Mặc dù trả lời Tấn An như vậy, thân thể nàng thế nào, nàng là người rõ nhất.
Lục Hân vẫn ở bên cạnh, nói: "Tướng quân, ngài phải chú ý điều dưỡng." Nàng nói chưa hết ý, nhưng Lê Sương đã hiểu, mỗi lần bị như vậy, quân y sau khi bắt mạch cũng nói với nàng một câu trên.
Đã có thể làm việc trong quân doanh là tốt rồi, nói gì đến lúc phải ra ngoài hành quân, trên đường chuyện gì cũng có thể gặp, trước mắt là hố băng, đại quân cũng phải đi qua, nàng thân là tướng quân, không thể vì mình là con gái mà để người khác coi thường, như thế sao trị được quân.
Lê Sương gật đầu, coi như đáp ứng, Lục Hân há miệng, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Nếu như ngày mai ngài còn đau, để tôi lại đến châm cứu cho ngài."
"Được."
"Ngày mai vẫn còn đau?" Chân mày Tấn An nhíu chặt.
Lê Sương xoa đầu nó, "Nàng ấy nói là nếu như.
Lục cô nương có thể chữa một lần là khỏi."
Nàng dùng giọng dỗ trẻ con, Tấn An biết, nhưng hắn không biết phản bác ra sao.
"Vậy đi, thời gian trôi nhanh, ta còn phải thay quần áo đi tới thành phủ dự tiệc, mọi người ra ngoài trước đi."
Lục Hân ngoan ngoãn lui ra ngoài, Tấn An cũng theo nàng ấy ra cửa, Quý Nhiễm vẫn còn đang chờ ở bên ngoài, Lục Hân vốn định cùng Quý Nhiễm nói hai câu, tay áo lại bị đứa nhỏ Tấn An lôi xuống, không nói một lời đem nàng dẫn đi.
"Lục cô nương."
"Ách..." Bị một đứa bé gọi nghiêm chỉnh như vậy, Lục Hân có chút không quen, "Gì, nhóc có thể gọi ta là tỷ tỷ nha..."
"Tướng quân thân thể cần chú ý những gì, làm thế nào để dưỡng bệnh cho tốt?"
Đứa trẻ cực kỳ thông minh...Lục Hân không khỏi tự giác trả lời: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần giữ ấm, không nên để khí lạnh nhiễm vào cơ thể, không được ăn thức ăn lạnh, không nên thức đêm..."
Tấn An ghi nhớ từng cái một: "Còn gì nữa không?"
"Cũng chẳng còn cái gì nữa." Lục Hân sừng lại một chút: "Bạn nhỏ, bạn rất quan tâm đến tướng quân nha."
"Ừ, ta thích nàng ấy."
"..."
Thời điểm Lục Hân nghĩ mình không chống đỡ nổi, Quý Nhiễm đi tới: "Đang nói chuyện gì vậy."
"Không có gì đâu Quý đại ca, mấy bạn nhỏ trong trường phong doanh của huynh đều tôn kính yêu thương Lê tướng quân..." Nàng vừa dứt lời, quay đầu lại, Tấn An vừa rồi mới còn ở trước mặt đã không biết chạy đi nơi nào.
Quý Nhiễm gật đầu: "Thằng nhóc con Tấn An kia, được chiếu tướng mang về, rất kề cận ngài ấy."
Hắn quay đầu hỏi Lục Hân: "Chữa bệnh cho chiếu tướng xong rồi? Để ta đưa cô trở về nhé?"
"Làm phiền Quý đại ca rồi." Lục Hân theo Quý Nhiễm một đoạn, "Cái đó, hôm nay lúc muội đi ra ngoài, cửa thật giống như bị hỏng, nếu Quý đại ca không bận..."
"Tối nay trong thành phủ có yến tiệc, ta theo chiếu tướng đi trước."
"A..."
Lúc trời chạng vạng tối, tuyết lại rơi xuống nhiều, những con đường ở Lộc thành thoáng chốc đã tích tụ một tầng dày, tuyết rơi nhiều cũng không thể làm giảm bớt sự náo nhiệt của yến tiệc hôm nay.
Lê Sương dẫn các tướng lãnh của Trường Phong doanh đi trước, rượu thịt no say, trên bàn ăn các quan văn võ tướng cùng Thái tử trò chuyện với nhau thật vui vẻ, nụ cười của Lê Sương cũng mang theo ba phần khách sáo.
Trong đầu nàng khi đang uống rượu thì vẫn nghĩ tiệc này bao giờ mới kết thúc.
Lê Sương sau khi rời kinh thành, không có trở lại lần nào, một trong những nguyên nhân sau xa mà nàng muốn vào bắc chính là chạy trốn khỏi loại xã giao nhàm chán như vậy.
Chính giữa đêm tiệc, Thái tử nâng ly khen các tướng sĩ ở biên ải một phen, nâng ly tương kính, làm cho mọi người thêm nhiệt tình về tương lai, mọi người ngồi trở lại chỗ của mình, tự hàn huyên.
Lê Sương đợi không nổi nữa, tìm một cái cớ, để Tần Lan giúp nàng tiếp chuyện, còn mình chui vào vườn hoa trong phủ hóng mát một chút.
Tuyết trên trời bay tán loạn, Lê Sương đi lên phía trước chợt thấy một cái quạt giấy, nàng dùng để che tuyết trên đầu, trong lòng lại thoáng hiện lên hình ảnh người con trai áo đen kia, nàng nhìn sang bên cạnh, thấy Tư Mã Dương đang cười tiến tới.
"Biết nàng không chịu được, sớm muộn cũng chạy, không ngờ hôm nay nhịn được lâu như vậy."
Lê Sương lui đầu về phía sau một bước, cúi đầu hành lễ: "Thái tử điện hạ..."
Tư Mã Dương bắt lấy cánh tay nàng, dừng lại hành động của nàng: "Sương nhi..."Giọng hắn mang chút than thở, "Nàng muốn tận lực lạnh nhạt với ta như vậy sao?"
Lòng bàn tay của hắn trong tuyết có chút lạnh, Lê Sương cúi đầu, không trả lời.
"Ban đầu ngươi xin vào bắc đánh trận, ta bảo ngươi nhiều nhất vào một năm, lập công, rồi trở về kinh thành, nhưng người lại cố chấp ở đây, chưa từng hồi kinh, ngươi chính là trách ta, cũng giận ta quá lâu."
"Thần đâu dám." Lê Sương lui về sau một bước, quỳ một chân trên đất, hành lễ: "Thần không dám đối với điện hạ như vậy, không một chút nào tức giận." Nàng điềm tĩnh trả lời, "Thần ba năm trấn thủ biên ải, cũng chính là yêu thích mảnh đất này, có thể vì Đại Tấn, vì bệ hạ bảo vệ biên giới, là Lê Sương có phúc, Lê Sương vì thế mà cảm thấy tự hào, chưa từng có tâm tư khác."
Tư Mã Dương nhìn dáng vẻ bề tôi trung thành của nàng, trầm mặc chớp mắt: "Với biên ải hữu tình*, với biên ải hữu tình, Lê Sương, vậy nàng với ta, là vô tình sao?"
(*có duyên với vùng đất biên ải/biên giới)
Tuyết lã chã rơi xuống, rất nhanh đem lời nói của Tư Mã Dương ép xuống.
Lê Sương quỳ trên mặt đất, tỉnh táo nói: "Điện hạ và thần, chính là vua tôi và quân thần, quân ân của ngài, nhất định tới chết không quên."
"Sương nhi!" Tư Mã Dương khom người, đỡ lấy cánh tay Lê Sương, hơi dùng lực, muốn đem nàng kéo lên: "Nhưng khi nghe Tây Nhung áp cảnh, Trường Phong doanh rơi vào nơi nguy hiểm, lòng ta lại cảm thấy nóng như lửa đốt, ngàn dặm chạy tới, cùng không phải vì phần tình cảm vua tôi này."
