Cứ nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô gái nhỏ đó, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy tim mình như bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, đau đến sắp không thở được.
Chắc chắn anh phát điên rồi nên mới có thể không thèm bận tâm gì hết mà bắt nạt cô như vậy.
Lệ Hữu Tuấn chợt nhớ ra, khi anh ôm lấy cô đặt lên bàn, cả người cô nóng cực, trên khuôn mặt trắng bệch còn phiếm lên màu đỏ lạ thường.
Nhưng ở thời điểm đó, anh thật sự đang rất tức giận, không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
Bây giờ tỉnh táo lại anh mới ý thức được, có lẽ do hôm qua bị mình ép quá mạng, cô nhóc kia sợ là đã phát sốt rồi.
“Mẹ nó!”
Lệ Hữu Tuấn nhỏ giọng chửi thề một câu, nắm đấm đập mạnh xuống tay lái.
Tức khắc xe phát ra một trận còi chói tai.
Hiện tại cô không đem theo bất cứ thứ gì trên người, có thể chạy đi đâu chứ?
Mỗi lần tưởng tượng đến cảnh bóng dáng nhỏ gầy của cô chạy trốn trong màn mưa đêm, quần áo trên người thì không chỉnh tề, nếu cô bị thương dù chỉ một chút, sao anh tha thứ cho bản thân được đây!
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn ngày càng âm trầm.
Anh mau chóng gọi vào dấy số của Lục Anh Khoa: “Tô Kim Thư chạy khỏi biệt thự, anh lập tức điều động mọi người đi tìm, có tin tức gì báo ngay cho tôi biết.”
Ở đầu dây bên kia, Lục Anh Khoa vốn đang nghỉ ngơi, nhưng khi nhận được điện thoại của Lệ Hữu Tuấn, cả người nháy mắt tỉnh táo lên: “Vâng, ông chủ.”
Sau khi cúp máy, anh ta mới hồi thần: đêm hôm khuya khoắt chạy ra khỏi biệt thự, không phải là bỏ nhà đi bụi sao?
Với người có tính cách như mợ chủ, nếu.
không phải ông chủ làm ra chuyện gì đó quá đáng, cô tuyệt đối không có khả năng bỏ nhà đi bụi.
Lục Anh Khoa chưa kịp mặc quần áo đã vội gọi điện, anh ta gần như điều động toàn bộ những người có thể sai bảo trong thành phố Ninh Giang đi tìm người hết.
Tối hôm nay đã định sẵn là một đêm không ngủ.
Lệ Hữu Tuấn khởi động chiếc.
Rolls-Royce, anh gần như đã chạy khắp hang cùng ngõ hẻm ở thành phố Ninh Giang Lục Anh Khoa cũng mang theo người hầu như sắp lật tung cả thành phố Ninh Giang lên, nhưng vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào của Tô Kim Thư.
Lâm Thúy Vân, Tân Chi Dạng, Hoa Đông, Phương Trí Thành, ông Lê…..
Chỉ cần là nơi anh có thể nghĩ ra, đều tới đó xới tung lên tìm một lần.
Thậm chí ngay cả nhà của Khúc Thương Ly cũng bị Lệ Hữu Tuấn dẫn người tới tìm, thiếu điều không đào ba tấc đất nhà người ta lên thôi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì như trước.
Sáng sớm hôm sau, Lục Mặc Thâm và Tân Tấn Tài cùng nhau tới trước cửa biệt thự núi Ngự Cảnh.
Bọn họ tiến vào phòng khách, đập vào.
mắt là bộ dạng suy sụp ngồi trên sô pha, một tay chống trán của Lệ Hữu Tuấn,.
Rõ ràng anh chỉ đang im lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng mỗi người bước vào đều có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ thô bạo.
Lục Mặc Thâm đi vào: “Một chút manh mối cũng không tìm được sao?”
Tân Tấn Tài cũng nhíu mày: “Theo như sự hiểu biết của em với chị dâu, nếu không phải anh hai làm ra chuyện gì khiến trời đất phẫn nộ với chị ấy, chị ấy tuyệt đối sẽ không làm ầmï tới độ bỏ nhà đi.
Anh hai, anh nói thật cho em biết, anh đã làm cái gì..”
Tân Tấn Tài còn chưa dứt lời đã nhìn thấy tay của Lệ Hữu Tuấn giật giật, đầu cũng ngẩng lên theo.
Cả một buổi tối anh không hề chợp mắt, dưới hốc mắt hiện lên màu xanh đen, con ngươi giăng đầy tơ máu, ngay cả áo sơ mi vẫn còn dấu vết bị mưa xối ướt tối qua.
Tân Tấn Tài nhịn không được rụt khóe miệng: phải biết rằng, anh hai nhà bọn họ là người có thói ở sạch vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần đồ trên người bị bẩn một chút thôi đã phải lập tức thay mới.
Nhưng bây giờ thì sao… nhìn bộ dạng này của anh, xem ra đã phải chịu đả kích rất lớn!
Một bụng lời nói như bị nghẹn lại trong họng, Tân Tấn Tài chợt thấy hơi hụt hơi.
Hốc mắt Lệ Hữu Tuấn phiếm hồng, anh luống cuống nhìn thẳng phía trước, nhưng thanh âm lại lạnh lẽo như băng: “Cô ấy phát sốt, tôi còn…… Ép buộc cô ấy”
Lục Mặc Thâm không biết nói gì chỉ có thể đỡ trán.
Lúc này Tân Tấn Tài làm sao có thể nhịn cơn giận xuống nữa: “Anh hai, rốt cuộc anh có bị điên không thế? Mấy ngày hôm trước chị ấy vì anh mà phải vào viện kiểm tra, bác.
sĩ không phải đưa cho anh cái gì mà báo cáo.
kiểm tra sức khỏe sao, chẳng lẽ anh không đọc hả? Chị ấy bị bệnh, anh còn ép chị ấy?
Một lần hay là hai lần?”
Lục Mặc Thâm híp đôi mắt đào hoa lại, nheo mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Lệ Hữu Tuấn: “Chỉ sợ không phải một hai lần đi.”
Đôi tay Lệ Hữu Tuấn chọt siết chặt lại, sau đó giọng nói như thoát ra từ kẽ răng: “Nhớ không rõ.”
“Đậu mè, anh hai, anh có lâm không vậy?
Với cái sức lực này của anh có phải muốn lấy mạng chị ấy không thế?”
Vừa nghe đến thấy những lời này, Lệ Hữu Tuấn ngẩng mạnh đầu, ánh mắt tựa như lưỡi hái tử thần cứa lên người anh ta.
Lục Mặc Thâm vươn tay vỗ vỗ bả vai Tân Tấn Tài: “Bỏ đi, bây giờ không phải lúc tính sổ, tìm người quan trọng hơn.”
Tân Tấn Tài bị Lệ Hữu Tuấn trừng đến độ da đầu run lên, anh ta tức giận phất tay: “Được rồi được rồi, em không nói nữa, được chưa?
Anh hai, bên em đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đang cho người kiểm tra camera xung quanh biệt thự, chắc không bao lâu nữa sẽ có tin tức thôi”
Tần Tấn Tài xem Lệ Hữu Tuấn cái kia bộ dáng, biết hắn một buổi tối cũng chưa ngủ: “Anh hai, đám Hoa Đông đã nhờ bạn bè trong giới tìm giúp rồi.
Bây giờ cả hai bên hắc bạch đều có người đi tìm chị dâu, ắt hẳn sẽ mau mau có tin tức thôi.
Không thì anh cứ nghỉ ngơi trước một lát, một khi có tin em lập tức báo lại cho anh biết.”
“Đám Lục Anh Khoa cũng đã tìm cả đêm rồi, bằng không thông báo cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, chia ca ra đi tìm?”
“Tìm không thấy, ai cũng đừng hòng ngủ.”
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn trưng ra biểu cảm lạnh lùng kèm bực tức.
Bây giờ cũng chỉ có Tân Tấn Tài và Lục Mặc Thâm mới dám tìm tới cửa.
Còn Lục Anh Khoa và đàn em của anh thì ngay cả chuyện gọi điện báo cáo cho Lệ Hữu Tuấn cũng cảm thấy như đang dạo một vòng dưới địa ngục vậy, dù cách xa điện thoại cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác không rét mà run này.
Bấy giờ, Lâm Mộc từ phòng bếp bưng mấy bát mì nóng hầm hập đi ra, lại chuẩn bị một chút đồ ăn sáng: “Ông chủ, ngài đã cả đêm không ngủ, mấy món này không nhiều lắm hay là ngài ăn một chút đi, nếu không sao có sức tìm mợ chủ về?”
Tần Tấn Tài đánh mắt với Lục Mặc Thâm.
Lục Mặc Thâm bước qua, vươn tay võ nhẹ bả vai của Lệ Hữu Tuấn: “Ăn chút gì đó trước đi, nếu không còn chưa tìm được con thỏ trắng nhỏ của anh thì anh đã gục ngã mất rồi.”
Những lời này của Lục Mặc Thâm hình như đã nói động được Lệ Hữu Tuấn, anh thật sự đứng lên.
Ba người ngồi vào bàn ăn, nhưng ăn cái gì cũng cảm thấy nhạt như nước ốc.
Ngay cả chiếc đũa Lệ Hữu Tuấn cũng không động vào, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn di động của mình.
Tân Tấn Tài nhịn không được lắc đầu: “Anh hai, anh không lấp đầy bụng, tí nữa sao.
có sức đi tìm chị dâu? Mau mau ăn chút điểm tâm rồi tắm một cái.
Nếu anh thật sự không muốn ngủ, vậy thế này đi, em ra ngoài với anh, tìm từng góc phố một, cho dù phải đào ba tấc đất cũng không nề hà.”
“Reng reng reng, reng reng reng.”
Di động của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên rung lên, sau đó reo vang.
Tân Tấn Tài quét mắt qua màn hình, ánh mắt lập tức sáng lên: “Là điện thoại của Thẩm Tư Huy, nhất định là có tin của chị dâu rồi.”.