Nước mắt của Tô Kim Thư rơi lã chã.
Bởi vì cô chỉ nghe thấy hai chữ “nghiêm trọng”.
Lâm Thúy Vân ở một bên lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe: “Bác sĩ Tân, anh có thể đừng hù cô ấy nữa không? Nói cho cô ấy biết trọng điểm đi”
“Trong biệt thự trên núi Ngự Cảnh”
Suốt đường đi, cô ấy không ngừng thúc giục.
Bác tài nhìn thấy cô gái mắt đỏ hoe, trên người vẫn còn mặc quần áo bệnh viện.
Trông cô như người mất hồn vậy.
Đoán chừng là gia đình cô xảy ra chuyện gì, vì thế bác tài liền đạp chân ga đi thẳng.
Mười lăm phút sau họ đến biệt thự núi Ngự Cảnh.
Xe còn chưa dừng lại, Tô Kim Thư đã mở cửa xe lao ra ngoài.
“Này cô gái, cô vẫn chưa trả tiền kìa”
Lệ Hữu Tuấn, anh ấy thế nào rồi?
Anh đã tỉnh hay chưa?
Anh vẫn còn giận mình sao?
Thôi kệ, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Đó là phải gặp anh ngay lập tức!
“Cạch!”
Cửa phòng khách được mở ra, Tô Kim Thư thận trọng đẩy cửa vào.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc lướt qua cô, khói đen làm mắt cô nhanh chóng đỏ lên.
Lệ Hữu Tuấn là người mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.
Không chỉ là đồ dùng hàng ngày mà ngay cả phòng ốc cũng vậy.
Anh sẽ không bao giờ chấp nhận phòng ốc của mình có mùi kì quặc như thế này.
Nhưng bây giờ…
Cô mạnh mẽ chớp mắt hai lần, cố gắng thu lại những giọt nước mắt đang trào ra Bởi vì cô nhớ rằng Lệ Hữu Tuấn đã từng nói với cô: “Thật bất lịch sự khi rơi nước mắt trước người bệnh.
Tô Kim Thư thở dài thườn thượt và nhẹ nhàng đi vào trong.
Đi qua hành lang, cô có thể nhìn thấy trong căn phòng mờ mịt của anh ngay khi cô ngẩng đầu lên.
Lệ Hữu Tuấn đang năm yên trên chiếc giường lớn.
Khuôn mặt đẹp đẽ như được Chúa tạc lên.
Còn không có một tia máu.
Thậm chí đến một hơi thở cũng khó cảm nhận được.
“Lệ, cậu Lệ…
Tô Kim Thư nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường, hai tay khẽ run.
Muốn chạm vào mặt anh nhưng cô lại không dám.
Cô sợ nếu mình sơ suất sẽ làm đau anh Cô nhẹ nhàng phác thảo lại khuôn mặt Lệ Hữu Tuấn trên không trung.
Tô Kim Thư cần chặt môi, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Cẩn thận nảm lấy tay anh.
Nhưng cô lại phát hiện tay của anh rất lạnh, giống như không hề có nhiệt độ.
Tô Kim Thư lấy hai tay bao lấy tay của anh.
Đặt khuôn mặt nhỏ của cô lên đó, xoa nhẹ, cố gắng làm ấm anh “Tại sao? Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Cô không hiểu.
Hai người họ vốn không phải vì yêu mà cưới.
Tại sao anh lại bảo vệ mình hết lần này đến lần khác như vậy?
“Không, đừng đối xử tốt với em như vậy”
Tô Kim Thư thấp giọng nức nở: “Nếu cứ tiếp diễn thế này… Nếu cứ thế này em sẽ càng ngày càng trở nên kì lạ hơn”
“Rõ ràng… Rõ ràng, giấy đăng ký kết hôn của chúng ta chỉ là ngoài ý muốn”
“Nhưng không biết từ bao giờ, trái tim em đã không còn kiềm chế được, chỉ đơn giản là cảm thấy có gì đó không đúng”
“Em biết rõ mình không có tư cách nào để nhúng tay vào chuyện của anh, nhưng em không thể không làm vậy, em thực sự giận bản thân mình…”
Tân Tấn Tài từ bên ngoài phòng khách muốn xông vào, đột nhiên dừng lại.
Vì anh ta đã nghe thấy lời độc thoại của Tô Kim Thư.
“Sao anh lại không vào…”
Ngay khi Lâm Thúy Vân định vươn tay đẩy cửa, Tân Tấn Tài đã ngăn cô ấy lại Cô ấy nhìn anh ta đầy khó hiểu.
Tần Tấn Tài cười bất lực: “Lúc này, nên để bọn họ có không gian riêng.
Chúng ta đi vào sẽ trở thành bóng đèn phá rối đó.”
Lâm Thúy Vân gật đầu, dậm dậm chân và liếc nhìn qua khe cửa hẹp.
Tô Kim Thư nằm úp ở trên giường, cẩn thận dụi mặt vào lòng bàn tay người đàn ông.
Cảnh tượng đó đẹp như một bức họa.
Lâm Thúy Vân đột nhiên mềm lòng, cô ấy vội vàng gật đầu “Chúng ta đi xuống trước đi”
Lệ Hữu Tuấn nằm trong phòng vẫn luôn trong trạng thái hôn mê sâu.
Dù cho Tô Kim Thư có nói gì đi chăng nữa, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Tô Kim Thư ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa sổ đang đóng chặt, cô định đứng dậy hé cửa để không khí tràn vào.
Nhưng khi cô vừa đứng lên, cô phát hiện, bàn tay của Lệ Hữu Tuấn đang nảm chặt lấy tay cô, dường như không muốn cô rời đi.
“Được rồi, vậy thì em không đi nữa, em ở đây với anh”
Tô Kim Thư lại lặp lại hành động lúc nãy, cô ôm má và nhìn Lệ Hữu Tuấn không chớp mắt.
Trong phòng khách, Tân Tấn Tài và Lâm Thúy Vân đang ngồi trên ghế sô pha Lâm Mộc rót nước cho hai người họ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Bác sĩ Tần, hai ngày trước khi tôi thay quần áo cho cậu chủ, tôi thấy ngài ấy chảy rất nhiều máu, hơn nữa, ngài ấy đã hôn mê.
hai ngày rồi.
Thật sự không phải nằm viện sao?”
Tân Tấn Tài bất đắc dĩ cười: “Không sao, tôi sẽ ở đây quan sát thêm”
“Được.” Lâm Mộc không yên lòng gật gật đầu.
Tân Tấn Tài lại nói: “Lâm Mộc, bà đi chuẩn bị quần áo và giày dép cho Tô Kim Thư đi.
Cô ấy vừa chạy chân đất đến đây”
“Được thôi”
“Được”
Cho đến khi Lâm Mộc quay đi làm việc, Lâm Thúy Vân mới thở dài một tiếng: “Haiz.
Tân Tấn Tài liếc mắt nhìn cô ấy: “Tôi nói này, cô thở dài cái gì thế?”.