Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


“Người như anh ấy sẽ không dễ dàng trả giá tình cảm, nhưng chỉ cần trả giá tình cảm thì nhất định có thế làm tất cả”
Khi ông cụ Lệ nghe Tô Kim Thư nói những lời này, chỉ cảm thấy da gà của mình đều nổi hết lên tồi “Từ từ, cô bé, hai người chúng ta đang nói tới Lệ Hữu Tuấn đúng không? Có cần khoa trương như vậy không? Không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đấy chứ?”
Trên mặt Tô Kim Thư lộ ra tươi cười ngượng ngùng “Dù sao, mặc kệ mọi người nói như thế nào, cháu cảm thấy anh ấy chính là người tốt nhất trên thế giới này”
Ông cụ Lệ không nhịn được cười ha ha lên “Được rồi, có những lời này của cháu ông yên tâm rồi”
Tô Kim Thư mân mê cái miệng nhỏ nhắn cua mình “Ông nội, khi cháu và cháu trai yêu dấu của ông ở cùng nhau hoàn toàn là anh ấy bắt nạt cháu, ông còn có gì không yên tâm chứ?”
Ông cụ Lệ cười cười, biểu cảm rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc: “Ông có thể nhìn ra, hai người các cháu yêu nhau thật lòng.”
“Ông nội?”
“Nó vẫn không nói cho cháu chuyện về Bảo.

Ngọc đúng không?”
Khi ông cụ Lệ nói đến đây, không khỏi thở dài một hơi.

Tô Kim Thư gật đầu: “Ông nội, thật ra cháu cũng biết, nhưng đây là chuyện nhà mọi người, ông…có thể nói cho cháu biết không ạ? Cháu có thể nhìn ra được là anh ấy hiện tại đang thống khổ vì chuyện này, cháu muốn giúp anh ấy”
Ông cụ Lệ không nhịn được nở nụ cười “Thật đúng là cô bé ngốc.

Cháu đã gả cho Hữu Tuấn rồi, chuyện nhà họ Lệ chẳng lẽ không phải chuyện của cháu sao? Cháu đương nhiên có tư cách biết”
Sau khi nói xong lời này, ông cụ Lệ trầm mặc một lát giống như đang sắp xếp lại từ ngữ: “Bảo Ngọc nhỏ hơn Hữu Tuấn năm tuổi.

Con bé khờ dại thiện lương, hơn nữa rất đáng yêu, cả nhà chúng ta đều coi con bé là bảo bối trong lòng bàn tay.


Con bé là hòn ngọc quý trong tay chúng †a, quả thực sợ cầm trong tay sẽ rơi, gọi trong miệng sẽ tam”
Khi ông cụ Lệ nói những lời này, ánh mắt xa xôi, khóe miệng vô thức giương lên nụ cười, giống như bay về nhiều năm về trước.

Lệ Bảo Ngọc không những có ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa tâm địa thiện lương, quan trọng nhất là đơn giản thuần khiết.

Theo đạo lý mà nói, ở nơi quyền thế ngập trời như kinh độ, lại sinh ra trong nhà giàu, rất khó có người có thể duy trì sự thiên chân vô tà, hiền lành thiện lương ban đầu.

Nhưng Lệ Bảo Ngọc từ nhỏ đã được Lệ Hữu Tuấn bảo vệ Cho tới bây giờ cô ấy vẫn không hề cư xử như một thiên kim tiểu thư.

Bất kể là với người hay chuyện, thậm chí cả động vật lưu lạc bên ngoài đều đối xử bình đẳng.

“Năm năm trước, ở phía nam xuất hiện bệnh độc ác tính.

Bệnh độc là truyền từ nước ngoài vào, lúc đó vắc xin phòng bệnh còn đang trong quá trình nghiên cứu”
“Bảo Ngọc học y, vì thế là người đầu tiên báo danh làm tình nguyện viên đi xuống phía nam.

Sau khi cha mẹ con bé biết được chuyện này, vô cùng sốt ruột lại lo lắng, thậm chí lập tức đón con bé từ trường học về, giam lỏng ở nhà”
Lúc đó chỉ cần nhiễm một chút bệnh độc, trên cơ bản chẳng khác nào tử vong.

Không chỉ đất nước mình mà những đất nước tiên tiến khác trên thế giới cũng không nghiên cứu được vắc xin phòng bệnh Nhưng Lệ Bảo Ngọc cũng rất chấp nhất.

Cô ấy kiên trì muốn khu vực thiên tai, muốn làm một tình nguyện viên ở khu dịch bệnh.

Cô ấy đóng cửa phòng mấy ngày mấy đêm, dùng tuyệt thực để kháng nghỉ.

Lệ Trí Thần và Bạch Ninh Hương thậm chí nguyện ý quyên ba tỷ tiền từ thiện đến khu vực dịch bệnh, cũng không nguyện ý để Bảo Ngọc lấy thân mạo hiểm.

