Sau khi xác nhận là Khúc Thương Ly không có mặt, Tống Chỉ Manh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Vừa định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy tên mập mạp hống hách cao ngạo n¡ “Thứ rác rưởi, còn không mau cút khỏi đây! Ở đây tao là lớn nhất, chúng mày phải nghe lời tao!”
Khúc Nhất Phàm chống tay lên hông, thẳng thắn nói: “Hành động của cậu là sai, tôi sẽ đi nói cho mẹ cậu biết!”
““Hahaha, đi mách mẹ tao đi! Dù sao thì cho dù có chuyện gì xảy ra, mẹ tao nhất định sẽ đứng về phía tao!”
Tên nhóc mập mạp đắc thẳng, bàn tay còn lại của cậu nhóc chỉ vào Khúc Nhất Phàm một cách hung dữ, gần như muốn chọc thẳng vào mắt cậu.
“Tao vừa thấy mày chỉ đi cùng ba mày tới đây.
Tao đoán chắc chắn mày là đồ chó hoang không có mẹ!”
Đây chỉ là lời nói tùy tiện của tên mập kia, nhưng không ngờ nó lại đánh trúng vào nơi nhạy cảm nhất trong trái tim của Khúc Nhất Phàm.
Tuy còn trẻ nhưng cậu đã có lòng tự trọng rất cao.
Điều cậu ghét nhất là người khác nói cậu là đồ chó hoang không có mẹ.
Vì vậy, ngay khi Khúc Nhất Phàm nghe thấy câu nói này, sắc mặt đột ngột thay đối.
Nhưng cậu vẫn tương đối bình tĩnh, kìm được tức giận, chỉ vào tên mập mạp tức giận nói: “Cậu nói nhảm, cậu đang nói nhảm! Cậu xin lỗi tôi ngay lập tức!”
Tên mập thậm chí còn không nhìn thẳng vào mặt cậu: “Cái gì, xin lỗi á? Tao lớn đến từng này rồi, trước giờ chỉ có người khác xin lỗi tao, chứ tao chưa bao giờ xin lỗi ai cả.
Mày mơ đi nhát”
Sau khi thốt ra câu nói này, tên béo đặc ý quay người lại, chuẩn bị rời đi.
Nhưng lần này Khúc Nhất Phàm lại kiên trì bước lên trước, túm lấy cánh tay cậu ta.
“Cậu đứng lại, hôm nay cậu nhất định phải xin lỗi tôi!”
Tên mập này tỏ ra có chút nóng nảy: “Đúng là đồ con hoang không có mẹ, con hoang!”
Sau khi mảng xong, tên mập giơ năm đấm lên và đập mạnh vào người Nhất Phàm, khiến cậu bé trực tiếp ngã xuống đất.
Sau khi đánh xong, tên mập dường như vẫn chưa đủ để trút giận, lại đá vào cậu một cái: “Mày là ai chứ? Dám bắt tao phải xin lỗi.
Mày là đồ con hoang, tao không xin lỗi là không xin lỗi!”
Từ “con hoang” đã khiến cho Nhất Phàm hoàn toàn trở nên tức giận.
Cậu vẫn năm sấp trên mặt đất như thế, cay đắng nhìn lên tên mập.
Tên mập bước tới trước mặt Khúc Nhất Phàm, hai tay chống nạnh, giương giương tự đắc nói: “Đồ con hoang, mày dám nhìn tao sao? Cho dù có nhìn tao chằm chằm thế nào đi nữa, mày vẫn là đồ con hoang”
Tên mập lạnh lùng, buông ra một câu xong, liền xoay người bỏ đi.
Lúc này, Khúc Nhất Phàm đột ngột đứng dậy và chạy vào phía sau tên mập rồi đâm sâm vào hẳn.
Tên mập trực tiếp bị đẩy cho ngã xuống đất, Khúc Nhất Phàm còn ngồi lên người cậu ta.
Giây sau đó, hai cậu bé đánh nhau lộn mấy vòng dưới đất.
Tống Chỉ Manh sững sờ khi nhìn thấy điều này.
Bởi vì Khúc Nhất Phàm trông hơi gầy, nhưng phản ứng của cậu lại rất nhanh nhạy, nhìn dáng vẻ đánh nhau của cậu dường như là đã trải qua tập luyện vậy.
Tuy rằng tên mập lớn hơn cậu một chút, nhưng phản ứng của cậu ta rất chậm, động tác cũng rất chậm chạp.
Hai cậu bé đánh qua đánh lại vài lần, khuôn mặt của tên mập cũng bị Khúc Nhất Phàm đánh cho thâm tím, thậm chí quần áo của anh ta cũng bị xé rách.
Tên mập chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này!
Rốt cuộc thì từ khi mới học mẫu giáo đến tiểu học, cậu ta luôn là người đi bắt nạt người khác.
Lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên cậu bị đánh!
Mặc dù tên mập này đã quen với sự kiêu ngạo và độc đoán, nhưng cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, sau khi nhận vài cú đấm từ Khúc Nhất Phàm, cậu ta trực tiếp ngồi trên mặt đất và bắt đầu khóc.
Mẹ của tên mập đang ở gần đó gói bánh ngọt cho cậu ta chuẩn bị mang về, thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của con trai mình và vội vã chạy đến.
Ngay khi tên mập nhìn thấy mẹ mình, cậu 1a lập tức nhào vào vòng tay của bà rồi mách lẻo: “Mẹ, nó đánh con!”
Mẹ tên mập liếc nhìn Khúc Nhất Phàm, trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Rốt cuộc, đứa trẻ trước mặt bà trông chỉ có bốn hoặc năm tuổi, bé hơn con trai bà một chút, nhưng lại gầy hơn rất nhiều.
Nhưng khi bà nhìn xuống và thấy khuôn mặt của con mình, cơn tức giận của bà nổi lên ngay lập tức.
Bà ta thậm chí còn lao thẳng đến trước mặt Khúc Nhất Phàm và đẩy cậu thật mạnh: “Tên nhóc này, mày bị sao vậy? Sao mày lại đánh con tao ra thế này?”
Khúc Nhất Phàm đột nhiên mất thăng bằng và ngã thẳng xuống đất.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, Tống Chỉ Manh đã vô thức lùi lại vài bước, cô cố ẩn mình sau những chậu cây cảnh to lớn: “Nếu như Khúc Thương Ly đến rồi, chắc Khúc Nhất Phàm sẽ không có vấn đề gì nữa”
Tống Chỉ Manh không muốn đối đầu trực tiếp với Khúc Thương Ly nữa, nên cô do dự một chút, định quay người rời đi.
Nhưng ngay khi cô định cất bước, cô đã nghe thấy giọng nói của Khúc Thương Ly với sự tức giận bị kìm nén: “Khúc Nhất Phàm, con đang làm cái trò gì vậy? Bố dạy con ‘Taekwondo là để tự vệ, không phải để con đi bắt nạt những đứa trẻ khác!”
“Bố, con không cói”
Khúc Nhất Phàm uất ức nhìn Khúc Thương Ly, nhưng trước khi cất giọng, cậu đã bị mẹ của tên mập cắt ngang: “Còn dám nói là chưa có! Nhìn xem nó đánh con trai tôi thành ra cái gì này? Còn dám nói dối nói là chưa có?’ Nói xong mẹ tên mập quay đầu nhìn Khúc Thương Ly, bà ta dường như không nhận ra, người đứng trước mặt bà ta chính là ảnh đế.
Bà ta giận dữ nhìn anh và buộc tội: “Anh này, hôm nay anh phải cho tôi một lời giải thích.
Nếu anh không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức”
“Dù cả hai đều là trẻ con, nhưng con trai anh cũng ra tay quá nặng! Nhìn con trai tôi bị đánh như thế nào này?”
“Quần áo trên người nó đều rách nát.
Thật là kinh khủng! Tôi nói câu hơi khó nghe chút, con trai anh cứ thế này, sau này ra ngoài xã hội sẽ bị gọi là đồ không có giáo dục!”
Mẹ tên mập bắt đầu giảng đạo của Khúc Thương Ly hơi thay đổi.
ý, sắc mặt Anh quay lại nhìn con trai mình, sau đó ngồi xổm trước mặt và nói nhỏ: “Nhất Phàm, hay là chúng ta xin lỗi trước đi, có được không?”
Có lẽ ở trong mắt người lớn, nếu muốn giải quyết loại chuyện như thế này, trước tiên phải cúi đầu xin lỗi để làm nhỏ chuyện..