Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Tô Kim Thư phiền muộn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.

Nhưng khi thấy màn hình nhấp nháy hiển thị một dãy số lạ, ngay lập tức, trái tim cô như bị siết chặt lại.
Đó là bởi vì dãy số này rất giống với số điện thoại mà hồi trước Âu Mỹ Lệ dùng để gọi cho cô.
Tô Kim Thư vội vàng nghe điện thoại: “A lô.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó, giọng nói mệt mỏi của Âu Mỹ Lệ truyền tới: “Chị Tô, thứ mà em muốn, chị đã chuẩn bị xong chưa?”
Tô Kim Thư nghe thế, cảm thấy giọng điệu của Âu Mỹ Lệ có gì đó không đúng, nhưng cô cũng không dám hỏi quá nhiều.

Cô nhìn thoáng qua chiếc túi giấy kraft trên tay, trả lời: “Đã chuẩn bị xong xuôi.”
Sau khi nghe được những lời này, tinh thần của Âu Mỹ Lệ mới hồi phục lại đôi chút: “Chút nữa em sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại di động của chị, có thể phiền chị chạy một chuyến hay không?”
Tô Kim Thư căng thẳng ngồi ngay ngắn lại: “Có thể.”
“Cảm ơn chị!” Âu Mỹ Lệ vừa nói dứt lời, chuẩn bị ngắt kết nối.
“Cô Âu, tôi có thể hỏi một chút hay không, không biết tình hình hiện tại của anh trai tôi như thế nào? Cô có thể cho tôi nói chuyện với anh ấy một câu thôi được không?”
Âu Mỹ Lệ vô cùng khó xử: “Rất xin lỗi, chuyện này e là em không làm được.”
“Nhưng mà tôi thực sự rất lo lắng cho anh ấy!”
Âu Mỹ Lệ có thể nhận thấy được cảm xúc hỗn loạn của Tô Kim Thư, do dự một lúc, cô ấy mới lên tiếng: “Em sẽ nghĩ biện pháp, cố gắng để có thể gặp anh ấy một lần, sau đó chuyển tin nhắn của chị cho anh ấy.

Nhưng mà em không thể đảm bảo rằng anh ấy sẽ có cơ hội gọi điện thoại cho chị đâu.”
“Như vậy là tốt rồi.”
Sau khi cúp điện thoại chưa được bao lâu, Tô Kim Thư đã nhận được một tin nhắn, là Âu Mỹ Lệ gửi địa chỉ tới.
Cô cất đồ vào trong ba lô, thay một bộ quần áo khác, sau đó đội mũ lưỡi trai rồi đi ra khỏi cửa.
Tô Kim Thư bắt taxi, khoảng tầm hai mươi phút là đã đến nơi.
Điểm đến là một khu dân cư bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, môi trường xung quanh nhìn qua có vẻ vô cùng quen thuộc.
Tô Kim Thư bước vào trong khu dân cư, cô có thể dễ dàng nhận thấy dòng người đi lại tấp nập xung quanh, vô cùng náo nhiệt.
Tại sao Âu Mỹ Lệ lại chọn một nơi đông người như thế này?
Tô Kim Thư đi theo định vị địa chỉ trong tin nhắn, tìm được tòa chung cư cao cấp trong khu dân cư.
Tầng tám, phòng 802.
Sau khi lên đến nơi, Tô Kim Thư bắt đầu gõ cửa.

Thế nhưng, cô gõ cửa phòng mấy lần liền mà bên trong không có bất kỳ một phản hồi nào.

Tô Kim Thư không chịu từ bỏ, tiếp tục gõ thêm mấy lần nữa, song, vẫn không hề có tiếng đáp lại từ bên trong phòng.
Cô ngẩng đầu kiểm tra lại số phòng, đúng là 802 rồi mà nhỉ.
Rõ ràng Âu Mỹ Lệ đã nói là sẽ có người đợi ở trong để lấy đồ mà, tại sao gọi mãi mà không có ai đáp lại thế?
Tô Kim Thư vừa mới giơ tay lên, định gõ cửa thêm lần nữa, thì đột nhiên, cánh cửa trước mặt mở toang.

Ngay sau đó, một bàn tay to lớn thò ra bóp cổ cô, rồi dùng sức kéo mạnh một cái, Tô Kim Thư cứ như vậy bị kéo vào trong phòng.
Rầm!
Cánh cửa sau lưng mạnh mẽ đóng lại, người đàn ông đang đứng trước mặt cô cao gần một mét chín mươi, bên dưới quả đầu rối bời như tổ chim là một khuôn mặt vô cùng điển trai.

Anh ta có một đôi mắt đào hoa quyến rũ, đáng tiếc giờ phút này ánh mắt ấy lại vô cùng dữ tợn, cả người tràn đầy sát khí: “Con mẹ nó! Cô lại là phóng viên của cái tờ báo lá cải nào nữa thế hả? Mấy người có thôi bày trò đi hay không? Có tin là tôi chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đã có thể bóp chết cô hay không?”
Thật là đáng sợ quá đi…
Tô Kim Thư bị dọa đến mức mặt mày tái mét, theo bản năng đưa tay lên che bụng.
Cổ của cô bị anh ta siết chặt, cả người bị ép vào mặt tường.
Người đàn ông trước mặt quá ư là bạo lực, khiến cho cô không dám phản kháng, dù chỉ một chút.

Tô Kim Thư sợ nếu chống cự, thì ngay lập tức, cô sẽ bị người gã điên trước mặt bóp chết tươi tại chỗ.
“Tôi… Tôi tới đây để giao đồ… Anh là… Cô Âu… Khụ khụ khụ…”
Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu, cổ đã bị ghìm chặt, khiến cô không thể nào thở nổi.
Gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ bất mãn và hung dữ: “Giao đồ? Thật đúng là vớ vẩn! Tôi đây không có hứng thú với cái loại phụ nữ như cô! Còn nữa, cô kiếm cái cớ rõ thật là rác rưởi, cô có biết không?”
Cái gì?
Tô Kim Thư cảm thấy người đàn ông này đang phát điên thật rồi, nếu không thì tại sao những lời mà anh ta nói, cô đều không hiểu một chữ!
“Anh gì ơi… Khụ khụ khụ… Tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm ở đâu rồi, tôi không phải là phóng viên giải trí, tôi chỉ là tới đây gặp bạn mà thôi, trên người cũng không có bất kỳ thiết bị quay chụp nào.

Vả lại, chắc hẳn anh cũng chẳng phải là siêu sao tầm cỡ gì, bằng không thì sao tôi lại không nhận ra anh cơ chứ?”
Nghe thấy những lời vừa rồi của Tô Kim Thư, người đàn ông không khỏi nhíu mày, anh ta nheo nheo mắt, bắt đầu nghiêm túc quan sát, đánh giá người phụ nữ đang ở trước mặt mình.
Một cô gái với dáng người cao gầy, khuôn mặt chỉ bé bằng bàn tay, vô cùng thuần khiết.

Gương mặt cô gái lộ rõ vẻ sợ hãi, thế nhưng ánh mắt lại hết sức bình tĩnh và tỉnh táo.
“Cô không biết tôi là ai ư?”
Người đàn ông lạnh giọng nói, hai mắt đỏ ngầu, xem ra là mới ngủ chưa được bao lâu đã bị đánh thức, nom vô cùng cáu kỉnh.
Tô Kim Thư mặt không biểu tình muốn lui về phía sau: “Anh cho rằng anh là đô la Mỹ hay sao? Ai ai cũng phải biết anh chắc?”
“Cô không biết tôi mà lại gõ cửa phòng tôi là sao?”
“Bạn của tôi ở phòng này - 802, tôi tới để giao một thứ cho bạn.

Ngược lại, tôi cũng muốn hỏi tại sao anh lại ở đây đấy?”
“802 ư?”
Người đàn ông hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhếch miệng cười.

Anh ta xoay người dùng một tay mở cửa, sau đó túm lấy cô, kéo ra ngoài: “Nhóc con, phòng của tôi là 806, cô đi nhầm phòng rồi!”
“Cái gì?”

Tô Kim Thư nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện con số cuối cùng ở trên biển phòng quả nhiên là xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn kỹ còn thấy cả vết dán ở trên tường.

Mà căn phòng ở đối diện treo chình ình một cái biển 802.
Hỏng bét! Cô gõ cửa sai nhà rồi!
Da đầu Tô Kim Thư tê dại, cô cứng đờ nhìn người đàn ông trước mặt: “Vô cùng xin lỗi anh… Tôi… Tôi không biết… Đây là lần đầu tiên tôi đến đây…”
Người đàn ông buông lỏng tay ra, đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm: “Cô tưởng một câu xin lỗi đơn giản như vậy là xong việc sao? Cô có biết là đêm hôm qua mấy giờ tôi mới được đi ngủ không hả?”
Tô Kim Thư khẽ cắn môi, cúi đầu với anh ta: “Hôm nào tôi… Tôi nhất định sẽ tới nhà xin lỗi.

Rất xin lỗi anh, hôm nay tôi thật sự đang có việc gấp!”
Sau khi nói xong, Tô Kim Thư sợ hãi đến nỗi suýt tiểu ra quần, cô vội vàng chạy về phía cửa phòng 802 ở đối diện.

Cô bối rối gõ cửa, vừa gõ vừa quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, người đàn ông kia vẫn đang đứng uể oải tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái để quan sát cô.
Tô Kim Thư đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cô không ngừng niệm chú: Mau ra mở cửa đi, mau ra mở cửa đi!
Cô phải gõ cửa đến lần thứ ba, lúc này cánh cửa mới được mở ra, một người đàn ông tóc vàng mắt xanh để lộ nửa gương mặt.
Tô Kim Thư đã từng gặp qua người này, anh ta chính là thuộc hạ của Tô Duy Nam, hình như tên gọi là Thomas thì phải.
Vừa nhìn thấy Thomas, Tô Kim Thư giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, cô vội vàng vọt vào bên trong.
Người đàn ông đang đứng tựa ở khung cửa, ban đầu vốn chỉ định đứng xem trò vui, thế nhưng, khi cánh cửa phòng đối diện mở ra, anh ta nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.

Anh ta lạnh lùng nhìn, sau đó xoay người trở về phòng mình, suy nghĩ một lúc, rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Tín hiệu vừa mới được kết nối, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ: “Trời ơi, hoàng tử điện hạ của tôi, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây đó ư? Ngài thế mà lại có thể tỉnh ngủ trước mười hai giờ trưa cơ đấy!”
“Còn không phải bởi vì cô tìm cho tôi cái khu chung cư y như là rác rưởi hay sao!” Người đàn ông bực bội mở miệng.
Maria ở phía đầu dây bên kia điện thoại bày tỏ sự không đồng tình: “Kính thưa hoàng tử điện hạ yêu quý của tôi, tôi đã phải vô cùng vất vả mới có thể tìm được nơi này đấy.