“Sau đó Hữu Tuấn không chống cự được sự kháng cự từ tuyệt thực và đau khổ cầu xin của Bảo Ngoc, tự tiện đưa con bé ra ngoài.”
Khi ông cụ Lệ nói đến đây, hốc mắt đã đỏ: “Sau đó Bảo Ngọc xảy ra chuyện.

Lúc đi trên đường đến đó, Bạch Ninh Hương bị tai nạn xe cộ, cặp chân kia cũng hoàn toàn phế đi”
“Cha mẹ của nó cũng vì trách nhiệm lên việc Hữu Tuấn mà quy hết mọi m lòng”
“Bạch Ninh Hương thậm chí còn vì chuyện này mà mắc phải chứng hoang tưởng, uống thuốc bốn năm, cho đến năm nay tình trạng mới đỡ hơn một chút”
“Thật ra trước khi Bảo Ngọc gặp chuyện không may, trước khi hai chân của cô ấy bị phế, tính tình cô ấy dịu dàng lại thiện lương, không giống người thích gây sự như bây giờ”

Sau khi ông cụ rưng rưng ói xong những lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kim Thư: “Ông cũng chỉ biết được chừng n giữa còn chuyện gì khác không thì ông cũng không rõ lắm”
‘Sau khi Tô Kim Thư nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.

Lệ Hữu Tuấn thả Lệ Bảo Ngọc ra ngoài nhất định là không nỡ để cô tuyệt thực.

Dù cho việc Lệ Bảo Ngọc gặp chuyện không may là ngoài ý muốn, nhưng Lệ Hữu Tuấn đã đổ hết tất cả sai lầm lên trên người mình.

Ông cụ Lệ lắc đầu “Vê phần Ninh Lan Kiều, thật ra lời ông nói ngày đó hơi nặng.

Thất phu vô tội hoài bích có tới, sự nghiệp của nhà họ Lệ lớn, mà sau khi Lệ Hữu Tuấn làm người thừa kế càng có xu thế không gì ngăn cản được, thổi quét cả nước Thiên Hoàng.

Có thể nói là đã hình thành một đế quốc kinh doanh khủng bố, thậm chí cánh tay đã bắt đầu với ra nước ngoài…”
“Ông cũng có lo lắng của chính mình.

Bọn họ sẽ không dễ dàng thư thứ cho chuyện một người ngoài lại sử dụng được gia tộc có đế quốc kinh doanh lớn mạnh như vậy.

Cho nên, tư lệnh Phùng cũng nói không đúng lắm, chỉ là một người đến thuyết phục mà thôi”
“Chuyện của Ninh Lan Kiều là một cái cảnh cáo, cũng coi như một loại up hiếp.

Lợi dung dư luận để ép buộc, một nước cờ đi rất hiểm, nhưng không thể không nói là ổn thỏa từng bước.”
Ông cụ Lệ đột nhiên khôi phục tỉnh thần lại, cười ha ha: “Cháu xem ông này, lại bất tri bất giác nói xa vời rồi.”
Sau khi Tô Kim Thư nghe xong, không thể không khiếp sợ trong lòng Cho tới nay cô chỉ biết nhà họ Lệ có quyền thế, nhưng mà trong kiến thức của cô, căn bản không thể tượng tượng được nhà họ Lệ rốt cuộc có bao nhiêu tiền mới có thể khiến thủ độ nước Thiên Hoàng có tâm cảnh giác.

Lệ Hữu Tuấn đã mạnh đến mức này rồi sao?
Nhưng lại nguyện ý vì cô mà làm đến nước này…

Tô Kim Thư đột nhiên chỉ còn lại vô số thương tiếc với anh: Một người đàn ông rốt cuộc phải yêu người phụ ấy đến mức nào mới có thể nguyện ý vì cô mà đấu tranh với quốc gia?
“Cô bét”
Tiếng gọi của ông cụ Lê đã gọi lại suy nghĩ của Tô Kim Thư.

“Ông nội?”
Ông lấy một thứ từ trong túi tiền của ông ra: “Cái này tặng cho cháu”
Sau khi Tô Kim Thư nhìn rõ thứ đồ đó, mắt trừng thành hình tròn: “Ông nội, thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận”
Đây chính là vòng tay huyết ngọc mà Lệ Hữu Tuấn hao hết tâm tư, thiên tân vạn khổ mới đưa lại được cho ông nội.

Lúc này mới qua bao lâu đã tặng cô, sao cô có thể nhận được?
“Không tồi.

Vòng tay này lúc trước đã từng mất, bà nội cháu nhắc ông mười mấy năm, ông cũng tìm vòng tay này mười mấy năm.

Nhưng cháu có biết vì sao bà nội cháu lại nhắc nó nhiều năm như vậy, rốt cuộc có mục đích chân chính là gì không?”
Tô Kim Thư lắc đầu.

“Bà ấy để ý không phải là chiếc vòng tay, mà là do nó là sính lễ của bà ấy, là thứ mà ông dùng để cầu hôn bà ấy”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận