Nhưng thời điểm này, Tô Kim Thư đã không còn nghe thấy bất kỳ điều gì nữa, cô ấy chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một chữ: “Anh… Anh trai…”
Cô cứ ngơ ngác nhìn Tô Duy Nam như vậy, không dám nháy mắt, sợ mình chỉ cần nháy mắt, anh ấy sẽ đột nhiên biến mất “Anh ở đây”
Tô Duy Nam cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Bảo bối, anh đã trở về rồi”
Bảo bối.
Từ nhỏ đến lớn anh trai đều gọi cô, mặc kệ là có người ngoài ở đấy.
Ban đầu Tô Kim Thư còn xấu hổ, còn oán giận.
Bởi vì cô cảm thấy nếu mình không kịp thời ngăn cản, nói không chừng đợi tới lúc cô bảy tám mươi tuổi, anh trai vẫn còn gọi cô như vậy.
Nhưng sau này lúc anh trai gặp truyện không may, cô muốn nghe tiếng bảo bối này một lần nữa, lại trở thành mong mỏi lớn nhất cả đời này.
‘Anh!”
Không biết có phải bị ngâm trong nước lạnh hay không, Tô Kim Thư đột nhiên có hơi sức.
Cô chợt ngồi dậy, trực tiếp nhào vào trong lòng Tô Duy Nam.
“Anh… Anh… Anh…”
Tô Kim Thư cơ hồ là dụng hết toàn lực ôm thật chặt anh ấy.
Cô ấy từng mơ thấy cảnh hai người đoàn tụ không biết bao nhiêu lần trong giấc ngủ.
Cũng nghĩ tới lúc hai người gặp lại, cô phải đem hết những chuyện mà cô phải nhẫn nhịn trong mấy năm này, nói ra toàn bộ.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Bây giờ anh trai đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Mà cô, ngoại trừ kêu một tiếng anh trai ra, lời nói cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Duy Nam cứ như vậy an tính nửa quỳ ở trên mặt đất, mặc cho Tô Kim Thư ghé vào trong ngực của mình lớn tiếng khóc.
Đây là lần khóc dữ dội nhất của Tô Kim Thư rong mấy năm này.
Cô ấy điên cuồng, giống như muốn phát tiết toàn bộ những tủi nhục mà cô ấy phải chịu đựng rong mấy năm này.
Một bên khóc, còn một bên dùng sức đấm Tô Duy Nam: “Anh, anh đáng ghét! Vì sao bây giờ mới về? Bọn họ đều đang bắt nạt em, em thật sự rất nhớ anh…”
Ánh mắt Tô Duy Nam đột nhiên tối sầm vài phần, anh thò tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng của cô, ôn nhu dụ dỗ cô: “Ngoan, đều là lỗi của anh”’ Cũng không biết đã qua bao lâu, Tô Kim Thư đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghẹn ngào nhìn Tô Duy Nam: “Anh, em không hiểu, người đàn ông vừa nấy…
Có người lấy danh nghĩa của anh để lừa em Tô Duy Nam nhẹ nhàng mở miệng, thò tay nhéo nhéo má cô: “Nhưng mà em đừng lo lằng, chuyện này anh nhất định sẽ tra rõ”
Tô Kim Thư nghẹn ngào mà nhìn anh, ánh mắt còn có chút mê man, giống như còn chưa tỉnh hồn lại: “Anh…”
Tô Duy Nam nhìn cô: “Trong phòng có thuốc kích dục, căn phòng mà anh đợi là căn phòng của câu lạc bộ đổi vợ”
“Em ở bên trong khoảng nửa tiếng, hít phải không ít thuốc mê.
Anh đi ra bên ngoài xem thử, em còn phải ngâm nước một lúc nữa, có chỗ nào.
không thoải mái thì gọi anh”
Tô Duy Nam đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, chân còn chưa kịp bước, đã bị Tô Kim Thư bắt lại Tay áo: “Anh.”
Tô Duy Nam nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy dáng vẻ Tô Kim Thư vô cùng lo lắng bất an.
Trong nháy mắt, ánh mắt của anh trở nên cưng chìu: “Ngoan, anh chỉ ở bên ngoài thôi, anh sẽ không đi đâu, nghe lời”
Viên mắt Tô Kim Thư cay cay: “Thật chăng?”
Cô thực sự rất sợ hãi, cô sợ chỉ cần mình vừa buông tay, anh trai liền đi mất.
‘Sau đó sẽ cũng không trở lại “Thực sự.”
Tô Duy Nam gật đầu, giơ tay xoa đầu cô một cách dịu dàng, sau đó xoay người đi ra ngoài Lúc Tô Duy Nam đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, ngoài cửa cũng vang lên một trận âm thanh cạy khóa vô cùng lớn.