Nói theo cách của người dân nước Thiên Hoàng, thì đây chính là phong thủy bảo địa! Ngài đã từng nghe câu ‘ẩn sĩ nhỏ thì ở trong rừng, ẩn sĩ lớn thì ở thành thị’ hay chưa? Nếu như không có căn phòng này, thì làm sao ngài có thể yên tâm ở đây, không sợ bị paparazzi phát hiện đây?”
“Nhưng mà hôm nay đã có một nhóc con không có mắt đến gõ cửa phòng tôi cơ đấy, cô có biết không?”
“Oh my god! Là phóng viên giải trí ư?” Ở đầu dây bên kia, Maria hét toáng lên.
“Theo tôi thấy thì chắc là không phải, thế nhưng cô hãy điều tra cho tôi tư liệu về một người.”
“Không phải chứ, bây giờ cũng đã về nước rồi mà ngài vẫn không chịu ở yên một chỗ hay sao? Ngài cứ yên tâm ở im đây một tháng đi, sau đó tôi sẽ tạo cho ngài một thân phận hoàn toàn mới!”
“Cô không muốn chứ gì? Được thôi, để tự tôi đi tìm!”
“Được được được, ngài muốn cái gì thì chính là cái đó, gửi thông tin cho tôi đi.”
“Đúng là cái đồ ngốc nghếch, sớm nhận lời ngay từ đầu có phải là đỡ mất thời gian hay không.”
Cúp điện thoại, người đàn ông xoay người đi về phía căn phòng của mình.
Phòng 802.
“Cô Tô, đồ vật đã mang tới chưa?”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu, lấy chiếc túi giấy kraft từ trong ba lô ra, đưa cho Thomas.
Thomas cầm lấy, mở ra kiểm tra, ánh mắt anh ta sáng hẳn lên: “Cô Tô, cô thật là lợi hại, thứ này rất khó chế tạo!”
Tô Kim Thư nở một nụ cười gượng gạo, để có thể tạo ra vật này, cô đã làm tổn thương hai người, đến bây giờ cô vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với Lệ Hữu Tuấn nữa.
“Thomas, anh trai tôi bây giờ ra sao rồi?”Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!Ánh mắt của Thomas có hơi thay đổi, nhớ lại những gì Âu Dương Hải đã nói với mình: “Tình huống hiện tại của anh ta, tôi cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mà tin chắc rằng anh ta không phải là người dễ dàng bị đánh bại đâu.”
“Thế nhưng mà bên phía tập đoàn Âu Thị…”
Tập đoàn Âu Thị gần đây đang trên đà phá sản, mấy ngày nay tin tức càng ngày càng dày đặc, khiến cho ngay cả cô cũng không dám không tin.
“Cô Tô, nếu như hôm nay cô đồng ý đưa vật này tới đây, thì chứng tỏ cô vẫn tin tưởng vào năng lực của anh ta, không phải sao? Nếu như cô đã lựa chọn tin tưởng, vậy thì cô hãy tin tưởng đến cùng đi!”
Sau khi nói xong những lời này, Thomas cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Rất xin lỗi cô Tô, tôi không thể ở lại đây quá lâu được, đợi chút nữa tôi sẽ ra ngoài từ phía ban công, còn cô thì hãy đi luôn bằng cửa chính đi.

Sau khi rời khỏi đây, cô hãy quên nơi này đi, cũng đừng quay trở lại đây làm gì nữa, tôi sẽ không về đây đâu.”
“Thế nhưng mà...”
Tô Kim Thư còn đang định hỏi thêm, thì Thomas đã xoay người, vọt tới chỗ ban công, sau đó nhảy xuống dưới một cách nhẹ nhàng.
Đến khi Tô Kim Thư chạy đến ban công nhìn xuống dưới, thì bóng dáng Thomas đã không thấy đâu nữa rồi.
Cô thở dài một hơi, rồi đội mũ đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi phòng, cô còn cố ý nhìn qua mắt thần một lúc, xác định cái tên điên ở phòng đối diện không còn ở đó nữa, lúc này cô mới nhanh chóng mở cửa ra ngoài.
Lúc rời đi, Tô Kim Thư có cảm giác như dường như có ai đó đang đuổi theo mình ở đằng sau.
Thời gian quay ngược lại về đêm hôm qua.
Sau khi Lâm Thúy Vân chạy ra khỏi nhà, cô ấy cũng không gọi chú Văn đến đón, mà trực tiếp gọi xe, đuổi theo hướng Lục Mặc Thâm.
“Bác tài ơi, có thể lái nhanh hơn một chút được không?”
Khi Lâm Thúy Vân sốt ruột như thiêu như đốt chạy tới dưới nhà Lục Mặc Thâm thì đã thấy xe của anh ta đang đỗ ở cổng rồi.
Lúc này, Lục Mặc Thâm vừa lúc bước xuống xe.
Lâm Thúy Vân định bước tới chào hỏi, thì phát hiện một người phụ nữ khác từ trên xe Lục Mặc Thâm bước xuống.
Lâm Thúy Vân vốn định gọi Lục Mặc Thâm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cô gái trẻ kia, cả người cô ấy lập tức cứng đờ.

