“Vậy sao?”
Giọng Lệ Hữu Tuấn rất lãnh đạm, Tô Kim Thư không nghe ra được anh vui hay không Vui.
Cô vô cùng thấp thỏm, giống như đang đợi Lệ Hữu Tuấn cân nhắc quyết định vậy.
Lúc trái tim Tô Kim Thư suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi miệng, đột nhiên Lệ Hữu Tuấn đi tới bên cạnh cô.
“Tối nay anh rảnh, lát nữa em gọi lại báo cho Lâm Thuý Vân đi”
“Được”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu.
Sau đó, Lệ Hữu Tuấn dắt tay cô, trực tiếp đi vào thang máy VIP chuyên dụng cho giám đốc.
“Ừm… Nếu giờ anh còn làm việc thì em không lên nữa”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Em có thể ngồi bên cạnh anh xem phim”
Được rồi, từ lần trước nhìn thấy khả năng tập trung kinh người của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư phát hiện, chỉ cần anh muốn nghiêm túc làm việc gì đó, chỉ sợ động đất cũng không cắt ngang được.
Vì vậy, Tô Kim Thư yên lặng để anh dắt, ngoan ngoãn đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi đi vào, chuyện đầu tiên Tô Kim Thư làm là gọi cho Lâm Thuý Vân.
“A lo, Thuý Vân, tối nay nam thần nhà cậu rảnh đấy, nhớ bảo dì làm canh cá anh ấy thích ăn nhất đấy!”
Bên kia điện thoại, giọng Lâm Thuý Vân vô cùng chán ghét: “Được rồi, biết hai người yêu nhau! Yên tâm đi, mẹ mình nắm rõ khẩu vị của nam thần trong lòng bàn tay, hôm nay trên bàn ăn nhất định có món anh ấy thích”
“Được, quyết định vậy đi, tối gặp lại nhé.”
Lệ Hữu Tuấn ngồi sau bàn làm việc, không quan tâm mà lật văn kiện trước mặt.
Ánh mắt ác liệt nhìn theo bóng lưng Tô Kim Thư.
Ánh mắt anh hết sức bình tĩnh, nhưng chỉ cần là người hiểu anh, cẩn thận quan sát sẽ có thể nhìn ra, bên trong đầm nước sâu tĩnh lặng đó, dường như có vòng xoáy mơ hồ.
Lúc Tô Kim Thư quay đầu lại, phát hiện Lệ Hữu Tuấn đang yên lặng xem văn kiện trong tay.
Cô quen thuộc lấy Ipad ra, tìm chương trình giải trí.
Nhưng mà lần này, cô lại có vẻ không yên lòng.
Khoảng bốn giờ chiều, Lệ Hữu Tuấn tan ca trước thời gian.
Sau khi đón hai đứa trẻ, anh mang Tô Kim Thư trực tiếp đi tới nhà Lâm Thuý Vân.
Khi bọn họ đến nhà Lâm Thuý Vân, mới vừa nhà đã có thể ngửi được mùi hương thức ăn bay đến “Em đoán dì đang nấu canh cá anh thích ăn nhất!”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, vô cùng vui vẻ nói.
Tô Duy Hưng ở bên cạnh lắc đầu.
“Mẹ, mẹ chắc chắn canh cá không phải món mẹ thích ăn nhất sao?”
Thấy mình bị vạch trần, Tô Kim Thư không những không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn làm cần là người hiểu anh, cẩn thận quan sát sẽ có thể nhìn ra, bên trong đầm nước sâu tĩnh lặng đó, dường như có vòng xoáy mơ hồ.
Lúc Tô Kim Thư quay đầu lại, phát hiện Lệ Hữu Tuấn đang yên lặng xem văn kiện trong tay.
Cô quen thuộc lấy Ipad ra, tìm chương trình giải trí.
Nhưng mà lần này, cô lại có vẻ không yên lòng.
Khoảng bốn giờ chiều, Lệ Hữu Tuấn tan ca trước thời gian.
Sau khi đón hai đứa trẻ, anh mang Tô Kim Thư trực tiếp đi tới nhà Lâm Thuý Vân.
Khi bọn họ đến nhà Lâm Thuý Vân, mới vừa nhà đã có thể ngửi được mùi hương thức ăn bay đến “Em đoán dì đang nấu canh cá anh thích ăn nhất!”
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, vô cùng vui vẻ nói.
Tô Duy Hưng ở bên cạnh lắc đầu.
“Mẹ, mẹ chắc chẳn canh cá không phải món mẹ thích ăn nhất sao?”
Thấy mình bị vạch trần, Tô Kim Thư không những không cảm thấy xấu hổ, trái lại còn làm như rất có lý mà ấn lên đầu con trai: “Nhóc con thì biết cái gì, đó không phải là món mẹ thích ăn, mà là món em gái trong bụng mẹ thích ăn”
“Ngây thơ”
Tô Duy hưng lắc đầu đi vào.
Tô Kim Thư tức giận đi sau con trai “Nhóc con mà dám nói mẹ ngây thở hả?
