“Nói thật đi, thật ra hai người mới thực sự là cha con ruột thịt, đúng không? Ngay cả biểu hiện khinh người cũng giống nhau y như đúc vậy”
Lâm Thúy Vân vô tư vô lo vui đùa, không để ý gì đến những lời nói ban nãy của Tô Kim Thư, sắc mặt của Tô Kim Thư thay đối liên tục.
Tô Kim Thư nhanh chóng cụp mắt xuống đổi chủ đề: “Lâm Thúy Vân, đây là cách cậu tiếp đón khách quý đấy sao? Đến một tách trà cũng không pha được cho mình à, cậu định lợi dụng đây là nhà cậu nên muốn làm gì thì làm sao.”
Lâm Thúy Vân cười ha ha một tiếng rồi nói: “Đúng rồi, cậu không nói thì suýt chút nữa mình cũng quên mất, nam thần, hai người ngồi trước đi, tôi đi pha trà cho hai người ngay đây!”
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát” Lệ Hữu Tuấn đứng dậy.
Tô Duy Hưng đưa iPad trên tay cho Tô Mỹ Chỉ “Con cũng muốn đi vệ sinh”
Nói xong, Tô Duy Hưng ba chân bốn cảng chạy theo.
Đúng lúc Lệ Hữu Tuấn vừa trong nhà vệ sinh đi ra, vừa mở cửa ra đã thấy Tô Duy Nhất đang cau mày nhìn anh: “Con có chuyện gì muốn nói với cha, há?”
Tô Duy Hưng bắt chước bộ dạng của anh thường làm, khoanh hai tay đặt trước ngực.
Từ biểu cảm đến từng hành động nhỏ nhặt của hai người cũng giống nhau y hệt, như thể được đúc ra từ một khuôn “Cha, rốt cuộc đến khi nào thì cha mới nói thật cho mẹ Tô Kim Thư ngốc nghếch biết?”
Lệ Hữu Tuấn ngồi xổm xuống, anh nhìn thẳng vào mắt cậu bé, hai người bốn mắt đối diện nhìn nhau, một lớn một nhỏ.
Lệ Hữu Tuấn không coi cậu bé là một đứa trẻ nữa mà nghiêm túc giải thích cho cậu bé: “Mấy năm nay, mẹ của con một mình nuôi nấng hai đứa, không phải là mẹ con rất vất vả hay sao?”
“Cái này còn cần hỏi sao?”
Dáng vẻ của Tô Duy Hưng cực kỳ nghiêm túc, hỏi lại anh, cứ như là một người lớn tí hon vậy.
“Khoảng thời gian khi còn ở nước ngoài, mẹ có kể cho các con về cha ruột của hai đứa hay không?”
Tô Duy Hưng suy nghĩ một cách rất nghiêm túc: “Trước đây, khi ở nước ngoài, mẹ có nói với chúng con là em và em của con được thụ thai nhân tạo-”
“Vậy thì cha có biết không, mẹ của con đã từng nói với con răng mẹ cực kỳ căm ghét người đàn ông đã cướp đi sự trong trằng của mẹ vào năm năm về trước.
Mẹ cũng nói với con là nếu có thể thì cả đời này cứ coi như là không quen biết người đàn ông đó- ‘Vào một buổi đêm của năm năm trước, anh bị đánh thuốc mê, và cưỡng ép cướp đi sự trong trắng của một cô gái trẻ còn trinh.
Nếu không phải là do anh thì có lẽ cô đã có thể tiếp tục đi học, cũng không cần phải sinh ra hai đứa con khi còn quá trẻ và phải gánh lên vai một áp lực nặng nề như vậy.
Càng sẽ không phải âm thầm chịu đựng, nén nhịn đủ mọi loại chỉ trích, đay nghiến vì hai đứa trẻ không cha như thế này.
Đã vô số lần Lệ Hữu Tuấn không thể chịu đựng được mà nói đỡ cho cô, tự nhân anh chính là cha của hai đứa trẻ.
Nhưng trong thâm tâm anh biết rõ hơn bao giờ hết: Người phụ nữ của anh ngang bướng, bướng bỉnh đến mức nào.
Nếu như cô phát hiện ra anh chính là người đàn ông năm năm về trước kia, có khi cô còn nhận nhầm thành người khác.
Anh lo sợ rằng cô sẽ đưa hai đứa trẻ đi, biến mất không một chút do dự nào.
Tô Duy Hưng nhíu mày thật chặt: “Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.
Chuyện này.
sớm muộn gì cũng bị bại lộ thôi”
Lệ Hữu Tuấn vừa bế Tô Duy Hưng lên, vừa xoay người đi xuống dưới lầu.
Từ góc nhìn của anh, có thể thấy Tô Kim Thư đang ngồi trên ghế sô pha, ôm Tô Mỹ Chỉ trong lòng Hai người, một lớn một nhỏ, đều cười tươi như hoa, không ngừng ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
“Vậy thì đợi đến ngày đó rồi sẽ nói”
Ngay khi hai cha con Lệ Hữu Tuấn vừa mới ngồi xuống, Lâm Thúy Vân đã mang cốc nước đến đặt trước mặt họ.
Cô ấy ngồi trên ghế sofa, vắt chân lên, ngồi đối diện với Tô Kim Thư.
Tô Duy Hưng rất thông minh, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thúy Vân, cậu bé đã biết rằng họ đang có điều gì đó muốn nói với nhau.
Cậu bé liền đứng dậy, đi mấy bước đến trước mặt Tô Mỹ Chỉ: “Tô Mỹ Chỉ, em đi ra ngoài với anh đi”
Tô Mỹ Chỉ vội vàng ôm cổ, trèo lên người Tô Kim Thư: “Không muốn đi ra ngoài với anh hai đâu, em muốn ở với mẹ cơ”
“Nhưng bên ngoài có bánh mousse yêu thích của em đấy.
Em nhất quyết không đi với anh hả?
Vậy thì anh phải ăn hết bánh mousse một mình rồi”
Vừa nói xong, Tô Duy Hưng xoay người đi ra ngoài ‘Vừa nghe đến bánh mousse, trong tích ti đôi mắt của Tô Mỹ Chỉ, cô bé cực kỳ đam mê ăn vặt kia đã sáng bừng lên.
Suýt chút nữa thì cô bé lộn nhào ngã khỏi người Tô Kim Thư, nhanh chân đuổi theo anh trai.
Nhìn hai đứa trẻ ồn ào cười khanh khách, đuổi nhau ra khỏi phòng khách, Lâm Thúy Vân quay lại nhìn Tô Kim Thư, thấy dáng vẻ cô như thể đang muốn nói gì đó rồi lại thôi, nên Lâm Thúy Vân mới dứt khoát mở lời trước: “Kim Thư, có phải cậu và nam thần cố tình tới đây an ủi mình vì chuyện trên trang thông tin của trường đúng không?”
Tô Kim Thư hết sức ngạc nhiên: “Thúy Vân, cậu biết rồi sao?”
Vào lúc này, biểu cảm của Lâm Thúy Vân trông không có chút gì là chán nản, sa sút tính thần, mà ngược lại, dương dương đắc ý, đưa hai chân lên vắt chéo vào nhau, hai ta đặt sau gáy, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha: “Cũng không hẳn!
Đừng nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Chiều nay hiệu trưởng đã đích thân gọi điện thoại cho mình, nói là để mình ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, trong khi đó chờ thông báo mới của nhà trường”
“Thúy Vân, cậu… cậu không sao chứ?”
Tô Kim Thư nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Lâm Thúy Vân, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Dù sao thì bình thường, khi Lâm Thúy Vân gặp phải những chuyện không được như ý muốn, cô ấy đều cố gắng giả vờ, tỏ ra là mình ổn, Nhưng thực chất, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng lo lắng, sốt ruột, cứ như ngồi trên đống lửa.
Lúc này, Lâm Thúy Vân cũng thở dài một hơi: “Thành thật mà nói, quả thực cũng rất đáng tiếc.
Dù sao thì Lan Ly cũng là trường Cao đẳng tốt nhất trên cả nước, tất cả những người tốt nghiệp ra đều là người tài giỏi.
Nếu lần này bị đuổi học thì thật đúng là uổng phí.
“Thúy Vân, cậu cứ yên tâm, giáo sư Lục sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”
Tạm thời thì Tô Kim Thư cũng không còn cách nào khác tốt hơn nên chỉ có thể an ủi cô ấy vài câu.
Lâm Thúy Vân xua tay một cách vô vị: “À quên đi, tuyệt đối đừng nhắc đến anh ta nữa, nhắc đến anh ta là mình lại nổi điên lên một.
Nếu không phải anh ta lừa mình thì làm sao mình có thể hôn anh ta được, rồi lại còn bị người khác chụp ảnh nữa chứ!”
Tô Kim Thư vô cùng hoảng sợ, đến nỗi trợn tròn cả hai mắt: “Cái gì cơ? Thúy Vân, những bức ảnh đó không phải là photoshop hay cắt ghép sao? Hai người thực sự…”
“Mình là nạn nhân mà, mình bị anh ta lừa đấy!
Nhưng dù sao, nói thế nào đi chăng nữa, tôi đã làm được điều đó, bị người ta chụp ảnh lại thì phải thừa nhận thôi.
Vậy nên sau khi những bức ảnh đó bị tung ra, mình chỉ cảm thấy thanh thản, nhẹ lòng.
Là phúc không phải hoạ, là hoạ thì tránh cũng chẳng qua”
Lệ Hữu Tuấn ngồi ở chỗ đối diện, nhìn thấy bộ dạng thoải mái, vô tư của Lâm Thúy Vân, đột nhiên anh cảm thấy sự lo lắng của Lục Mặc Thâm dường như là thừa thãi, không cần thiết.
Anh nhìn Lâm Thúy Vân một cách chán chường: “Nói không chừng đó cũng không hẳn là họa đâu?”
Khi nghe thấy điều này, Lâm Thúy Vân lập tức nhảy dựng lên Cô ấy vội vàng nhào đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, đôi mắt sáng lên một cách đặc biệt: “Nam thần, có phải anh có cách gì đó không? Anh lợi hại như vậy, có thể giúp tôi một chút được không?”
Lệ Hữu Tuấn nhướng mày: “Đương nhiên là có cách, nhưng cô không phải là Tô Kim Thư, vậy tại sao tôi phải giúp cô chứ?”
“Nam thần, quả nhiên anh nói cái gì cũng rất có lý! Tôi không thể nào phản bác lại được…
Tô Kim Thư, người đang ngồi ở bên cạnh, không khỏi cau mày và đưa tay ra định đánh anh mấy cái: “Lệ Hữu Tuấn, người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Đã đến nước này rồi, anh có thể cất cái sự hài hước vô duyên đấy của anh đi được không?”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô: “Mấy trò mèo với thủ đoạn cỏn con này, một mình Lục Mặc Thâm cũng có thể giải quyết êm đẹp, không cần tôi phải ra tay”.