Viên Minh Nguyệt đứng ở cổng lớn nhà họ Hà nhấn chuông cửa, không phải quản gia mở cửa mà là một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục của người giúp việc. Cô hỏi cô gái kia: "Phạm tiểu thư đâu?"
Cô gái: "Ở phía sau viện ạ!"
Viên Minh Nguyệt không nghi ngờ gì, đi thẳng ra sau viện, vừa tới cửa, chợt nghe có người gọi cứu mạng, chính là giọng của Phạm Hân Hân từ hồ bơi truyền đến. Cô nghĩ Phạm Hân Hân lúc nãy nói muốn đi khỏi nơi này, lại nghĩ đến vết sẹo dữ tợn trên cổ Hà Thanh Huy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, không phải là Hà Tâm Vũ không để cho Phạm Hân Hân đi nên ra tay với cô ta chứ. Cô không quan tâm đến nỗi sợ nước của bản thân, cuống quít chạy vào hồ bơi, đi vào thì không nhìn thấy Hà Tâm Vũ chỉ thấy Phạm Hân Hân đang ở trong hồ bơi giãy dụa, nước ngập đầu, vươn hai tay ra hô cứu mạng.
Viên Minh Nguyệt hiển nhiên không biết bơi, định chạy ra gọi người tới nhưng nhìn mặt Phạm Hân Hân tái xanh giống như sắp không xong rồi, cô không kịp suy nghĩ nhiều, thấy cạnh hồ bơi có một cái gậy màu xanh da trời thì lấy gậy đưa cho Phạm Hân Hân đang giãy dụa trong nước. Phạm Hân Hân hình như đã kiệt sức, mãi mà không nắm được cây gậy, cô đành phải đi đến bên cạnh hồ bơi, mới vừa đứng vững thì cây gậy đột nhiên bị ra sức kéo lấy, cô lập tức rơi vào trong nước.
Trong nháy mắt nước bao phủ đỉnh đầu của cô, cô không thấy gì hết, tứ chi cứng đờ không cử động được, tim đập dồn dập, trước mắt xuất hiện ảo giác, giống như có thủy quỷ*đủ loại màu sắc tấn công về phía cô, cô vô cùng sợ hãi, cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, cuối cùng trước mắt tối sầm lại, mất đi tri giác.
(*quỷ nước)
Hà Thanh Huy nhận được tin nhắn của Viên Minh Nguyệt khi đang lái xe lang thang trên đường, anh đang do dự có nên đi đón Viên Minh Nguyệt về hay không. Hôm nay khi Phạm Hân Hân đi rồi, anh hỏi Trương Tỷ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Trương Tỷ nói với anh Phạm tiểu thư xin bà chủ mở cửa, nói chiếc nhẫn của cô ta rơi vào bên trong. Hà Thanh Huy nghe xong nhớ tới Phạm Hân Hân đã gửi cho anh một tin nhắn nói mình đang ở số 17 Nguyệt Đàn, anh sợ cô ta lại nghĩ ra trò gì đó nữa nên mới vội vàng chạy về, ai ngờ vừa vào nhà liền thấy tình cảnh đó, anh không suy nghĩ nhiều lập tức nổi giận. Anh vừa hối hận vì mình tức giận với Viên Minh Nguyệt như vậy vừa mắng cô ngu ngốc, sao lại để Phạm Hân Hân lừa. Anh đang rầu rỉ thì điện thoại reo, Viên Minh Nguyệt gửi tin nhắn tới: "Tôi đang ở Vọng Thủy Viên."
Anh mặc dù không biết tại sao cô lại ở đó nhưng trực giác cho biết Viên Minh Nguyệt ở gần Phạm Hân Hân nhất định gặp sẽ chuyện không may. Anh không khỏi mắng: "Người đàn bà ngu ngốc này!" Lập tức gửi tin nhắn cho cô: "Nhanh trở về!"
Nhưng cô không về, anh không suy nghĩ nhiều cuống quít lái xe đến Vọng Thủy Viên. Đến nơi liền nhấn chuông cửa, quản gia ra mở cửa, anh hỏi: "Minh Nguyệt có ở đây không?"
Quản gia: "Tôi vừa ở trên lầu giúp lão gia dọn dẹp thư phòng, không biết ạ."
Hà Thanh Huy đẩy ông ta ra, đi vào phòng khách, chỉ thấy áo khoác của Viên Minh Nguyệt treo trên kệ áo, anh quát lên: "Minh Nguyệt!" Không ai trả lời lại. Anh tìm từng căn phòng một, không thấy bóng cô đâu hết. Anh cuống quít gọi điện thoại cho cô, không gọi được. Anh chợt nhớ tới cái gì đó, chạy ra phía sau hồ bơi thì thấy cả người Viên Minh Nguyệt nổi trên mặt nước. Trong lòng anh vô cùng sợ hãi, cởi áo khoác ra, nhảy vào trong nước, ôm cổ của cô, kéo cô lên bờ, để cô nằm xuống dưới đất.
