Cách đó không xa, vài ông già tóc bạc đang cùng nhau chơi cờ vây.
Một trong những ông già mặc áo dài truyền thống bị một số người khác đẩy ra: Tôi nói cho ông biết, hôm nay ông đã đi lại ba lần rồi, quá tam ba bận, nhanh đi đi!”
Ông già trông có vẻ bực bội: “Tôi biết bút sa gà chết, nhưng quân này không phải tôi còn chưa có đặt xuống sao?
Không cho phép người ta suy nghĩ à?”
“Có ai suy nghĩ như ông không? Một nước cờ mà suy nghĩ tới mười phút, ai chơi cùng ông, nhanh đi đi”
Ông cụ bị nói như vậy, vẻ mặt bực bội quay người đi: “Tôi khinh! Không chơi thì không chơi, tôi đây còn lâu mới chơi với mấy người.”
Ông cụ tức giận quay người lại, đang định rời đi, đột nhiên nhìn thấy một cậu bé bốn năm tuổi đang đứng trước mặt.
Cậu bé đó trông trắng trẻo đầy đặn, vô cùng đáng yêu.
Ông cụ hoảng hốt, cảm thấy được khuôn mặt non nớt này có chút quen mắt.
Lúc này, thấy tên nhóc đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, ông cụ nhếch miệng bước lên phía trước: “Nhóc con, cháu đi lạc sao? Cha mẹ cháu đâu?”
Tô Duy Hưng Nhưng nhìn ông cụ đầy tỉnh thần trước mặt “Bị người ta mảng như vậy rồi còn quan tâm đến người khác? Không có việc gì thì nâng cao kỹ.
năng chơi cờ đi rồi nói”
Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Tô Duy Hưng xoay người rời đi, vô cùng kiêu ngạo.
Sở thích lớn nhất trong đời của ông cụ là đánh cờ, vừa nấy bị mấy ông lão kia hắt hủi cũng bỏ đi, nhưng một đứa trẻ bốn năm tuổi cũng dám cười nhạo kỹ năng đánh cờ của ông.
Ông cụ nhất thời tức giận “Này, tên nhóc này, cháu ăn nói ngông cuồng, chẳng lẽ cháu biết đánh cờ sao?”
Tô Duy Hưng hừ lạnh: “Biết đánh cờ thì có gì kỳ lạ? Những thứ đơn giản như vậy chỉ những người ngu ngốc mới không biết”
“Khẩu khí cũng đủ ngạo mạn, như vậy đi, chúng ta đấu một ván thế nào?”
Ông cụ nhất thời hăm hở.
Ông cụ không thể chơi thắng mấy ông già đăng sau kia, nhưng không đến nỗi không thắng được tên nhóc bốn năm tuổi này chứ.
Hôm nay đã thua nhiều trận như vậy rồi, phải Tìm lại cảm giác thành tựu chứ?
Sau khi nghe lời đề nghị của ông cụ, Tô Duy Hưng đánh giá ông cụ từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ: “Cháu không chơi với một người kỹ năng quá kém, lãng phí thời gian của cháu.”
“Cháu…
Ông cụ suýt chút nữa tức giận đến nấc cục.
Ông vội vàng tiến lên phía trước vài bước, chặn Tô Duy Hưng lại “Như vậy đi, ba ván thẳng hai, chỉ cần cháu thắng, ông sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của cháu, thế nào?”
Tô Duy Hưng cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: “Chỉ dựa vào ông có thể thỏa mãn cháu được nguyện vọng gì?”
“Đừng đánh giá thấp ông, ngoài cái mạng già này của ông thì chuyện gì ta cũng có thể giúp cháu”
Nhìn thấy khẩu khí của ông cụ lớn như vậy, đôi lông mày của Tô Duy Hưng cuối cùng cũng dãn ra “Nếu đã như vậy thì cháu cũng miễn cưỡng chơi cùng ông một ván.”
Ông cụ liền lấy trong túi ra bàn cờ và quân cờ, hăng hái ngồi xuống.
Ông cụ vừa xếp cờ vừa thầm nghĩ trong lòng; Tên nhóc xấu xa, hôm nay ông đây sẽ dạy cháu thế nào gọi là không tôn kính người già.
Hừ! Thể nào gọi là gừng càng già càng cay!
Mười phút sau.
“Chiếu tướng, ông thua rồi!”
Tô Duy Hưng chiếm lấy con cờ cuối cùng của ông cụ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông cụ trước mắt.
Ông cụ không dám tin vào mắt mình, đứa nhỏ này thật sự chỉ mới bốn năm tuổi sao?
Nhưng kiểu đánh cờ này khiến ông cụ không thể chống đỡ.
