Lục cầm thú Ngày thứ hai, cũng là ngày mà Lâm Thúy Vân đến thủ đô.
Vốn dĩ Tô Kim Thư chỉ muốn tự mình đi đón Lâm Thúy Vân thôi, nhưng cuối cùng Lệ Hữu.
Tuấn cũng thoát khỏi bàn tay của ông cụ Lệ nên cũng muốn đi theo.
‘Vậy thôi cũng được, nhưng Tô Kim Thư vừa mới bước từ trong nhà của ông cụ ra thì lại phát hiện Lục Mặc Thâm vậy mà cũng đi theo.
Cô bất đắc dĩ thở dài: “Hai vị nam thần này, hai vị thật sự rãnh rỗi như vậy sao?”
Lệ Hữu Tuấn đang lái xe, cau mày đáp: “Em là vợ anh, đi cùng với em thì có sao đâu?”
Lục Mặc Thâm ngồi phía sau cũng có vô cùng bình tĩnh: “Tôi cũng đi đón vợ tôi mà, có vấn đề gì sao?”
Tô Kim Thư bày ra vẻ mặt chết lặng: *..
Được được được, các anh không có vấn đề gì hết, tôi mới là người có vấn đề”
Lúc này đường ở thủ đô khá đông đúc, bọn họ mất hơn một giờ mới tới được sân bay thủ đô.
Mười mấy phút sau, một bóng dáng xinh đẹp cao ráo thon thả chạy vọt ra từ phía cửa VIP, cuốn theo một sự nhiệt tình to bự sau lưng.
Lâm Thúy Vân mặc một chiếc áo lông rộng rãi màu trắng, kết hợp với một chiếc quần short denim, làm lộ ra hai chiếc đùi thon thả, vô cùng trẻ trung, bước ra như một phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng, “Thúy Vân, Thúy Vân, ở bên nà) Tô Kim Thư vừa liếc mắt là đã thấy cô ấy, vui mừng vẫy tay chào hỏi.
Lâm Thúy Vân cũng nhìn thấy Tô Kim Thư, đôi mắt sáng lên ngay tức khắc.
Cô ấy nhanh chóng chạy tới, trực tiếp cho cô một cái ôm chầm: “Kim Thư, bên này chơi vui không?”
Tô Kim Thư than vấn thở dài: “Mấy ngày nay mình toàn ở nhà ông nội của nam thần của cậu thôi, đến cửa còn chẳng ra được nữa nên mình cũng không biết.”
Lâm Thúy Vân cau mày: “Nam thần, cái này là anh không đúng rồi, công cuộc tiếp đãi khách của anh còn chưa đủ tốt đâu đó?”
Lâm Thúy Vân vừa nói câu này, vừa nhìn qua phía Lệ Hữu Tuấn Nhưng mà cái nhìn này, lại làm cô ấy lập tức trợn tròn mắt: “Lục cầm thú, sao anh cũng ở đây thế?”
Lục Mặc Thâm nhướn mày, trên mặt lộ ra chút không vui.
Anh ta đưa tay sờ điện thoại di động trong túi “Chắc là tôi nên hỏi thử dì Lâm xem, tên tôi đổi thành Lục căm thú từ lúc nào thế?”
Lâm Thúy Vân vừa thấy Lục Mặc Thâm lại đem mẹ cô ra thì trực tiếp trợn tròn mắt.
Nhanh chân vọt tới trước mặt Lục Mặc Thâm, kéo cánh tay anh ta lại “Giáo sư Lục nói bậy nói bạ gì thế? Ngài đây là người phong lưu hào phóng, anh tuấn tiêu sái như vậy, sao lại là căm thú được chứ?”
Vừa nói xong, cô còn la phong long bốn phía xung quanh: “Cũng chẳng biết là tên không biết xấu hổ nào lại dám chê giáo sư Lục của chúng ta như vậy nữa”
Lục Mặc Thâm: “.
Lâm Thúy Vân cười đầy nịnh nọt, sau khi lấy lòng xong thì cũng hỏi lại “Nhưng mà giáo sư Lục này, sao anh cũng ở đây thế?”
“Cô nói coi sao tôi phải ở đây?”
Lục Mặc Thâm mở tin nhắn Zalo trong điện thoại ra, bật một đoạn tin nhắn thoại ngắn lên.
Ngay tức khắc, giọng mẹ Lâm thanh thúy mà vang dội đã truyền ra: “Con rể à, hôm nay vợ con phải đến thủ đô để thử giọng, không phải con cũng đúng lúc công tác ở bên đó sao? Nếu có rãnh rỗi nhớ đi nhìn một chút, mẹ sợ vợ con tuổi còn trẻ, ngơ ngơ ngác ngác lại bị người ta gạt mất thì khổ”
“Nghe chưa?” Lục Mặc Thâm bình thản nhìn Lâm Thúy Vân.
Lâm Thúy Vân thật sự hận không thể tìm một cái hố để chui vào: Vị nữ sĩ này thật sự là mẹ ruột của cô sao?
‘Sao cô nghiêm túc cảm thấy rằng Lục Mặc Thâm mới là con ruột của bà ấy vậy?
