Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


“Nếu như em nói với bà ta, em sẽ không cùng bà ta quay về nhà họ Lệ, anh cũng sẽ ủng hộ em sao?”
Lệ Hữu Tuấn hai mắt lóe lên, anh cứ như: vậy mà nhìn Tô Kim Thư.

Vừa nãy, lúc mà anh nhìn qua cửa kính xe ô tô, anh cũng có thể nhìn thấy được vẻ mặt đầy kiêu ngạo của Bạch Ninh Hương, còn có vẻ mặt thẹn quá hóa giận sau khi bị Tô Kim Thư từ chối.

Ở chung với nhau lâu như vậy, anh còn không hiểu rõ tính cách của mẹ mình sao.

Cái gọi là xin lỗi của Bạch Ninh Hương, chỉ là muốn nhường cho Tô Kim Thư một bước mà thôi.

Bước đi này không những làm cho Tô Kim thư bỏ qua những bất bình trước đây, còn có thể giúp cho chính bà ta nhận được sự tha thứ Lệ Trí Thần.

Bà ta không phải thành tâm thật ý đến để nhận lỗi lầm.

Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu của Tô Kim Thư: “Đương nhiên, em là em, em không phải là vật sở hữu của anh, em có thể tự mình đưa ra bất cứ quyết định anh cũng sẽ tôn trọng những quyết định đó của em”
Sau khi Tô Kim Thư nghe thấy câu nói này, đột nhiên cô cảm thấy trong tim như có dòng nước ấm áp chảy qua.

Cô cũng không hy vọng Bạch Ninh Hương có thể giống như một người mẹ chồng dịu dàng, ân cần và yêu thương săn sóc cho cô.


Cô chỉ hy vọng người mà mình yêu thương không đứng về phía đối lập với mình, có thể làm được như vậy thì cũng đủ rồi.

Tô Kim Thư ngẩng đầu lên, hôn lên khuôn của Lệ Hữu Tuấn một cái thoáng qua: ng à, anh thật tốt”
Lệ Hữu Tuấn thuận tay siết chặt thắt lưng của cô: “Bây giờ mới thấy anh tốt sao?”
“Rất lâu trước đây đã phát hiện rồi, chỉ là, bây giờ thấy anh so với trước đây tốt hơn nữa!”
Khoảng hơn chín giờ đêm, trong phòng bệnh VỊP của bệnh viện trung ương.

“Cốc! Cốc! Cốc!”
“Ci Lục Mặc Thâm cau mày đứng trước cửa nhà vệ sinh, trên thân còn chống hai cây nạng.

Anh ta bỏ hai tay xuống: “Lâm Thúy Vân, em đã tắm năm mươi bảy phút rồi, còn thiếu ba phút nữa là đủ một tiếng! Em có phải là mấy tháng rồi chưa tắm không vậy hả?”
Lúc này, Lâm Thúy Vân đang trốn trong nhà vệ sinh, trên người thì đang mặc một bộ quần áo y tá, cô ấy đứng trước gương nhìn từ trên xuống dưới.

“Có lầm không vậy? Bộ đồ y tá này tại sao lại ngắn như vậy?”
Cô ấy liều mạng kéo bộ đồ y tá xuống, thế nhưng cái váy ngắn này vốn dĩ chẳng thể che được đôi chân dài của cô, chỉ cần hơi cử động nhẹ một chút thì cảnh xuân phía sau váy cũng có thể hiện ra “Lâm Thúy Vân, anh cảnh cáo em! Anh cho em ba phút, em còn không ra nữa thì anh sẽ xông cửa vào đó.”
Bên ngoài cửa đã truyền tới giọng nói thiếu kiên nhãn của Lục Mặc Thâm.

Lâm Thúy Vân thoáng cái đã lo lắng, cô ấy nhanh chóng dùng tay chân mình chặn lấy cửa: “Giáo sư Lục, chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không?”
Lục Mặc thâm uể oải dựa lên thành cửa, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh: “Chuyện gì?”
“Tối hôm nay tôi quả thực đã đồng ý với anh thay bộ đồ y tá, nhưng mà anh cũng không thể đưa cho tôi một cái váy size S vậy chứ! Mặc dù nói vóc người của tôi cũng không tệ, miễn cưỡng cũng có thể mặc vừa, nhưng mà tốt xấu gì tôi cũng một mét sáu mươi chín, cái váy này tôi mặc trên người thật sự rất ngắn!”
Khóe miệng của Lục Mặc Thâm hiện lên một nụ cười xấu xa, nhưng giọng điệu của anh vẫn giống như cũ không hề thay đổi: “Vậy thì phải làm sao? Bây giờ đã muộn như vậy rồi, anh đi đâu để đổi cái váy lớn hơn cho em đây?
Là em tự báo số đo ba vòng của mình, anh mới đặc biệt nhờ trợ lý Liễu đi mua”
Anh ta mới không thừa nhận, sau khi trợ lý Liễu mua váy quay về, cậu Lục của chúng ta nhìn một cái liền cảm thấy vô cùng khó chịu Giây tiếp theo, Lục Mặc Thâm với vẻ mặt thờ ơ kêu trợ lý Liễu mang chiếc váy đến tiệm may, cắt đi mười lăm cm!
Lúc này, anh ta lại cực kì mong đợi dáng vẻ của Lâm Thúy Vân bước ra Nhưng tiếc là cô nhóc này sau khi cầm đồ đi tắm, thì lại tắm cả tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ra.

Giáo sư Lục của chúng ta ở bên ngoài chờ đợi đến mức mắt cũng xanh luôn rồi, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh mà khó có thể diễn tả.

“Nhưng, vấn đề là..”
Lâm Thúy Vân vẫn chần chừ trong nhà vệ sinh “Lâm Thúy Vân, em còn mười giây để tự mình bước ra, nếu không thì… anh sẽ bảo trợ lý Liễu gọi người mở khóa đến!”
“Đừng đừng đừng mà, tôi ra là được rồi sao!”
Lâm Thúy Vân bồn chồn như thêu như đốt.


Trước khi tắm, đồ mà cô ấy thay ra đã bị ướt mất rồi, căn bản không có bộ đồ nào khác để thay.

Nếu mà vào lúc này lục Mặc Thâm thật sự gọi thợ mở khóa đến, lại để cho người khác thấy cô mặc như thế này, vậy thì cô mất mặt chết đi được.

Lúc này, Lục Mặc Thâm thật sự đã bắt đầu đếm ngược: “Em còn năm giây nữa”
Sau khi anh ta đếm đến một giây cuối cùng thì cửa của phòng vệ sinh vang lên một tiếng động nhỏ, cửa cũng từ từ được mở ra.

Lục Mặc Thâm nhìn thấy Lâm Thúy Vân khuôn mặt đỏ bừng bừng, cả người đều trốn sau cửa, chỉ thò cái đầu nhỏ ra ngoài: “Tôi thật sự phải ra ngoài saol”
“Ra ngoài đây.”
Lâm Thúy Vân khúm núm bước ra đứng trước mặt của Lục Mặc Thâm, giáo sư Lục mặt đã đen như cái đít nồi.

“Đùa gì vậy hả?”
Lâm Thúy Vân mặc dù mặc bộ đồ y tá mà mình đã đặt, nhưng từ phần eo xuống lại quấn một cái khăn tắm màu trắng, che đi toàn bộ cảnh sắc.

Cô ấy dương dương tự đắc võ nhẹ lên cái khăn tăm: “Cái váy này mặc dù có chút ngăn, nhưng thật may tôi tìm được một cái khắn tầm, anh nói xem tôi có nhanh trí không?”
Lục Mặc Thâm ngoách ngón tay về phía cô: “Lại đây”
Lâm Thúy Vân không nghi ngờ gì, nhanh chóng bước đến bên cạnh anh.

Chỉ là cô chưa kịp đứng yên, thì đột nhiên trên eo lại có một cảm giác nặng nề.

Giây tiếp theo, vốn dĩ vẫn còn cái khóa kéo của cái khăn tắm trắng, vậy là lại trực tiếp bị ném xuống đất.


“AP Lâm Thúy Vân hét lên một tiếng, dường như theo bản năng mà túm chặt lấy làn váy của mình.

Hai chân cô cong lại, làm động tác chụp lấy làn váy, nhìn thoáng qua thật phong tình Lâm Thúy Vân hoảng loạn mà ngước đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải dôi mắt như lang sói của Lục Mặc Thâm, bỗng nhiên trong lòng lại càng hoảng sợ: “Lục, Lục Mặc Thâm, anh đừng có qua đây.”
Không biết qua bao lâu, hai người triền miên từ sô pha cho đến trên giường.

Dường như khí lực toàn thân của Lâm Thúy Vân đã bị anh là cho cạn khô, đến cuối cùng chỉ có thể ngã trên giường, giơ tay cầu xin anh: “Giáo sư Lục, anh… anh không phải đang là bệnh nhân sao?”
Trong ánh mắt của Lục Mặc Thâm hiện lên ý cười, nhỏ giọng nói: “Anh bị thương ở chân, chứ không phải ở eo”
“Lục Mặc Thâm, anh lại lừa tôi “Anh lừa em cái gì? không phải bản thân em đồng ý tối nay ở lại đây hay sao? Còn nói tối nay muốn cùng anh..”
“AI Anh câm miệng, không cho phép anh nói nữa Lục Mặc Thâm.

Ngày mai tôi còn có tiết học, hôm nay có thể tha cho tôi được không?”
Khi Lâm Thúy Vân nói câu này, khuôn mặt nhỏ của cô đã bất giác đỏ lên.

Lục Mặc Thâm siết chặt lấy eo cô, phát hiện cô thực sự đã rất mệt.

“Muốn anh tha cho em thì vẫn được, nhưng mà lần sau phải tăng lên gấp đôi”
Lâm Thúy Vân không nghĩ nhiều, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của anh, thế là cô nhanh chóng gật đầu: “Được được được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận