Cô gái áo trắng kích động kia lúc này mới phản ứng kịp, mắt cô hồng hồng nói với Tô Kim Thư, “Thực xin lỗi “Không có việc gì, đừng để trong lòng”“
Giọng nói Tô Kim Thư vừa dứt, Lệ Hữu Tuấn dẫn đầu đi ra ngoài.
Tô Kim Thư gật gật đầu với cô gái kia, xoay người cùng qua đó.
Thẩm Tư Huy nhếch nhác, ngẩng đầu nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đang đi tới bên này, trên gương mặt có chút kinh ngạc, “Chị dâu nhỏ, chị cũng đến đây?”
Tô Kim Thư không nói gì, ai là chị dâu nhỏ của anh.
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, mà xoay người ngồi ở trên ghế sô pha, vô cùng lạnh lùng mở miệng châm chọc, “Mối lần đổi phụ nữ lại là dáng vẻ này, cậu không chê phiền nhưng tôi đã xem chán ngấy rồi.”
Thẩm Tư Huy cũng không thấy xấu hổ, vẻ mặt anh ta thoải mái cười nói, “Tôi nhếch nhác thế này, cũng không ổn để nói chuyện với hai người, tôi đi thay quần áo chút, hai người đi thẳng lên lầu mười tám đi.”
Tô Kim Thư cũng không biết, Thẩm Tư.
Huy ngoài việc là chủ của câu lạc bộ tư nhân Vương Miện, thì còn có chức vụ quan trọng khác, là một nhà thiết kế vô cùng nổi danh.
Vài năm trước, vốn anh ta vẫn đang làm rất tốt trong làng mốt thời trang ở Paris lại không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên ở ẩn, về thành phố Ninh Lâm.
Ngoài bạn bè thân cận ra, người bên ngoài anh đều không tiếp.
Mười phút sau, anh ta thay một bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt, lười biếng ung dung đến uống cà phê, quét mắt nhìn Tô Kim Thư một cái, “Anh muốn làm như thế nào?”
Lệ Hữu Tuấn trầm mặc một lát, “Cậu quyết định đi.”
“Nếu anh hai đã nói như vậy, tôi đây sẽ làm thật tốt.” Thẩm Tư Huy bỏ ly cà phê trong tay xuống, nói với Tô Kim Thư, “Chị dâu nhỏ, đi vào với tôi đi”
“A, à được”
Tô Kim Thư không hiểu ra sao đứng lên, cho tới bây giờ cô còn không biết, Lệ Hữu Tuấn đưa cô tới đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Cho đến khi cô vào phòng làm việc, bị Thẩm Tư Huy ấn ngồi xuống trước bàn trang điểm, “Chị dâu nhỏ, em cảm thấy bây giờ, em nên giới thiệu về bản thân mình lại một lần nữa: đứng ở phía sau chị, là nhà thiết kế nổi danh trong làng mốt Paris, cho nên chị không cần lo lắng, tất cả đều giao cho tôi.”
Nhà thiết kế?
Không biết có phải do xem nhiều phim thân tượng hay không, ở trong ấn tượng của Tô Kim Thư, nhà thiết kế không phải đều là gay à?
Thẩm Tư Huy tuy rằng nhìn có chút nhã nhặn, nhưng toàn thân tỏa ra khí chất cao ngạo mà lạnh lùng, hoàn toàn không giống với hình tượng nhà thiết kế trong ấn tượng của cô, Nửa giờ sau, Thẩm Tư Huy đẩy ra cửa phòng, lập tức đi ra.
Lúc này anh ta châm một điếu thuốc, đôi mắt hẹp dài híp lên, tâm tình vô cùng sung Sướng: “Anh hai, người mẫu này quả thật đúng là không tồi.”
Lệ Hữu Tuấn liếc mắt nhìn Thẩm Tư Huy một cái Thẩm Tư Huy bình thường nhìn qua thì nhã nhặn, dáng vẻ dễ gần.
Chỉ có người thân quen mới biết, ánh mắt của anh ta khi tức giận sẽ khủng hoảng tới cỡ nào.
Không nói chuyện công việc, anh ta là một cậu chủ vô cùng tao nhã.
Nhưng một khi đã nói chuyện công việc, khí chất kia đột nhiên biến mất, giống như là Diêm La vương đến từ địa ngục.
Không biết có bao nhiêu Đại Minh tinh tới cửa, muốn anh thiết kế trang phục và tạo hình cho mình, tất cả đều bị mắng cho khóc lóc chạy ra ngoài.
Đã bao nhiêu năm, chỉ có người con gái kia mới được câu nói thông qua của anh ta.
