế".
Mọi người đoán đi nhaaa! Hạn chót là ngày 1/5, đoán sai thì cứ đoán lại, miễn sao trước 1/5 là được nhé!.