Đúng lúc đó, phòng khách bên kia đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập.
“Đến ngay đây”
Lâm Mộc vội vã chạy tới mở cửa.
Có điều cửa lớn vừa mới mở ra một cái khe nhỏ, đã có người chen lấn đi vào.
“Này, cô là ai? Cô phải chờ tôi đi thông báo một tiếng chứ!”
Lâm Mộc lo lắng đi theo sau người đến, một đường đi tới sân sau.
Động tĩnh này cũng khiến cho Lệ Hữu Tuấn bọn họ lần lượt quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng người cao gầy trong nháy mắt xông vào, không phải Lê Duyệt Tư thì là aí?
Cô ấy mang một đôi giày cao gót, trên khuôn mặt nhỏ nhản xinh đẹp có sương lạnh ngưng tụ Dáng vẻ khí thế hung hăng kia, rõ ràng.
chính là đến để bắt lỗi.
*Ôi, nữ thần Duyệt Tư, sao cô lại tới đây?”
Tân Tấn Tài cười híp mắt giơ tay, chào hỏi cô ấy.
Nhưng mà Lê Duyệt Tư nhìn thẳng chứ không nhìn anh ta Cô ấy mang theo gương mặt lạnh lùng trực tiếp đi về phía Lệ Hữu Tuấn bên kia.
Nụ cười của Tân Tấn Tài cứng lại trên mặt, anh ta hồ nghi nhíu mày: “Uống phải thuốc nổ rồi sao?”
Lê Duyệt Tư trầm mặt, vẫn xông tới bên cạnh ghế mây.
Cô ấy đưa mắt nhìn thấy cánh tay trái của Lệ Hữu Tuấn bị quấn băng gạc.
Trên khuôn mặt xưa nay lạnh lẽo cũng hoàn toàn trảng bệch, một chút sắc máu cũng không có.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra một loại cảm giác vô cùng yếu ớt Lệ Hữu Tuấn anh là người như thế nào?
Là con của trời, vua của bộ đội đặc chủng.
Vậy mà anh lại bị thương đến tình trạng như thế này!
Lê Duyệt Tư tức giận đến mức cả người phát run.
Cô ấy hung ác trừng mắt nhìn Tô Kim Thư một chút, sau đó giơ tay tát về phía mặt tó.: “Này, cô làm gì vậy chứ!”
Tân Tấn Tài nhìn thấy cảnh này thì mặt tái xanh, vội vã chạy tới định ngăn cản.
Có điều động tác của Lê Duyệt Tư hiển nhiên là nhanh hơn một bước.
Mắt thấy cái tát kia sắp đánh vào mặt Tô Kim Thư rồi.
Đột nhiên.
Cổ tay cô ấy bị nắm lấy.
Một Tô Kim Thư.
Mới quen biết mấy tháng mà thôi.
Sao trong chớp mắt anh có thể vì cô ta mà đi chết?
Lẽ nào đàn ông đều dễ thay đổi như vậy sao?
Cơ thể Lệ Hữu Tuấn vốn dĩ đang suy yếu.
Động một chút, säc mặt anh càng thêm khó coi.
Anh cực kỳ lạnh lùng ném tay cô ấy ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Không liên quan đến em”
“Cái gì gọi là không liên quan đến em?”
Lê Duyệt Tư rất tức giận: “Hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, em với anh là thanh mai trúc mã, chưa kể chúng ta còn là bạn tốt.
Bây giờ anh lại vì một người phụ nữ khiến bản thân mình suýt chút nữa không còn nửa cái mạng, sao có thể không liên quan đến em được đây?”
Khoé môi Lệ Hữu Tuấn kéo căng nụ cười lạnh như băng: “Anh cứu người phụ nữ của anh, còn cần thưa chuyện với em à, em cho rằng em là ai?”
Người phụ nữ của anh!
Lê Duyệt Tư bị câu nói này hung hăng chặn lại Trong lúc nhất thời đầu óc cô ấy trống rỗng, thậm chí ngay cả lời phản bác cô ấy cũng không nói ra miệng được.
Lúc này Tần Tấn Tài cũng bận bịu chạy lên phía trước, bắt đầu hoà giải: “Ôi, tôi nói này nữ thần Duyệt Tư, cô nhìn cô một chút đi, bình thường công việc bận rộn như vậy, còn phải săn sóc người chồng chưa cưới kia của cô, đâu có nhiều thời gian tới đây quản chuyện không đâu của người khác như vậy chứ?”
Lê Duyệt Tư tức giận lườm anh ta một cái: “Lời này của anh là có ý gì?”
Tân Tấn Tài một mặt cạn lời: *Ý của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu như cô thật sự rảnh rỗi thì nên ở cùng chồng chưa cưới của cô một chút.
Chạy đến đây quản việc nhà người khác làm gì?
Đây là chuyện của hai người bọn họ.
Sao cô cứ phải đặt bản thân vào sai vị trí của mình chứ?”
Lê Duyệt Tư bị nghẹn đến mức một câu cũng nói không thành: “Anh…”
Ngược lại từ đầu đến cuối Tô Kim Thư cứ yên tĩnh ở một bên như vậy, khoé môi khế nhếch mang theo ý mỉa mai, căn bản là cô ấy không cách nào không để ý tới.
Xưa nay Lê Duyệt Tư không thích người phụ nữ này.
Bây giờ thấy cô là kẻ đầu sỏ, vậy mà vẫn cây ngay không sợ chết đứng ở đây, cô ấy càng thêm giận dữ không có chỗ phát tiết: “Tô Kim Thư, nếu như tôi là cô, hiện tại tôi sẽ không có mặt mũi mà đứng ở đây đâu”
Thấy lửa rốt cuộc cũng đốt tới trên người mình rồi, lúc này Tô Kim Thư mới đặt ly thuỷ tỉnh trong tay xuống, chậm rãi đứng lên.
Cô thản nhiên nhìn Lê Duyệt Tư: “Trùng hợp thế, câu nói này, vừa hay tôi cũng muốn nói với cô.”
“Cô có ý gì?”
Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ.
“Thật là, không phải nữ thần Duyệt Tư đã được đưa vào danh sách đề cử nữ hoàng điện ảnh sao? Ngay cả chút năng lực phân tích sao cũng không có thế? Ở đây, anh Lệ nói tôi là người phụ nữ của anh ấy, bác sĩ Tân gọi tôi là chị dâu nhỏ, Lâm Mộc gọi tôi là mợ chủ.
Cô cảm thấy rốt cuộc giữa hai người chúng ta ai mới là người ngoài đây?”
Thời điểm Tô Kim Thư nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười gắn.
Ánh mắt cô châm chọc, đầy vẻ hung hăng và xem thường.
Dáng vẻ như vậy làm cho Lệ Hữu Tuấn cũng không nhịn được khẽ nhíu mày.
Tân Tấn Tài đôi mắt sáng lên, trong khoảnh khắc bốc lên trái tim.
Chị dâu nhỏ thực sự quá tuyệt!
Đánh mặt cô ấy, đánh bôm bốp, không cho cô ấy mặt mũi!
Lê Duyệt Tư cười không nói gì, tựa như là khiếp sợ bởi vì Tô Kim Thư dám nói ra những lời này ngay trước mặt mình.
“Tô Kim Thư, cô quen biết Hữu Tuấn mới bao lâu? Tính đâu ra đấy thì cũng chỉ mới ba bốn tháng thôi nhỉ?”
Lúc Lê Duyệt Tư nói chuyện, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc: “Cô biết hai chúng tôi…”
“Đương nhiên tôi biết, hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.”
Tô Kim Thư đúng lúc cắt ngang câu chuyện của cô ta “Chỉ là tôi không biết, rốt cuộc là nữ thần Duyệt Tư cô còn muốn dùng cái danh này bao lâu?”
Tô Kim Thư càng bình tĩnh thì Lê Duyệt Tư càng tức giận.
Giờ khắc này cô ta giống như là muốn tranh giành người yêu với Tô Kim Thư vậy, nhất định phải so sánh cao thấp: “Đây vốn dĩ là thật, mặc kệ tôi có nhắc tới hay không thì nó vẫn là sự thật.”
“Cho nên? Nếu nữ thần Duyệt Tư rất khẳng định hai người là thanh mai trúc mã, là bạn tốt cùng nhau lớn lên, vậy có phải cô càng nên đặt bản thân vào đúng vị trí của mình không? Cô có biết, bộ dạng cô chất vấn tôi bây giờ, giống như một kẻ thứ ba đang chất vấn vợ chính thức không? Vì sao lại ở bên cạnh chồng người ta? Vậy thì đối với người như cô thật sự rất không xứng với thân phận nữ hoàng điện ảnh”
“Tôi giống kẻ thứ ba?”
Lê Duyệt Tư không dám tin, dáng vẻ cô ấy thật giống như nghe được chuyện cười gì đó buồn cười nhất thế giới: “Cô dám nói tôi giống kẻ thứ ba.
Cô có biết, giữa hai chúng ta rốt cuộc ai mới là kẻ thứ ba…”
“Lê Duyệt Tư, em quậy đủ chưa?”
Đột nhiên một giọng đàn ông âm trầm cất ngang lời Lê Duyệt Tư.
Hai người phụ nữ quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là Lệ Hữu Tuấn.
Giờ khắc này, trên gương mặt anh dường như phủ kín băng lạnh Lê Duyệt Tư không dám tin nhìn anh, trên mặt nở nụ cười khổ sở: “Hữu Tuấn, đây là lần thứ hai anh vì cô ta mà quát em.
Trước đây anh…”.