“Đừng dùng thái độ như vậy giáo huấn tôi, tôi sẽ không nghe mấy lời này của anh đâu.”
Lục Mặc Thâm không nói nên lời, cũng lười không muốn tranh cãi với cô nữa.
Ở phía bên kia, Tô Kim Thư đã nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của Lệ Hữu Tuấn trên sân bóng rổ ngày hôm nay.
Suốt cả buổi tối cô đều giữ nguyên vẻ mặt của một fan hâm mộ.
Tô Kim Thư ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình và nhìn chằm chăm vào Lệ Hữu Tuấ như thể trong mắt cô chỉ toàn những ngôi sao lấp lánh.
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ giật: “Có mệt không?”
Tô Kim Thư nhanh chóng lắc đầu: “Không mệt.”
“Nếu không thấy mệt, hãy tiếp tục nhìn đi”
Tô Kim Thư chợt tỉnh táo lại, khuôn mặt lập tức ửng hồng như một trái đào.
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy và có chút ngượng ngùng nị “Em không nhìn anh.”
Lâm Thúy Vân cười hi hi, và trực tiếp.
vươn tay ôm cổ Tô Kim Thư: “Kim Thư à, không sao đâu, ngắm người đàn ông của mình có gì mà ngại ngùng, nếu muốn thì cứ xem tự nhiên.”
“Lo chuyện bao đồng.”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Mặc Thâm vang lên, nghe thấy điều này, Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm thấy không vui.
Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục.
Mặc Thâm: “Tôi nói này giáo sư Lục, tôi nghĩ anh gần đây cũng khá rảnh rỗi nhỉ? Anh nói xem vì sao cuối tuần như thế này, anh không đi mà ở bên cạnh vợ sắp cưới của mình mà lại chạy.
đến đây làm kỳ đà cản mũi như thế này, anh thấy vui lắm hả?”
Lục Mặc Thâm cong môi nhẹ, đáp: “Tôi nghĩ số lần làm kỳ đà cản mũi của cô cũng không thấp.
Sớm biết như thế này tôi nên thua ở trận đấu trước và để cô đi làm hại người khác.”
“Tôi mà lại đang làm hại người khác.
sao?”
Lâm Thúy Vân tức quá hóa cười bởi lời nói của anh ta: “Giáo sư Lục, tôi có thể nói thật với anh.
Với một cô gái xinh đẹp như tôi, anh có thể đến Lan Ly xem qua.
Nếu tìm được người nào tốt hơn tôi, tôi sẽ quỳ xuống dập đầu với anh ba cái, quyết không nuốt lời.”
Lục Mặc Thâm liếc nhẹ Tô Kim Thư: “Bên cạnh cô không phải là cũng có một người sao? Cô cũng không cần phải dập đầu ba lần, chỉ cần dập đầu một cái thôi, tôi nhận thành ý là được rồi.”
i “Ôi, tính khí tồi tệ của mình…”
Lâm Thúy Vân xản tay áo chuẩn bị chiến đấu với anh ta.
Tô Kim Thư nhanh chóng đứng dậy và đưa tay ra ôm lấy cô: “Được rồi Thúy Vân, cậu không thấy răng giáo sư Lục đang nói đùa sao?”
Lâm Thúy Vân với khí thế mạnh mế bị kéo ngồi xuống, nhưng vẫn không quên nhìn chăm chằm vào Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, tôi có thể nói với anh rằng mối quan hệ của tôi và Kim Thư bền chặt vô cùng, chắc như keo sơn.
Đừng cho rằng anh có thể khiến bọn tôi bất hòa chỉ bằng một vài lời nói.
Ngoại hình của hai chúng tôi được gọi là một chín một mười, thậm chí tài năng của chúng tôi cũng là ngang tài ngang sức.
Nói cho anh biết một bí mật, hai người chúng tôi đến ngực cũng cùng là cỡ C”
Tô Kim Thư: “…’ Lâm Thúy Vân khit mũi lạnh lùng: “Nhưng mà anh thì vẫn còn kém xa nam thần của tôi.
Trở về tìm nữ thần Lê của anh đi.
Đừng ở đây gây thêm phiền phức cho tôi.”
Vào lúc này, Lệ Hữu Tuấn, người đã im lặng từ lâu, đột nhiên lên tiếng: “Đừng tìm nữa, không phải người cũng đã đến đây sao?”
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn về phía cửa.
Nhìn thoáng qua, cô đã thấy Lê Duyệt Tư hùng hổ bước vào.
Trên khuôn mặt xinh đẹp đó dường như: phủ một lớp băng mỏng.
Cô ta đưa mắt quét nhanh khắp đại sảnh và nhanh chóng tìm ra vị trí của Lục Mặc Thâm.
Anh ấy thực sự ở đây! Và nhìn từ góc độ này, thì trước mặt anh thực sự có một cô gái đang ngồi!
Vừa rồi Lê Duyệt Tư vừa quay xong phim thì nghe một người bạn nói rằng Lục Mặc.
Thâm đưa một phụ nữ đến câu lạc bộ tư nhân ăn tối.
Cô ấy không gọi điện trước mà trực tiếp lái xe đến đây.
“Cộc cộc cộc!”