Lông mi Lê Sương khẽ run.
Thật ra Tư Mã Dương vô cùng hiểu nàng, hắn biết nói cái gì khiến nàng trở lên mềm lòng.
Nhưng mà...
Đột nhiên, khóe mắt nàng lóe lên một tia sáng lạnh, lòng nàng khẽ run một cái: "Điện hạ cận thận!" Nàng thấp giọng hô, lập tức đem tay Tư Mã Dương kéo một cái, thật nhanh bảo vệ ở trước, dưới chân đảo qua, hất lên một tầng tuyết, mờ mịt đánh người trước mắt.
Nhưng trường kiếm của người kia đâm thẳng đám tuyết sương mù, hướng sau lưng Lê Sương đâm tới.
Lê Sương chuyển thân hình một cái, tránh qua hai chiêu, nhưng không thể ngăn cản hướng đi người cầm kiếm, nàng cùng người này công pháp chênh lệch quá lớn! Chiêu kế tiếp nàng nhất định không cản được nữa.
Lê Sương nghĩ vậy, lúc này không quan tâm liền chắn trước người Tư Mã Dương.
Lại dùng chính thân mình làm lá chắn, bảo vệ hắn!
Người cầm kiếm đột nhiên dừng tay, thời điểm sắp đâm trúng l*иg ngực Lê Sương, mũi kiếm chuyển hướng, người đó ném sang bên cạnh.
Trường kiếm "cạch" một tiếng hung hãn ghim vào cột đá thạch đình kế bên, cắm sâu hơn ba tấc, có thể thấy lực đạo vô cùng lớn.
Lê Sương cùng người nay so chiêu quá nhanh, tuyết bay tứ tung còn chưa kịp rơi xuống đất, lúc này Lê Sương mới nhìn rõ người trước mắt, tức giận nhíu mày: "Là huynh?"
Lại là chàng trai thần bí kia, hắn...!muốn gϊếŧ Đông cung Thái tử?
"Nàng vì sao phải bảo vệ cho hắn?" Lúc này lời nói của nam tử áo đen so với Lê Sương còn thêm mấy phần hỏa khí.
Lời này là hỏi Lê Sương, nàng quay đầu nhìn Tư Mã Dương, Tư Mã Dương hiển nhiên cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhìn chằm chằm nam tử áo đen trước mặt.
Tư Mã Dương dọc theo đường đến Lộc thành cũng đã nghe qua có một người đánh lui cả đại quân Tây Nhung, hắn là người mặc áo giáp đen vô cùng thần bí, nghe rất nhiều lần, giờ phút này Tư Mã Dương liền đoán ra người này chính là vị thần bí kia, nhưng sao hắn ta và Lê Sương lại nói chuyện như vậy?
Nhìn Lê Sương cũng như là quen nói chuyện cùng hắn ta như vậy, hai người...!Rất quen sao?
Tư Mã Dương còn đang thắc mắc, chẳng lẽ người ở đây không có ai quen hắn ta sao, hóa ra là Lê Sương...
"Ngươi vì sao lại muốn đâm Thái tử Đại Tấn ta! Ngươi biết đây là tội gì không?"
Lê Sương cũng là vừa vội vừa tức, cái người này, một người đàn ông lớn như vậy sao lại cũng giống đứa trẻ Tấn An không hiểu chuyện vậy chứ.
May là nàng ở đây bảo hộ, miễn cưỡng bảo vệ được Thái tử, nếu như không, công phu của Tư Mã Dương vốn không mạnh, lúc này bị người ta gϊếŧ, hắn liền từ ân nhân của Đại Tấn biến thành tội nhân...