Đừng nói bản thân, e rằng trong cả cái công viên này chẳng có mấy người là đối thủ của cậu bé.
“Không thể nào, không thể nào, lần này nhất định là trùng hợp, cháu gặp may.
Lại một hiệp nữa, ông đảm bảo cháu sẽ thua đến thất bại thảm hại: Ông cụ không thừa nhận thất bại, nghiến răng nghiến lợi xếp lại bàn cờ: “Lại đi, lại đi”
Ván thứ hai bắt đầu ngay sau đó, ông cụ thận trọng hơn nhiều so với ván đầu tiên Một nước cờ mà cân nhắc tới nửa ngày cũng không thể đi, hoặc là sau khi đi rồi lập tức sẽ hối hận.
“Đi nước này đi, haiz, không đúng không đúng không đúng, Đi nước này”
“Chắc chắn chưa?”
“Chưa chắc, chưa chắc, ông nghĩ lại đã, nghĩa lại đã”
“Được rồi, đi nước này, chắc chắn, không đổi nữa”
“Chiếu tướng, ông lại thua rồi”
Lần này ông cụ ngẩn người luôn rồi.
“Nhận thua rồi sao?”
Tô Duy Hưng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt.
Mặc dù ông cụ trước mặt rất thích thú với việc đánh cờ, nhưng kỹ năng quả thực chẳng ra làm sao.
Sở dĩ cậu biết đánh cờ là do thời gian rảnh Lệ Hữu Tuấn dạy cậu bé, nhưng Lệ Hữu Tuấn chỉ dạy cho cậu bé những điều cơ bản của đánh cờ.
Trên thực tế trong quá trình học đều là những kinh nghiệm cậu bé tự mình mò mẫm được.
“Không nhận thua! Đã nói là ba ván, nếu cháu thắng cả ba ván ông mới tâm phục khấu phục.”
Tính cách ông cụ vô cùng ngang ngược, mặc dù cuống đến độ đầu ướt mồ hôi nhưng vẫn cần răng không rên rỉ Tô Duy Hưng nhún vai, không có gì “Vậy bắt đầu đi”
Hai mươi phút sau.
“Ha ha ha, cháu xem, ông đã nói rồi, kỹ năng của cháu cũng chỉ có vậy, ván này ta không thua”
“Ông quả thật là không thua, ông chỉ là đi lại năm lần, chơi xấu ba lần mới miễn cưỡng hòa với cháu mà thôi”
Tô Duy Hưng nói lời này khiến ông cụ càng thêm đỏ mặt tía tai.
“Ông không cần biết, dù sao ván này chúng ta hòa nhau.”
Tâm tình ông cụ rõ ràng rất tốt, đưa tay ra sờ đầu Tô Duy Hưng: “Vốn nói là cháu thẳng ông mới đáp ứng một điều kiện của cháu.
Bây giờ cháu thắng hai ván, chúng ta hòa một ván”
“Sau này bằng giờ này mỗi ngày ông đều ở trong công viên chờ cháu, chỉ cần cháu có thể giúp ta đánh bại một người, thì chuyện đáp ứng cháu một chuyện nói lúc trước vắn còn hiệu lực, thế nào?”
Tô Duy Hưng nghỉ ngờ đánh giá ông cụ một hồi “Ông muốn cháu giúp ông đánh bại ai?”
“Dù sao cũng là một tên nhóc đánh cờ rất lợi hại.
Mỗi tối ông đều phải quay về đấu với nó vài ván cờ, nhưng mỗi lần đều bị nó đánh tới thua thảm hại.
Sau này, tối hôm trước ông đánh cờ với nó xong hôm sau ông sẽ tới tìm cháu tìm cách giải.
Chỉ cần cháu có thể thắng nó một lần, ông lập tức thực hiện lời hứa của mình, thấy sao?”
Tô Duy Hưng nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Dù sao nghe mẹ nói, bọn họ còn phải một tuần nữa Ở đây cũng quả thực rất buồn chán, tìm chút niềm vui cũng được.
“Được, cháu đồng ý ông”
“Quân tử nhất ngôn”
“Tứ mã nan truy”
Lệ Hữu Tuấn vốn định bữa tiệc tối hôm nay sẽ mang hai đứa nhóc về gặp mặt ông cụ.
Ông cụ vẫn luôn hi vọng được ôm chắc trai, lần này trực tiếp thực hiện nguyện vọng của ông cụ luôn.
Nhưng ai biết, ông cụ vừa về liền nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu bàn cờ, hoàn toàn không gặp bất cứ ai, thậm chí đến cả Lệ Hữu Tuấn cũng bị ông cụ đuối ngoài..