Mà cô, chẳng qua chỉ được nhặt từ bãi rác ven đường về, đặc biệt để làm con dâu nuôi từ bé của con trai bà ấy mà thấy.
Sau khi Tô Kim Thư đứng bên cạnh nghe thấy tin nhắn thoại kia thì cũng cạn lời: Di này, dì thật là ngây thơ quá đi.
Cái gì mà sợ Lâm Thúy Vân bị người ta gạt mất?
Phải biết rằng, chàng rể mà dì yêu mến nhất, mới là boss cuối phản diện cơ.
Anh ta mới là đầu sỏ đứng sau mấy trò lừa gạt đó có hiểu không?
Lần này Lâm Thúy Vân tới thủ đô, Tô Kim Thư cứ luôn có cảm giác rằng cây hoa mình nuôi mười mấy năm xinh đẹp trắng tréo, sắp bị người ta hái mất rồi.
Lâm Thúy Vân còn chưa kịp phản ứng, cô ẩy đi sang kế bên Tô Kim Thư, đưa tay kéo tay cô đầy thân mật: “Kim Thư, ngày mai mình mới thử giọng.
Tối nay mình muốn ngủ chung với cậu”
Tô Kim Thư đang chuẩn bị gật đầu đồng ý, thì lại đột nhiên nghe được sau lưng hai người vang lên mấy tiếng ho khan không hề giả trân.
Hai cô gái kinh ngạc quay đầu lại, thì liền thấy hai người Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn cùng nhau trầm mặt xuống.
Lệ Hữu Tuấn kéo Tô Kim Thư lại sát người: “Không được”
Tô Kim Thư trực tiếp trợn tròn mắt: “Tại sao chứ?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn chấm chằm cô: “Ông cụ sẽ không vui”
Mà Lục Mặc Thâm cũng trực tiếp kéo Lâm Thúy Vân về phía mình: “Ngày mai cô còn phải thử giọng, tối nay còn định chơi tới lúc nào?”
Lâm Thúy Vân trợn mắt há mồm: “Nhưng mà giáo sư Lục này, tôi không ngủ chung với Thúy Vân, thì cũng không đến mức để tôi ngủ cùng anh chung đâu nhỉ?”
Mắt Lục Mặc Thâm lóe lên một tia sáng: “Tôi không ngại đâu”
Lâm Thúy Vân liếc mắt, liếc đến nỗi muốn lột da anh ta luôn: “Nhưng tôi có ngại đó.”
Cô ấy vẫn như cũ mà không ngừng nhìn về phía Tô Kim Thư: “Coi như hôm nay tôi không thể cùng Kim Thư nhà tôi cùng ngủ trên một cái giường, thì tôi cũng đã có chỗ để ngủ rồi.
Bên phía nhà sản xuất đã sớm đặt phòng ở một khách sạn tốt cho tôi rồi, không phiền giáo sư Lục quan tâm làm gì”
Lần này Lục Mặc Thâm trái lại cũng không phản đối, trong mắt lại chợt lóe lên một tia xảo quyệt chợt.
Tô Kim Thư sờ bụng; “Hay là chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi, thật ra thì tôi có chút đói”
Lâm Thúy Vân liền vội vàng gật đầu đồng ý “Được”
Sau đó, Lệ Hữu Tuấn lái thẳng xe đến nhà hàng vịt quay nối tiếng nhất thủ đô Toàn Tụ Đức.
Ban đầu lúc Ninh Vân còn ở thành phố Ninh Lâm thì lẩm nhẩm, nếu tới thủ đô thì nhất định phải ăn vịt quay chính tông nhất.
Cho nên lần này tới, cô nhất định không thể bỏ qua được.
Sau khi bốn người cơm nước no nê xong, Lệ Hữu Tuấn liền lái xe chở Tô Kim Thư rời đi trước.
Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên chăm sóc ông cụ nên không thể có thời gian chăm sóc hai đứa nhỏ của mình được Lệ Hữu Tuấn dự định ngày mai sẽ mang hai đứa nhỏ đi dạo chơi một vòng thủ đô.
Lâm Thúy Vân cau mày, đưa một cái địa chỉ từ bên trên màn hình điện thoại di động ra trước mặt Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, anh biết chỗ này không?”
“Khách sạn Hào Đình à?”
Lâm Thúy Vân gật đầu “Bên nhà sản xuất đặt giúp tôi phòng ở khách sạn này.
Nếu về nhà anh tiện đường thì có thể cho tôi đi nhờ một chứt được không?”
Lục Mặc Thâm trực tiếp thốt lên “Không tiện đường”
Lâm Thúy Vân còn chưa kịp trở mặt, thì lại lập +ức nghe được tên kia bổ sung một câu: “Nhưng tôi có thế đi đường vòng đưa cô về”
Lâm Thúy Vân tức giận, trợn mắt nhìn anh ta: “Đùa giỡn tôi rất vui à?”
Lục Mặc Thâm nhìn cô chằm chắm, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Nếu cô có thế giống như mấy cô gái khác, đỏ mặt gì gì đó, thì có lẽ sẽ còn vui hơn nữa đấy”.