Hà Thanh Huy nhìn sắc mặt cô tái nhợt, môi xanh tím, không kiểm soát được những suy nghĩ xấu nhất ở trong đầu. Anh run rẩy đưa tay ra dò xét hơi thở của cô, là ấm nóng! Anh lại nghe nhịp tim của cô, cũng bình ổn! Anh vuốt mặt cô, gọi: "Minh Nguyệt! Minh Nguyệt!" Cô chỉ bị bất tỉnh.
Lúc này Phạm Hân Hân không biết từ nơi nào đi ra, trên người đã sớm thay quần áo chỉnh tề: "Thanh Huy, Minh Nguyệt làm sao vậy?"
Hà Thanh Huy một tay đẩy cô ta ra, gọi quản gia: "Gọi xe cứu thương!"
Quản gia đứng ở bên cạnh từ lâu, nói: "Đã gọi rồi, xe sẽ lập tức đến ngay ạ!"
Hà Thanh Huy cởi áo len bị ướt của Viên Minh Nguyệt ra, trên người cô chỉ còn lại áo lót màu đen. Hà Thanh Huy gọi một người nữ giúp việc tới giúp cô cởi nội y, thay quần áo sạch sẽ, lấy thêm tấm thảm bao lấy cô, ôm vào trong nhà, anh ấn nhiều lần vào bụng cô nhưng không có nước chảy ra. Anh lại dò xét hơi thở của cô, vẫn là ấm nóng.
Quần áo trên người Hà Thanh Huy cũng đều ướt đẫm, quản gia nói: "Thiếu gia, cậu đi thay bộ đồ khác đi ạ, chúng tôi sẽ chăm sóc thiếu phu nhân."
Hà Thanh Huy không dám rời cô đi: "Không cần." Vẫn trông chừng cô cho đến khi xe cứu thương tới. Bác sĩ đi vào, nghe nói là đuối nước, lập tức tra xét hô hấp và cơ thể Viên Minh Nguyệt, không vui nói: "Chỉ là bị ngất đi thôi! Không phải bị đuối nước! Không cần đi bệnh viện."
Hà Thanh Huy lo lắng, "Cô ấy sợ nước, không biết bơi, tôi mới vừa đưa cô ấy lên bờ, sao lại không phải đuối nước được?"
Vị bác sĩ kia thu dọn dụng cụ: "Vậy là đúng rồi. Chắc là do quá sợ nước vì vậy vừa rơi vào nước liền hôn mê bất tỉnh, tứ chi không giãy dụa tự nhiên sẽ nổi lên mặt nước thôi, không bị uống nước: "
Hà Thanh Huy cảm thấy vô cùng may mắn.
Phạm Hân Hân gài bẫy Viên Minh Nguyệt, vốn định chỉ cho cô nếm mùi đau khổ nhưng khi nhìn Viên Minh Nguyệt rớt xuống nước, liền nổi lên, trái lại cô vô cùng hoảng sợ, sợ không cẩn thận thật sự giết người, vì vậy trốn vào trong nhà, thay đổi quần áo mới ra ngoài. Lúc này Viên Minh Nguyệt không có việc gì xảy ra, hơn nữa Hà Thanh Huy còn quan tâm đến Viên Minh Nguyệt như vậy, Phạm Hân Hân lại nổi lòng căm ghét.
Cô nói: "Thanh Huy, Minh Nguyệt không sao rồi, anh đi thay thay quần áo khác đi!"
Hà Thanh Huy nhìn cô, ánh mắt căm ghét, "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô làm trò gì! May mà cô ấy không có việc gì, bằng không tôi không tha cho cô." Nói rồi ôm lấy Viên Minh Nguyệt đi ra cửa.
Ngày hôm sau, Viên Minh Nguyệt bị mùi hương quen thuộc đánh thức, cô mở mắt ra, thấy chăn gối của Hà Thanh Huy để bên cạnh giống như những buổi sáng trước đây. Đầu cô choáng váng, cảm giác mình đã trải qua một cơn ác mộng thật dài, kí ức cuối cùng trong cơn ác mộng của cô là bị nước bao quanh, không thể cử động. Nhưng nhớ lại một cách cẩn thận thì đó không phải là mơ, cô làm sao mà bị Phạm Hân Hân dụ vào hồ bơi của Vọng Thủy Viên, mọi việc khi rơi xuống nước cô nhớ nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô lại khỏe mạnh nằm ở đây? Chẳng lẽ lên thiên đường rồi sao, đây là phòng của cô ở trên thiên đường?
Cô vùng vẫy từ trên giường đứng lên, muốn đi xem ở bên ngoài có những gì, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy A Ninh ngồi ở phòng khách nhỏ, nghe có tiếng động, vội vàng đứng lên, nhìn cô nói: "Bà chủ, cô tỉnh rồi ạ! Tiên sinh có dặn, nếu như cô tỉnh trước tiên phải đo nhiệt độ cơ thể ạ."
Viên Minh Nguyệt sờ sờ trán của mình: "Tôi không sao. Tôi hỏi cô, hôm qua tôi về nhà bằng cách nào?"
"Là tiên sinh ôm về ạ!"
Viên Minh Nguyệt trong lòng giật mình, "Quần áo của tôi ai thay?"
"Là Trương Tỷ và tiên sinh ạ."
Viên Minh Nguyệt vừa nghe liền tức giận, cái tên Hà Thanh Huy này, thừa dịp cô không tỉnh táo liền chiếm tiện nghi của cô. A Ninh đang nói, Trương Tỷ cũng đi lên, cô ấy bưng một cái khay, bên trên là nhiệt kế, nước, thuốc, còn có điểm tâm. Trương Tỷ nói: "A Ninh, cô đi xuống trước đi, bà chủ đã có tôi ở đây chăm sóc rồi."
A Ninh nghe lời rời đi, Trương Tỷ đỡ Viên Minh Nguyệt ngồi lên ghế sa lon, đi vào trong phòng đem một tấm chăn đắp lên trên người Viên Minh Nguyệt, lấy nhiệt kế đưa cho cô, để cô kẹp lại.
Viên Minh Nguyệt hỏi: "Trương Tỷ, ngày hôm qua cô và Thanh Huy thay đồ cho tôi hả?"
Trương Tỷ cười: "Tiên sinh làm sao có thể thay được, là tôi thay cho cô!"
"Sáng sớm nay Tiên sinh quay về công ty, dặn dò nếu như cô tỉnh lại cho cô đo nhiệt độ cơ thể, sau đó cho cô uống thuốc hạ sốt, hôm nay không cho cô đi ra ngoài."
Viên Minh Nguyệt kêu lên: "Tại sao không cho tôi ra ngoài?"
"Tiên sinh không có nói."
Viên Minh Nguyệt đo nhiệt độ, không có gì bất thường. Cô uống thuốc xong, ăn điểm tâm thì sức lực phục hồi hơn phân nửa. Đi tắm rửa một chút cảm thấy tinh thần sảng khoái. Lại cẩn thận nhớ lại chuyện ngày hôm qua liền hiểu rõ mình bị Phạm Hân Hân lừa gạt. Người đàn bà này, nghĩ cô là tình địch nên muốn giết chết cô. Cô vô cùng ảo não, chắc chắn lại bị Hà Thanh Huy mắng là đồ ngu ngốc đây. Nhưng mà tại sao cô có thể thoát chết, sờ sờ trên người, một chút vết thương cũng không có, chẳng lẽ là Hà Thanh Huy chạy tới kịp lúc, như vậy anh ta cũng nhanh quá đó.
Cô nghĩ đến đây, phải nhanh nhanh đi gặp Hà Thanh Huy để hiểu rõ chân tướng sự việc. Cô thay quần áo để đi ra ngoài, xuống dưới lầu bị A Ninh cản lại, "Tiên sinh đã dặn cô hôm nay không được ra ngoài ạ."
Viên Minh Nguyệt nghĩ đến Phạm Hân Hân, không nén nổi sự nghi ngờ A Ninh là người của cô ta, cô bực tức, "Lời tiên sinh thì nghe, còn tôi nói thì không coi ra gì!"
A Ninh còn muốn ngăn lại, "Nhưng tiên sinh nói. . ." Cô ta nói chưa dứt thì Trương Tỷ từ phòng bếp đi ra: "A Ninh, vô đây giúp tôi một tay!"
A Ninh bất đắc dĩ phải quay lại phòng bếp. Viên Minh Nguyệt lái xe tới Huy Đạt, mặc dù hôm nay là ngày cuối tuần nhưng công ty vẫn còn nhiều người đang tăng ca, cô không biết Hà Thanh Huy đã dùng yêu thuật gì mà làm cho những người này cam tâm tình nguyện vì anh ta mà bán mạng như vậy.
Cô đẩy cửa phòng làm việc của Hà Thanh Huy ra, Hà Thanh Huy ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: "không phải bảo cô ở nhà nghỉ ngơi rồi sao!"
Viên Minh Nguyệt đi giày cao gót nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cạnh anh: "Tôi không sao!"
Hà Thanh Huy dựa ra sau ghế, nhìn cô một cái: "Cô đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa!"
Viên Minh Nguyệt không cự nự, hỏi anh: "Anh nói cho tôi biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Hà Thanh Huy tức giận: "Tôi hỏi cô, ai cho cô đến Vọng Thủy Viên?"
Viên Minh Nguyệt kể tỉ mỉ những lời Phạm Hân Hân nói cùng với cảnh tượng ở hồ bơi. Hà Thanh Huy: "Tôi chỉ biết cô bị cô ta lừa, cô nói xem lúc ở trên thuyền cô lừa tôi giỏi lắm bây giờ cái thông minh của cô đi đâu rồi!"
Viên Minh Nguyệt kháng nghị, "Tôi lừa anh lúc nào chứ!"
Hà Thanh Huy lười phải nói nhiều với cô, nói xạo dăm ba câu về chuyện sau khi cô rơi xuống nước. Cô nghe xong cảm thấy không thể tin nổi, vội hỏi: "Thật?"
"Không thật thì sao, không phải do cô sợ đến nỗi ngất đi thì không biết bây giờ hồn bay đến phương nào rồi!"