Nhưng mà...Đối với hắn mà nói...!Biến thành tội nhân của Đại Tấn cũng không có gì là không được, dẫu sao...Ngay cả đại tướng của Tây Nhung cũng bị hắn gϊếŧ dễ như trở bàn tay, lại hẳn...!ba người.
Chỉ cần mình (Lê Sương) vui vẻ, người này thật giống như là không có điều gì cố kị.
"Ta không biết." Tấn An nhìn nàng chằm chằm, phía sau mặt nạ là đôi mắt đỏ rực, chỉ phản chiếu tuyết trắng cùng nàng, "Ta chỉ biết hắn muốn làm tổn thương nàng, ta không cho phép bất kỳ ai gây tổn thương cho nàng."
Trong lòng Lê Sương khẽ động.
Tư Mã Dương ở sau lưng nàng hơi híp mắt lại.
Lê Sương thở dài: "Ngài ấy không gây tổn hại đến ta."
Thấy Lê Sương vì hắn ta mà giải thích, tư thế bây giờ vẫn là đứng trước người che cho hắn, ánh mắt Tấn An thấu hiểu, bi thương khẽ nói: "Nàng thích hắn?"
Lê Sương ngẩn ra, không biết tại sao suy nghĩ của người này lại có thể trôi nhanh như vậy: "Ta..."
Tư Mã Dương cắt đứt lời Lê Sương: "Các hạ chính là người dũng sĩ phá vạn mã thiên quân Tây Nhung kia?"
Tấn An coi hắn hoàn toàn không tồn tại, hỏi lại Lê Sương: "Nàng thích hắn?"
"Ta là thần, còn người đó là quân, ta phải bảo vệ người đó."
"Nếu ta gϊếŧ hắn, nàng sẽ thương tâm, phải không? Ta gϊếŧ hắn nàng sẽ hận ta, có phải hay không?" (chấm nước mắt.)
Tư Mã Dương nhìn soi mói, Lê Sương không biết trả lời ra sao mới có thể vẹn toàn đôi bên.
Chàng trai thần bí này đơn thuần giống như trẻ nhỏ vậy, thế giới của hắn chỉ có mình hắn và nàng, nàng phải giải thích như thế nào để không khiến tình cảm bất hòa.
Hơn nữa nàng bây giờ căn bản không có thời gian và không gian để giải thích nhiều.
Thân vệ viên ngoại nghe được động tĩnh, cho bao vây vườn hoa.
Tấn An chỉ chăm chú nhìn Lê Sương, Lê Sương chỉ còn cách nhẹ giọng nói: "Đi nhanh đi."
Ánh mắt Tấn An tối sầm lại, giờ phút này trong lòng không có tê liệt đau đớn, mà chỉ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, bực bội, khiến cho hắn cơ hồ không thở nổi, vô cùng khó chịu.
Hắn cảm thấy ủy khuất.
Thân vệ viên ngoại giương cung, hướng nơi Tấn An đang đứng, thả ra ba mũi tên, thế tới nguy hiểm, nhưng không có mũi tên nào rơi trên người hắn, duy chỉ có một mũi tên rơi vào bên chân, hắn cũng không tránh, đem mũi tên kia rút ra, ánh mắt đảo qua người bắn, lạnh lùng.
Lê Sương đã biết bản lĩnh thực sự của người này, ngăn cản nói: "Dừng tay..."
Tấn An nhìn nàng một cái, ngón tay hơi buông lỏng, bỏ lại mũi tên, ngay sau đó thân hình chuyển động, vén lên màn tuyết sương mù, thoáng chốc không thấy bóng dáng.
Lê Sương nhìn phương hướng hắn rời đi, cũng không hạ bất kỳ mệnh lệnh truy kích nào.
Tư Mã Dương cũng như vậy.
Đợi đến khi có thân vệ tới, hỏi ý Tư Mã Dương, hắn mới khoát tay: "Các ngươi đuổi không kịp."
Tư Mã Dương quay đầu lại nhìn Lê Sương, nhưng cuối cùng nàng cũng không quay đầu nhìn hắn một cái..