Cô nện đôi giày cao xuống mặt sàn tạo nên những âm thanh khô khốc, sắc mặt càng lúc càng trắng.
Nhưng khi cô đến gần, cô nhận ra Lệ Hữu Tuấn cũng đang ngồi ở đây, và ngay cả Tô Kim Thư cũng đang ở đó.
Nhất thời khi thế hung hăng vừa nấy đột nhiên ngưng đọng trên mặt.
Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư đông cứng lại, và cô không biết phải phản ứng thế nào.
Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên và liếc nhìn Tô Kim Thư nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài ngồi đi”
“Vâng.”
Tô Kim Thư gật đầu và định đứng dậy, nhưng nghe thấy Lê Duyệt Tư nói: “Hữu Huân, vậy là anh và Kim Thư cũng ở đây?”
Sau khi được gọi tên, Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô một cái.
Sự tỉnh táo của Lê Duyệt Tư.
dường như đã bị cưỡng ép phải quay trở lại.
Nụ cười trên khuôn mặt thanh tú ấy trở nên dịu dàng hơn: “Mọi người tụ tập ở đây, làm sao có thể quên em được?”
Nói xong, cô quay người ngồi xuống bên cạnh Lục Mặc Thâm.
Vòng tay mảnh khảnh ôm lấy cánh tay anh một cách thân mật, giọng nói có chút làm nũng, nói: “Mặc Thâm, có một buổi tụ tập thế này, tại sao không gọi cho em, chúng ta cùng nhau đi vậy?”
“Anh sợ em xấu hổ” Lục Mặc Thâm khóe miệng giật giật.
Giọng nói của anh không có cảm xúc trong mấy chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến nụ cười của Lê Duyệt Tư đông cứng lại Cô ấy mỉm cười và nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Làm sao có thể như vậy được? Em với Hữu Huân rất là thân thiết mà.”
“Nhưng em không nói chuyện với họ”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân Lê Duyệt Tư khẽ giật khóe miệng, cầm ly rượu của Lục Mặc Thâm lên và nâng ly chúc mừng họ: “Nào, tôi nâng ly các cô một ly”
Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư nhìn nhau, cuối cùng, cũng cầm ly rượu trước mặt, nhấp.
một ngụm rồi đặt xuống.
Nhưng Lê Duyệt Tư đã ngửa đầu và uống hết.
Sau đó cô ấy đặt ly rượu xuống một cách duyên dáng và quay lại nhìn Lục Mặc Thâm: “Nhìn xem, Mặc Thâm, sau khi uống hết ly rượu này không phải là đã quen biết rồi sao? Nếu là bạn bè của của anh sao lại mãi không giới thiệu với em, bọn họ cũng không.
biết em là vị hôn thê của anh, vậy thì làm sao.
có thể làm quen với em được?”
Lâm Thúy Vân đảo mắt im lặng: Hóa ra nữ thần họ Lê đến đây cả nửa ngày cũng chỉ để tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Nhưng cũng không biết tại sao, Lâm Thúy Vân luôn cảm thấy rằng một sự thù địch không thể giải thích đang hướng đến cô.
Cô lúng túng hảng giọng: “Ồ, cái đó, tôi mới nhớ ra mình còn có chuyện phải giải quyết.
Nếu không có chuyện gì thì mọi người cứ nói chuyện đi, tôi xin phép đi trước.”
Chỉ là Lâm Thúy Vân vừa mới đứng lên, liền có người nắm lấy cổ tay của cô.
Cô quay đầu nhìn và phát hiện ra đó là Lê Duyệt Tư.
“Tên cô là Lâm Thúy Vân, phải không?”
Lâm Thúy Vân sững sờ trong một giây, nhưng ngay sau đó đã thành thật gật đầu và trả lời: “Vâng là tôi.”
“Vi cô cũng là bạn của Mặc Thâm nên chúng ta hãy ngồi lại với nhau và làm quen một chút nhé.”
Lê Duyệt Tư đưa tay ra và ấn Lâm Thúy Vân xuống: “Nghe nói em cũng học khoa diễn viên?”
Lâm Thúy Vân gật đầu.
Sau khi cân nhắc một hồi, Lâm Thúy Vân đã nuốt lại những lời khen Lê Duyệt Tư là nữ thần.
Người xưa thường nói yêu nhau yêu cả đường đi.
Bởi vì Lê Duyệt Tư luôn thích tìm lỗi của Tô Kim Thư, nên cô cũng bắt đầu không có thiện cảm với cô ấy.
“Đây là danh thiếp của tôi.
Nếu sau này muốn tìm vãi diễn, có thể gọi điện thoại cho tôi”
Lê Duyệt Tư lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách của cô ấy và đưa nó.
Lâm Thúy Vân hẳng giọng và cười nói: “Nữ thần Lê, cô hiểu lâm rồi.
Thực ra, tôi và Kim Thư đều là học trò của giáo sư Lục.
Giáo sư Lục và anh Lệ đã thẳng trong trận đấu bóng rổ hôm nay.
Chúng tôi muốn cảm ơn họ…”
“Trận đấu bóng rổ?”
Lê Duyệt Tư nhướng mày nhìn Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, sao hôm nay em không biết anh có trận đấu bóng rổ? Không phải anh nói hôm nay có cuộc họp quan trọng sao?”.