“Cố Đức Hiệp là con riêng của vợ lẽ, vợ cả cùng vợ lẽ không hợp nhau, em chỉ cần biết nhiêu đó là đủ rồi”
Tâm tình Lệ Hữu Tuấn hôm nay nhìn qua có vẻ như vô cùng tốt, cho nên mới trở nên nhiều lời giải thích cho cô.
Vì vậy câu chuyện còn lại phía sau anh đã không muốn nói, Tô Kim Thư cũng không truy vấn sâu hơn nữa.
Dù sao cũng biết được không sai biệt lắm chính là, Nhà họ Lê hẳn là bên trong nội bộ đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau rồi.
Trong thời gian hai người nói chuyện, chiếc xe đã lái vào một bãi đậu xe ngầm.
Tô Kim Thư đi theo anh xuống xe, bước vào thang máy, mới đột nhiên phát hiện bọn họ thế mà lại đi tới một trung tâm mua sắm lớn.
Cửa thang máy mở ra lần nữa.
Hai bóng dáng nho nhỏ liền xuất hiện vào tầm mắt hai người.
“Cha, mẹ, hai người rốt cục cũng chịu tới rồi!”
Tô Kim Thư nhìn thấy hai đứa nhỏ, ánh mắt lập tức liền sáng lên, thân thể tựa hồ như một mũi tên lao nhanh tới.
Lệ Hữu Tuấn khuyu nửa đầu gối ngồi xổm xuống, ôm con gái của mình lên.
Ở bên cạnh Tô Duy Hưng vẫn mãi mê nghịch chơi iPad, câu bé chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua cha mẹ một cái, coi như là chào hỏi.
Tô Kim Thư cau mày, tức giận đi tới “Thằng nhóc thối này, con chào hỏi cha mẹ như vậy đó hả?”
Đầu Tô Duy Hưng nghiêng qua một cái, tránh khỏi tay Tô Kim Thư đang đưa tới vò đầu của mình: lếu không phải do cha mẹ đến muộn, bây giờ con đã được nằm trên ghế sô pha ở nhà rồi.
Hai người đã là người lớn rồi, có một chuyện nhỏ như đi mua đồ nội thất mà còn phải để con đến chọn giúp là sao?”
Tô Kim Thư: “…”
Cô thật sự cho rằng cô đã sinh ra một tên quỷ nhỏ mất rồi!
Tô Kim Thư đi theo phía sau, nhìn Lệ Hữu Tuấn ôm con gái trong lòng, nắm tay con trai bước đi.
Nhìn thấy một màn ấm áp này, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói trước đó của Lâm Mộc nói với cô: “Nếu hai người sinh ra một đứa con của riêng mình, đây mới được coi là một gia đình trọn vẹn”
Là đứa con chỉ của riêng cô và Lệ Hữu Tuấn ư…
Thế nhưng mà Một nhà bốn người bọn họ vừa mới đi vào, ngay lập tức nhân viên bán hàng khuôn mặt tươi cười tiến lên chào hỏi Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, ngay lập tức.
khuôn mặt của nhân viên này càng thêm nhiệt tình niềm nở: “Anh Lệ lần này đồ dùng trong nhà của mình anh muốn chọn thêm loại nào nữa ạ?”
Tô Kim Thư đi theo phía sau anh, vẻ mặt đầy nghỉ ngờ: “Những đồ nội thất trong biệt thự không phải vẫn còn dùng rất tốt sao?”
Lệ Hữu Tuấn cứ như không nghe thấy lời cô vừa nói, anh quay đầu nhìn nhân viên bán hàng một cái: “Cậu giới thiệu một chút đi.”
Lần trước những đồ nội thất sử dụng trong biệt thự trên núi Ngự Cảnh chính là được đặt mua ở bên này, một đơn đặt hàng chính là hơn cả tỷ Nhân viên bán hàng nhanh chóng dẫn hai người bọn họ đi vào bên trong: “Anh Lệ, lần này muốn phong cách gì ạ?”
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìnTô Kim Thư một cái: “Em muốn chọn loại phong cách gì tùy em quyết định?”
Tô Kim Thư sửng sốt một chút: “A, thật ra tôi muốn nó mang phong cách châu Âu đơn giản một chút là được, rộng rãi sáng sủa đơn giản không cần quá cầu kỳ diêm dúa”
Lần trước anh là một mình tới xem, nhưng hôm nay lại mang theo một người phụ nữ cùng hai đứa nhỏ, không cần nghĩ liền biết bọn họ có thân phận gì.
Hơn nữa nhìn thái độ này của Anh Lệ, tựa hồ đối với cô gái rất để ý.
Nhân viên bán hàng lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Kim Thư: “Chị Lệ quả nhiên là người có ánh mắt vô cùng tốt, phong cách tối giản châu Âu, xin anh chị kiên nhãn một chút, mời theo tôi qua bên này xem ạ…”
Chị Lệ Đây là lần đầu tiên có người kêu cô là chị Lệ trước mặt mọi người.
Không biết vì sao, tai Tô Kim Thư trong nháy mắt liền đỏ lên, thiếu chút nữa không bị nước miếng của mình làm sặc sỡ chết.
“Tôi không phải là Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm mang theo mùi vị trêu chọc: “Chị Lệ, chị không phải là cái gì nha?
