Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy đang ầm ĩ trong phòng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hà Thanh Huy ra mở cửa, Dương Thận vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Không xong rồi, anh đoán xem ai đến đây?"
"Ai?"
"Phạm Hân Hân."
Hà Thanh Huy sửng sốt, "Chúng ta đâu có mời cô ấy?"
"Cô ấy đến cùng với bố của anh."
Hà Thanh Huy nhíu mày, "Cái gì?"
Viên Minh Nguyệt thò đầu ra, "Hai người đang nói đến Phạm Hân Hân? Cô ấy tới tham dự? Quá tuyệt vời, tôi là fan hâm mộ của cô ấy!"
Hà Thanh Huy lấy một tay đẩy đầu cô ra, đi ra cửa nói: "Cô ấy với bố tôi là từ lúc nào?"
Dương Thận lắc đầu: "Không biết. Nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy vì anh mà đến."
Hà Thanh Huy: "Đi xem một chút."
Anh cùng Dương Thận đi ra đại sảnh, Hà Tâm Vũ mặc một bộ vest trang nhã lịch sự, túi áo bên trái gắn một bông hoa hồng màu đỏ, đang bị một đám người vây quanh chúc mừng, trên mặt không giấu được niềm vui vẻ, nói với những người đang vây quanh kia: "Qua mấy tháng nữa không biết chừng tôi có thể ôm cháu trai, đến lúc đó mọi người lại phải nói chúng mừng tôi đấy!" Những người đó vội vã phụ họa theo. Phạm Hân Hân đứng bên cạnh, thân mật kéo khuỷu tay của ông ta. Cô trang điểm đậm, đôi mắt đầy sức sống, mặc một chiếc váy dài màu đỏ, bộ ngực đầy đặn, nhất là đôi chân dài dưới làn váy như ẩn như hiện. Cô nhìn thấy Hà Thanh Huy, cười nói gì đó bên tai Hà Tâm Vũ, Hà Tâm Vũ vỗ vỗ bàn tay của cô, Phạm Hân Hân rời khỏi Hà Tâm Vũ, đi đến chỗ Hà Thanh Huy, dáng vẻ gợi cảm hấp dẫn những ánh nhìn của đàn ông.
Dương Thận nói nhỏ bên tai Hà Thanh Huy: "Thật là một mỹ nhân, nhìn mà ngứa ngáy tâm can, anh bỏ qua cô ấy thật sự là đáng tiếc!"
Phạm Hân Hân đến gần, cười nói: "Thanh Huy, chúc mừng anh!"
Hà Thanh Huy: "Cảm ơn!"
Dương Thận ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Phạm đại mỹ nhân, lão gia nổi tiếng là người có mới nới cũ, cô cũng dám cùng với ông ấy sao?"
Phạm Hân Hân thản nhiên cười: "Phải không? Nói không chừng tôi có bản lĩnh làm cho ông ấy cưới tôi đấy. Thanh Huy, anh thích có em trai hay em gái?"
Hà Thanh Huy lạnh lùng nhìn như có thể làm người ta đóng băng, "Phạm tiểu thư, xin tự trọng."
Phạm Hân Hân không cam lòng, cùng anh tiếp tục dây dưa, "Em làm sao mà không tự trọng! Hà Thanh Huy, không phải lúc nào anh cũng là người chiếm ưu thế đâu."
Cô vừa dứt lời, Hà Tâm Vũ đã đi tới, bàn tay rất tự nhiên đặt sau lưng Phạm Hân Hân: "Thanh Huy, yên tâm đi, Hân Hân không thể nổi bật hơn cô dâu của anh đâu."
Phạm Hân Hân lập tức nắm lấy cánh tay Hà Tâm Vũ, mặt mày rạng rỡ: "Tâm Vũ, chờ Thanh Huy và Minh Nguyệt đi hưởng tuần trăng mật về, mời hai người họ về nhà ăn cơm được không?"
Dương Thận nghe xong, sống chung với nhau rồi, không biết chừng mấy ngày nữa Hà Thanh Huy thực sự phải há mồm gọi một tiếng "mẹ".
Hà Tâm Vũ: "Thanh Huy, anh thấy thế nào?"
Hà Thanh Huy biết Phạm Hân Hân sẽ không tha cho anh, chỉ có thể tiếp chiêu, gật đầu: "Được ạ." Sau đó còn nói: "Mọi người nói chuyện đi, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, con đi tìm Minh Nguyệt."
Phạm Hân Hân: "Ây yô, thật đúng là một khắc cũng không tách ra được."
Hà Tâm Vũ hời hợt nói: "Em định ăn dấm chua đến bao lâu đây?"
Phạm Hân Hân nghe xong, sắc mặt tái nhợt, vội vàng thay đổi tư thế, cả người dán lên trên người Hà Tâm Vũ, nũng nịu: "Ai nói người ghen? Muốn ăn dấm cũng là ăn của anh, nói mau, đêm qua cùng Liễu Y Y đi đâu hả?"
Hà Thanh Huy nhìn không nổi nữa, quay đầu rời đi, Dương Thận đi sau lưng anh: "Anh và chị dâu phải cẩn thận, nếu như bị Phạm Hân Hân phát hiện hai người kết hôn giả, e rằng là có chuyện đấy, có lấy được khoản tiền kia hay không cũng là một vấn đề."
Hà Thanh Huy: "Tôi biết!"
Hôn lễ chính thức bắt đầu, đèn trong lễ đường dần dần tối lại, mọi người đều tập hợp chỗ khoảng trống trước sân khấu, nghe người chủ trì hôn lễ nói: "Bây giờ xin mời cô dâu bước vào lễ đường!"
Anh ta nói xong, hai chùm ánh sáng chiếu lên hai đầu thảm đỏ, Viên Minh Nguyệt khoác tay bố mình đi lên thảm đỏ, nhìn thấy đầu bên kia thảm đỏ là Hà Thanh Huy đang đứng, anh mặc áo sơ mi trắng, ở ngoài khoác áo vest đuôi tôm màu đen, đeo một cái nơ màu tím nhạt, hai tay để phía sau, vô cùng đẹp trai phong độ. Viên Minh Nguyệt trong lòng mắng anh là nhân mô cẩu dạng , lại nghĩ đến lúc nãy hai người nói chuyện về "chó", cô vô cùng bực mình, ưỡn ngực lên. Đi đến bên cạnh Hà Thanh Huy, Viên Khánh Niên cầm tay cô giao cho anh, anh nhẹ nhàng nắm lấy, vững vàng đứng trước sân khấu.
(* Là người hành vi giống như chó, [chó đội lốt người])
Người chủ trì hôn lễ đọc lời thề kết hôn, hai người lần lượt tuyên thệ, nói tôi nguyện ý, đeo nhẫn cho nhau, những việc này họ đã diễn tập qua vài lần, lúc này thực hiện vô cùng thuận lợi trôi chảy, không chút mảy may sai sót. May mà chiếc nhẫn kim cương trên tay Viên Minh Nguyệt rất to, lóa mắt, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Xong các nghi thức, người chủ trì mời hai người kể về quá trình họ yêu nhau. Cho dù đã diễn tập nhưng cái này là chuyện tế nhị nên không có nghiêm túc tập luyện, trưởng phòng quan hệ xã hội cũng nghĩ rằng hai người họ rất bất ngờ nên không có ép. Lúc này Hà Thanh Huy nói: "Tôi và Minh Nguyệt yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên."
Ngừng một lúc lâu, người chủ trì hôn lễ mới phản ứng lại, "Hả? Nói xong rồi? Có vẻ như chú rể đang rất ngại ngùng, vậy xin mời cô dâu."
Người chủ trì đưa micro cho Viên Minh Nguyệt, cô cũng nói: "Vâng, chúng tôi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên." Không có nói tiếp nữa, vẻ mặt đó là chuyện đương nhiên.
Ở dưới Dương Thận không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng mắng hai vị tổ tông kia, mẹ nó hai người cũng quá là miễn cưỡng đi.
Người chủ trì sắp hóa đá, khó khăn lắm mới phản ứng lại được, ngẩng cao đầu tâm tình nói: "Chúng ta mời chú rể hôn môi cô dâu có được không?"
Phía dưới mọi người đều trầm trồ hưởng ứng, người chủ trì hôn lễ vội vàng tránh đứng ở giữa hai người, Hà Thanh Huy xoay người nhìn Viên Minh Nguyệt, thấy cô cũng xoay người nhìn anh, môi mấp máy, ý nói: "Giả vờ."