Con mới có mấy tuổi chứ? Lại không biết xấu hổ mà nói mẹ hả? Mẹ nói cho con biết, chuyện lần trước con chọc cô giáo ở vườn trẻ vẫn chưa xong đâu! Đây chính là vườn trẻ cuối cùng ở thành phố Ninh Giang chưa bị con gieo hoạ, nếu con vẫn không thể học tiếp, mẹ không tha cho con đâu”
Tô Duy Hưng không thú vị liếc mắt.
Cho đến khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm, ánh mắt cậu bé mới sáng lên, chạy nhanh đến gần.
Tô Mỹ Chỉ đi theo sau lưng, nghe mùi thơm trong phòng bếp thì đi vào.
Nhìn thấy mẹ Lâm đang loay hoay trong bếp, cái miệng của cô bé như được bôi mật: “Bà Lâm làm nhiều đồ ăn ngon như vậy, có phải rất vất vả không?”
Mẹ Lâm mới vừa bưng canh cá ra, cười híp mắt ngồi xổm xuống.
“Các cháu đến cả, vất vả hơn nữa cũng đáng”
Thỉnh thoảng Tô Mỹ Chỉ len lén liếc qua mấy món ăn trên bàn, cười híp mắt khen ngợi.
“Bà Lâm thật là giỏi, chẳng những dáng người đẹp mà nấu ăn cũng ngon nữa.
Bà vất vả như vậy, có cần cháu giúp không?”
Nhìn bé con nói chuyện mà nước miếng cũng muốn chảy ra, mẹ Lâm cười đến độ thấy răng không thấy mắt.
Bà ấy bế Tô Mỹ Chi lên, đi tới cạnh bàn ăn.
“Nấu ăn đích thực rất vất vả, vậy Mỹ Chi có đồng ý giúp bà một chuyện không? Giúp bà nếm thử xem những món này có ngon không nhé?”
Tô Mỹ Chi nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ khoa tay múa chân.
“Được ạ, được ạ, Mỹ Chỉ thích nhất là giúp đỡ người khác”
Lệ Hữu Tuấn xách một ít bánh ngọt và trái cây, Tô Kim Thư đi theo sau anh.
Hai người vừa tới cửa đã thấy Lâm Thuý Vân vọt ra như một cơn gió.
“Nam thần, Kim Thư, hai người tới rồi”
Tô Kim Thư gật đầu, cô chỉ hộp quà trong tay Lệ Hữu Tuấn: “Nam thần nhà cậu cố ý mua bánh ngọt cậu thích nhất đó”
Lâm Thuý Vân vui vẻ chạy tới, nhận lấy bánh ngọt trong tay anh, cười híp mắt nói cảm ơn”
“Cảm ơn nam thần”
Ba người vừa nói vừa cười đi vào nhà.
Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn liếc mắt nhìn thấy Lục mặc Thầm ngồi trên salon.
Hôm nay anh ta mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái màu kem, tuỳ ý ngồi đó mà phong độ vẫn nhẹ nhàng, vô cùng tao nhã.
Cho dù đùi phải còn có thạch cao chưa tháo ra, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự cuốn hút của anh ta.
Tô Duy Hưng ngồi cạnh anh ta, ngoẹo đầu nhìn chăm chăm thạch cao trên đùi anh ta, nhẹ nhàng sờ thử, hết sức tò mò mà nghiên cứu.
Dường như Lục Mặc Thầm cảm thận được mấy người Lệ Hữu Tuấn tiến vào, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, gật đầu coi như chào hỏi.
Mà Lâm Thuý Vân nhìn thấy bộ dạng này của anh ta lại lập tức xù lông.
Cô ấy vọt tới.
“Lục Mặc Thâm, anh lái máy bay à? Anh cho rằng anh là lãnh đạo hả? Có biết lễ phép không? Anh chào hỏi thế hả?”
Nhìn thấy Kim Thư và nam thần của mình, thậm chí còn không chào hỏi mà gật đầu?
Ai cho anh ta gan làm cao như vậy chứ?
“Bộp!”
Lâm Thuý Vân còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy gáy hơi đau.
Cô ấy không dám tin che đầu lại, nghiêng đầu nhìn, phát hiện mẹ đang cầm cái xẻng xào rau, hai tay chống nạnh, hung hăng nhìn mình.
“Con rể mẹ có phải lãnh đạo hay không mẹ không biết, nhưng đã đến nhà mẹ, ai cũng phải khách khí với cậu ấy, đặc biệt là con!
Không nghĩ thử xem, con rể mẹ vì ai mới ngã gãy chân, vô ơn như con đúng là lần đầu tiên thấy”
Sau khí hung hăng nói xong lời ấy, mẹ Lâm nghiêng đầu nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư.
Trong một giây đồng hồ ngắn ngủi, nụ cười lại hiện lên trên mặt bà ấy, giống như là mẹ hiền, “Dì đã nói mà, hai đứa nhỏ tới, nhất định hai cháu cũng đi phía sau, mau vào ngồi đi”.