Tô Duy Nam ngẩng đầu liền thấy một người con gái dẫn hai bảo tiêu hung thần ác sát xông vào.
Ánh mắt của người con gái đó nhìn Tô Duy Nam, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong đầu tóe ra ánh lửa.
Bởi vì cô cảm thấy người đàn ông đẹp trai này, tựa hồ là có chút nhìn quen mắt.
Phó Hoàng Lan lập tức nghĩ ra: “Là anh?”
Ỹ Trước đây khi cô đang chuẩn bị chiếu ảnh khỏa thân của Tô Kim Thư ở sân bay, nửa đường bị người chặn lại Bên trong chiếc xe màu trắng chặn cô lại, có người đàn ông ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Tuy rằng khi đó cửa sổ xe đang đóng, cách cánh cửa thủy tinh nên nhìn thấy không quá rõ ràng.
Thế nhưng người đàn ông này thật sự là quá không bình thường, Phó Hoàng Lan chỉ nhìn thoáng qua liền nhớ kỹ.
Mà ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, tựa hồ cũng nghĩ tới.
Biểu tình Phó Hoàng Lan đột nhiên trở nên vừa kinh hoảng vừa khiếp sợ: “Vậy mà lại là anh? Tôi đã sớm biết người đàn bà Tô Kim Thư không đơn giản, không ngờ cô ta đã có anh Lệ rồi, mà vẫn còn không an phận, còn quyến rũ người đàn ông khác!”
Ánh mắt Tô Duy Nam vô cùng lạnh lẽo, anh nhàn nhã vô cùng ngồi trên ghế sa lon.
Lúc này, tay áo sơ mi của anh ấy đã được cuốn lên, măng-sét cũng bị làm ướt, vài chỉ trước ngực cũng bị mở tung, lộ ra vùng ngực.
trắng nõn, khêu gợi không gì sánh kịp.
Ánh mắt lười biếng của anh ấy rơi trên người Phó Hoàng Lan, thong thả đốt một điếu thuốc: “Tôi không nói chuyện với người thiểu năng, đem cúc người đứng phía sau cô gọi ra đây”
Phó Hoàng Lan ngay lập tức tỏ ra khó chịu trước thái độ cao ngạo của Tô Duy Nam.
Cô cười lạnh một tiếng: “Anh này, anh có biết hiện tại anh đã đụng trúng một người đàn bà như thế nào sao?”
Tô Duy Nam lười biếng ngẩng đầu lên: “Ồ, nghe cô nói như vậy, cô biết sao?”
Phó Hoàng Lan cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tôi biết! Người đàn bà mà anh vừa đụng tới, thế nhưng là người phụ nữ của giám đố đoàn Lệ thị, nếu như anh vẫn còn là một ngư: đàn ông, liền ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ người tới bắt nữ tặc, tôi xem đến lúc đó anh còn cười được không!”
Giọng cô ta bén nhọn vô cùng chói tai, thế nhưng người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon kia lại không hề phản ứng.
Anh vấn lạnh nhạt ngồi hút thuốc.
Phó Hoàng Lan đột nhiên cảm thấy mình thật giống như một tên hề đang nhảy nhót, thẹn quá hóa giận, hét lên với hai bảo tiêu ở sau lưng mình: “Nếu vị này đã không chịu phối hợp như thế, vậy các người liền chăm sóc anh ta cho thật tốt!”
‘Thẳng đến lúc này, Tô Duy Nam rốt cục cũng di chuyển ánh mắt: “Những con mèo con chó này, ai phái tới? Chủ nhân của mấy người là Lê Duyệt Tư sao?”
“Anh!”
Phó Hoàng Lan nhất thời giận tím mặt: “Lần trước anh phá hủy chuyện tốt của chúng tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, bây giờ lại còn dám kiêu ngạo có đúng hay không? Được, bây giờ tôi sẽ khiến anh muốn khóc cũng khóc không được!”
Phó Hoàng Lan lui về phía sau, vung tay lêt hai bảo tiêu ở bên cạnh trong nháy mắt xông tới.
Chỉ là hai người kia vừa mới vừa tới gần Tô Duy Nam, đột nhiên cảm giác được trước mắt run lên, một giây sau, từng đợt tiếng kêu thảm thiết thê lương liền vang lên.
‘Sau một vài tiếng động, hai bảo tiêu đã bị hai ba đòn của Tô Duy Nam đánh đến lật úp ở trên mặt đất, thoáng lảo đảo, nhưng đều không bò dậy nổi.
Quanh cơ thể Tô Duy Nam lúc này tràn đầy lạnh lẽo kinh khủng, khóe môi anh nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng: “Không nghe hiểu lời tôi vừa nói sao? Tôi nói bảo kẻ đứng sau các người ra đây!”
Phó Hoàng Lan bị khí thế của người đàn ông trước mặt hù dọa, cô theo bản năng xoay người muốn chạy trốn.