Hà Thanh Huy trong tiếng ồn ào của mọi người, kéo eo của cô để cô nhích lại gần mình hơn, cô trợn to hai mắt nhìn anh, anh lớn tiếng nói: "Nhắm mắt lại!"
Cô nghe lời nhắm mắt lại, bên tai là tiếng ồn ào, bỡn cợt, một lát sau, bất thình lình cảm giác được có cái gì lành lạnh mềm mại rơi vào đôi môi cô, cô sợ hãi, vội vàng mở mắt, thấy gương mặt gần trong gang tấc của Hà Thanh Huy, lông mi dài dường như đang phe phẩy trước ánh mắt của cô, bờ môi của anh đang phủ lên môi của cô. Cô muốn giãy dụa, nhưng bị anh liều chết ôm, giữ chặt cổ,không cho động đậy. Trong lòng cô đang mắng Hà Thanh Huy là đồ chết tiệt, suýt nữa phải dùng chân, nhưng mà do mặc áo cưới dài thướt tha, không thể hành động. Không biết qua bao lâu, Hà Thanh Huy rốt cục cũng buông cô ra. Trong lòng cô vô cùng tức giận, không thể ở trước mặt mọi người mà phát tiết được, chỉ có thể dùng ánh mắt sắc lẹm giết chết anh, anh vô cùng bình tĩnh.
Người chủ trì ôn lễ bắt đầu nói: "Thực sự là ngọt ngào, nhưng xem ra hai người hình như chưa thỏa mãn, có muốn tiếp tục không?"
Phía dưới lại một hồi ồn ào, cùng kêu lên: "Hôn lưỡi! Hôn lưỡi!"
Viên Minh Nguyệt rất muốn giết người, phải giết người chủ trì hôn lễ đầu tiên và sau đó là những người gây náo loạn bên dưới, tốt nhất là chết vì ngạt thở! Rồi lại giết Hà Thanh Huy, đương nhiên phải bạo hành anh ta đến chết!
Hà Thanh Huy nhận lấy micro từ người chủ trì hôn lễ, nói: "Xin lỗi mọi người, sau hôn lễ chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Hawaii, bây giờ e là không kịp, hôm nay không thể cho mọi người xem hôn lưỡi được." Họ đã tính trước được rằng trong hôn lễ sẽ bị làm phiền, nếu như để thời gian kéo dài khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, vì vậy phải đơn giản hóa tất cả các nghi thức, cũng quyết định hôn lễ kết thúc sẽ đi hưởng tuần trăng mật, những chuyện còn lại giao cho trưởng phòng quan hệ xã hội xử lý.
Người chủ trì hôn lễ thấy mình bị đùn đẩy, "xem ra họ rất gấp gáp để có thời gian ở bên nhau, chúng tôi có thể hiểu được, tuổi trẻ mà! Nhưng mà còn một nghi thức nữa, chính là —— cô dâu tung hoa cưới."
Có một nhân viên đưa một bó hoa hồng cho Viên Minh Nguyệt, vì mới bị hôn, cô vô cùng bực tức, không muốn hợp tác, chỉ cầm hoa đứng bất động, Hà Thanh Huy gắt gao kéo tay cô lại gần nói thầm bên tai: "Nếu như cô không tung hoa, chúng ta sẽ hôn lưỡi!"
Viên Minh Nguyệt trừng mắt liếc anh, tung hoa lên cho có lệ, bó hoa rơi vào tay Phạm Hân Hân đang đứng ở hàng đầu tiên. Ánh đèn lập tức chiếu tới, Phạm Hân Hân thay đổi sắc mặt giả vờ cười ngại ngùng.
Người chủ trì hôn lễ nói: "Đại minh tinh của chúng ta lại bắt được bó hoa, thật là khéo nha. Hân Hân, xin hỏi cô có điều gì muốn nói với cô dâu chú rể không?"
Lập tức có người đưa micro cho Phạm Hân Hân, cô không cầm lấy, chỉ là lắc đầu cười, trong lòng vô cùng tức giận.
Người chủ trì hôn lễ lại một lần nữa bị xấu hổ, bất đắc dĩ nói: "Xem ra hôm nay tất cả mọi người đều nghiệm ra rằng trầm mặc là một chân lí. Được rồi, tôi tuyên bố, mời cô dâu và chú rể bắt đầu hành trình tuần trăng mật của họ!"
Hà Thanh Huy kéo Viên Minh Nguyệt đi ra đại sảnh, mỗi người ai cũng nói: "Chúc mừng!" Cuối cùng cũng vượt qua mọi chông gai, giải thoát ra, họ trở lại phòng nghỉ của khách sạn để thay quần áo. Viên Minh Nguyệt thay xong mở cửa ra thấy Dương Thận đang đứng ở cửa nhìn cô, cô nghiêng đầu nói: "Áo cưới và đồ trang sức đều ở bên trong!"
Dương Thận chỉ chỉ chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, Viên Minh Nguyệt bất đắc dĩ tháo ra đưa cho anh ta, "Dương Thận, anh là Chu Bái Bì."
Chu Bái Bì' (Chu 'lột da' )là ác bá địa chủ dưới ngòi bút của Cao Ngọc Bảo lão tiên sinh ( xuất từ 《tác phẩm Gà gáy lúc nửa đêm , là nam nhân vật phản diện rất nổi danh, tên thật gọi Chu Xuân Phú , địa chủ khu Đông Bắc Liêu Nam.
Chu lột da' vì để đám người ở có thể nhiều làm nghỉ ít, khuya khoắt nửa đêm bắt đầu học gáy để cho con ở đi làm ( văn tự bán mình đã quy định: Gà gáy phải rời giường làm ), bởi vì trước kia không có đồng hồ, đám con ở là từ gáy rời giường đi làm, mặt trời lặn thì kết thúc công việc, Chu 'lột da' nửa đêm gáy, khiến cho đám người ở thời gian đầu phải rời giường vì hắn một nắng hai sương mà làm việc tay chân
Dương Thận hất cằm về phía sau cô, cười nói: "Tôi chỉ là nô tài, anh ta mới là Chu Bái Bì."
Hà Thanh Huy không đôi co với họ, sửa sang xong ống tay áo, kéo Viên Minh Nguyệt đi ra cửa. Tài xế đã lái xe ra và đứng chờ bọn họ, đang định lên xe thì có một cô gái chạy theo gọi: "Anh Thanh Huy! Xin lỗi em đến muộn!"
Hà Thanh Huy nhạc nhiên, cười nói: "Tâm Du!" Rồi nói với nói với Viên Minh Nguyệt: "Em lên xe chờ anh, anh sẽ trở lại ngay."
Viên Minh Nguyệt hất tay của anh ra, tốt nhất là anh đừng trở lại.
Viên Minh Nguyệt ngồi ở trong xe chờ Hà Thanh Huy, hồi sáng cô vô cùng bận rộn, cơm còn chưa được ăn, dạ dày có chút khó chịu, muốn mau mau đến sân bay để ăn gì đó, ai biết rằng lại chờ lâu đến thế. Cô bực bội hạ cửa sổ xuống muốn thúc dục Hà Thanh Huy, anh ta đã dẫn cô gái kia vào trong đại sảnh khách sạn nói chuyện, cô gái kia nhìn qua thì tuổi vẫn còn trẻ, vóc dáng xinh xắn, gương mặt trái xoan thanh tú, da rất trắng, sạch sẽ động lòng người. Hà Thanh Huy cúi đầu nói chuyện với cô ấy, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Viên Minh Nguyệt nghĩ tên hỗn đản đó mà cũng có vẻ mặt này sao. Nhưng nghĩ lại lúc nãy bị anh ta hôn, cô vô cùng tức giận, điên cuồng lấy khăn giấy lau miệng.
Hà Thanh Huy lên xe, nói với tài xế: "Đến sân bay." Ô tô chuyển bánh, trong xe vô cùng yên tĩnh, thật lâu sau, Viên Minh Nguyệt nói: "Anh không giải thích gì sao?"
Hà Thanh Huy dựa vào ghế, xoa mi tâm: "Không!"
Viên Minh Nguyệt giận dữ, "Hà Thanh Huy, lúc trước chúng ta đã thỏa thuận là giả vờ mà! Tại sao anh lại hôn thiệt hả?"
"Trước mặt bao nhiêu người, nếu như giả vờ sẽ bị phát hiện."
" Hà Thanh Huy, anh nói dối! anh từng nói không tùy tiện hôn phụ nữ mà!"
"Cô cứ xem như tôi không cẩn thận tùy tiện một lần là được rồi!"
Viên Minh Nguyệt chán nản, giờ mới phát hiện ra Hà Thanh Huy là một tên vô lại, cô thực sự không còn biện pháp.