Thẩm Tư Huy hít một ngụm khói, hô lên với người trong phòng, “Chị dâu nhỏ, chị còn không ra, chẳng lẽ là thẹn thùng? Từ trên xuống dưới của chị còn chỗ nào mà anh hai chưa thấy đâu.”
“Ai thẹn thùng?”
Từ sau khi thay quần áo, Tô Kim Thư vẫn tránh ở phía sau cửa, nghe xong lời này, mặt nóng lên, tức giận nói.
Nhưng mà khi cô nói chuyện, cô đã cầm lấy làn váy, dẫm giày cao gót đi ra.
Trên người cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ, váy rất đơn giản, không có trang sức dư thừa gì, nhưng lại có thể phô bày dáng người hoàn hảo của cô.
Tóc đen đơn giản được vấn lên, phía trước có mấy sợi tóc lơ đãng rủ xuống.
Cô giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, quyến rũ cuốn hút, trên gương mặt kia còn tô thêm chút son đậm, hơn nữa cặp mắt vô tội đang mở to kia, quả thực lại thanh thuần vô cùng.
Tô Kim Thư có chút ngượng ngùng, cô mới vừa ngẩng đầu thì đối diện ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lệ Hữu Tuấn, bên trong dường như có một chút kinh ngạc vì vẻ đẹp này.
“Lại đây” Giọng nói người đàn ông trầm thấp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư đỏ lên, xách váy qua đó.
Cô vừa di chuyển, lại để cho Lệ Hữu Tuấn thấy vùng lưng tuyết trằng của cô gần hoàn toàn lộ ra.
Bộ váy đỏ này nhìn đẳng trước thì bình thường, nhưng mà phía sau lai thấp đến eo.
Xinh đẹp mà duyên dáng, gợi cảm vô cùng Thẩm Tư Huy vô cùng vừa lòng với tác phẩm của mình, “Anh hai, thế nào?”
Tô Kim Thư đi tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, phát hiện mình cách anh càng gần, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn vốn nóng bỏng như lửa, cuối cùng lại dần trở nên lạnh như băng.
Cô còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, đột nhiên trước mắt tối sầm, một chiếc áo khoác vest đen rộng thùng thình trùm lên đầu của cô.
Chiếc áo khoác đen che đi toàn bộ vùng lưng trằng bóc của cô.
“Xấu chết đi được, lập tức đổi cái khác.”
Lệ Hữu Tuấn không kiên nhẫn cầm tạp chí trong tay ném sang một bên, lạnh lùng đứng lên.
“Cái gì?” Thẩm Tư Huy nghe những lời này, kinh ngạc nhảy dựng lên, ngón tay suýt chút nữa là chạm phải tàn thuốc.
Đang định ghét bỏ anh hai không có ánh mắt, đột nhiên anh ta phát hiện vẻ mặt anh có chút không đúng, giây tiếp theo giây anh ta liền phản ứng lại “Hiểu rồi hiểu rồi, không hài lòng không sao, ở đây tôi còn một phương án dự phòng, chắc chắn anh sẽ vừa lòng, chị dâu nhỏ mau theo tôi lại đây.”
Tô Kim Thư vốn không quá quen với chiếc váy có chút hở này.
Lại nghe thấy lời của Thẩm Tư Huy nói, cô lập tức bỏ áo khoác xuống, đôi mắt to lấp lánh, “Được, cái váy này cũng không quá thích hợp với tôi.”
Chờ Tô Kim Thư xoay người vào phòng thay quần áo, Lệ Hữu Tuấn túm áo của Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị xoay người rời đi, “Cậu thật sự túng thiếu?”
“Cái gì?” Thẩm Tư Huy vẻ mặt khó hiểu “Nếu như cậu thật sự thiếu tiền, tôi có thể cho cậu chút ít, không cần phải tiết kiệm vải như thế.”
“Phụt! Anh hai, anh có biết anh làm như vậy, thật giống như một đứa trẻ sợ bảo bối của mình bị người khác phát hiện ra, rất ngây thơ không thế?
Nói xong lời này, anh ta cũng không nhìn vẻ mặt đang thay đổi của Lệ Hữu Tuấn, vội vã xoay người đi vào trong.
Lúc Tô Kim Thư ở đi ra, trên người đã thay một bộ lễ phục màu vàng Vẫn mang phong cách đơn giản như trước, nhưng chiếc túi màu bạc trong tay đã thành điểm nhấn, một nét bút điểm mắt cho rồng.
So với bộ lúc nấy thì thiếu đi chút quyến rũ, hơn một chút linh hoạt, nhưng quan trọng là sau lưng đã được che chẳn.
‘Lấy cái này đi.”
Nghe được lời nói của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật, cách ăn mặc này vẫn làm cô thoải mái hơn..