Người đàn ông này!
Anh đang cố ý đùa giỡn mình, phải không!
Nhưng vì sao khi bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn, lại có một loại cảm giác tim đập thình thịch như vậy.
Xong rồi, mặt mình như thế nào cũng bắt đầu nóng lên.
Không được, mình không thể để anh thực hiện ý đồ của mình được.
Tô Kim Thư vội vàng vùi đầu xuống, cúi đầu đi về phía trước: “Chuyện này thật ra ý của tôi là nói, ừm, chọn đồ nội thất gì đó, tôi cũng không biết nhiều lắm, anh, vẫn là anh nói thêm với tôi nhiều hơn một chút là được rồi.”
Thái độ của nhân viên bán hàng rất tốt: “Chị Lệ không có vấn đề gì, chị yên tâm”
Kế tiếp nhiệm vụ của Tô Kim Thư là bắt đầu cùng hai cục cưng nghiêm túc bắt đầu chọn đồ nội thất.
Bởi vì sau khi nhìn một lát, cô liền quay.
lại hỏi Lệ Hữu Tuấn, sao đột nhiên lại muốn chọn đồ nội thất.
Lệ Hữu Tuấn lại nói: “Dựa theo nhà mình muốn cha trí, muốn mua cái gì thì mua cái đó”
Tô Kim Thư suy đoán chắc là muốn chuẩn bị thứ gì đó giúp cho người khác, cho.
nên cô dứt khoát cũng không khách khí.
“Em nhìn cái giường trẻ con này rất đẹp nè”
Tô Kim Thư hưng phấn quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Anh, cái này có được không?”
Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Mỹ Chi đứng ở cửa, trên mặt tuy rằng không có biểu tình quá nhiều, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng như nước nói: “Được.”
“Vậy thì lấy cái này đi”
“Anh, em cảm thấy chiếc sô pha này đặc biệt đẹp mắt, em rất thích, hay là cũng mua đi?
“Được”
*À, và còn có cái này! Em cũng thích phong cách của quán bar này và tủ rượu vang.
Thật tuyệt vời khi tưởng tượng ngồi đây uống cà phê và đồ ăn nhẹ với một vài người bạn vào một buổi chiều nắng nhẹ nhàng.”
“Vậy thì lấy cái này.”
Suốt hai tiếng đồng hồ, Tô Kim Thư dường như căn bản không biết mệt mỏi.
Lệ Hữu Tuấn nhìn bóng lưng hưng phấn của cô, còn có biểu tình nghiêm túc của cô, đáy mắt có một tia dịu dàng chợt lóe qua.
Sâu trong đầu đột nhiên nhớ lại, Tân Tấn Tài ngày đó nói với mình: “Anh trai, anh định khi nào dẫn chị dâu nhỏ trở về ra mắt cha mẹ?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn thâm trầm, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên quầy, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
“Cha ơi, tại sao mẹ lại mua một chiếc giường nhỏ như vậy?”
Tô Mỹ Chi nằm sấp trong lòng cha mình.
Nhìn thấy cái giường nhỏ trắng trắng xinh đẹp, không khỏi nhíu mày: “Con và anh trai đều đã lớn, giường nhỏ.
như vậy hai chúng con làm sao nằm vừa được ạ”
Tô Mỹ Chỉ còn chưa nói xong, liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo của anh trai cô bé vang lên: “Ngốc, đó được gọi là giường trẻ em.
Cha mẹ đang muốn sinh đứa em thứ ba chứ saol”
Khụ khụ khụ!
Lời của Tô Duy Hưng còn chưa dứt, Tô Kim Thư đứng ở một bên liền trực tiếp bị nghẹn trong lồng ngực.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô trong nháy.
mắt càng thêm đỏ bừng, một bước liền nhảy vọt tới, dùng hai tay che cái miệng của Tô Duy Hưng lại “Thằng nhóc thối, con đang nói nhảm cái gì vậy hả”
Tô Duy Hưng không kiên nhẫn kéo tay cô xuống: “Con đã không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa.
Sinh con là chuyện của hai người, không cần cảm thấy ngượng ngùng.”
Lệ Hữu Tuấn híp nữa con mắt nhìn con trai ngoan của mình, khóe miệng nhếch lên độ cong sung sướng.
Rõ ràng, lời nói của con trai dường như làm anh rất hài lòng.
Nhưng chỉ có Tô Kim Thư, hận không thể tìm một khe hở chui vào.
“Thẳng nhóc thối, con mà còn lại nói nhảm nữa, có tin mẹ ném con ra ngoài hay không?
Nhìn thấy bộ dáng nhe răng nhe răng nhếch miệng của Tô Kim Thư, Tô Duy Hưng không nói gì trợn tròn mắt: “Nếu mẹ thực sự ném con ra ngoài, con còn muốn nói cám ơn mẹ nữa đó.
Đi mua sắm với phụ nữ là điều nhàm chán và đau khổ nhất trên thế giới!”
“Con.
“ Tô Kim Thư thiếu chút nữa bị con trai mình làm tức chết.
Quả nhiên là áo khoác da, một chút cũng không ấm áp.
Không biết qua bao lâu…
“Trời ơi, mệt chết tôi luôn rồi.”
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Lệ Hữu Tuấn..