Lâm Thúy Vân đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, chỉ thấy sau khi Lục Mặc Thâm bước xuống xe, người phụ nữ đó cũng theo sau anh ấy đi xuống.
Người phụ nữ nhìn theo bóng lưng Lục Mặc Thâm sắp đi xa, cô ta vội vàng lên tiếng gọi: “Cậu Lục...”
Tâm trạng của Lục Mặc Thâm hiện tại vô cùng không tốt, sau khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, dường như lúc này anh mới nhận ra được trên xe còn có một người khác.
Một tay anh ta xách túi, lạnh lùng quay người đi chỗ khác.
Người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta không phải ai khác mà chính là người đã rời khỏi bữa tiệc trước đó, Mộ Vãn An.

Trên người cô ta vẫn còn dính vết bẩn, vẻ mặt có chút rối rắm, hai mắt chăm chú nhìn Lục Mặc Thâm, muốn nói lại thôi.
Lục Mặc Thâm khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Cô Mộ, không phải cô đã nói là nhà cô ở ngay gần đây hay sao? Hay là cô muốn tôi bảo trợ lý Liễu tiễn cô về?”
Mộ Vãn An nhìn anh ta, sau đó cúi đầu liếc đống tro bụi trên người mình: “Cậu Lục, liệu tôi có thể qua nhà anh để xử lý đống vết bẩn này và sửa sang lại một chút được không? Nếu như tôi cứ thế này mà trở về, cha mẹ tôi nhất định sẽ vô cùng lo lắng.”
Trong lúc Mộ Vãn An nói những lời này, trợ lý Liễu đứng ở bên cạnh có hơi xấu hổ mà cúi gằm mặt xuống.
Vừa rồi, lúc anh ta đang lái xe, khi đi ngang qua một khúc cua thì Mộ Vãn An bất thình lình nhảy ra giữa đường.


Anh ta vội vàng phanh gấp, suýt chút nữa thì đâm vào cô ta.

Sau đó, anh ta xuống xe xem xét tình hình của Mộ Vãn An, phát hiện cô ta chỉ là bị hoảng sợ, không hề có vết thương nào hết.
Sau khi anh ta hỏi ý kiến của Lục Mặc Thâm, biết được Mộ Vãn An tiện đường với boss, cho nên đã để cho cô ta lên xe, cho cô ta quá giang đến vùng phụ cận.
Thế nhưng, bây giờ xem ra, cái cô nàng Mộ Vãn An này thật đúng là không biết điều!
Đã đưa đến đây rồi mà cô ta không chịu đi, lại còn muốn vào nhà của boss nữa cơ đấy!
Cô ta định đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc cởi hết quần áo hay sao?
Trợ lý Liễu tưởng tượng đến cái cảnh đó, không dám nhìn thẳng.

Anh ta vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm Lục Mặc Thâm, chỉ sợ boss nhà mình bị chập dây thần kinh nào mà đồng ý với cô ta.

Dù sao thì dáng dấp người phụ nữ này nhìn qua cũng có vẻ không tệ.

Nếu như boss đồng ý, hai người trai đơn gái chiếc, ngộ nhỡ không cẩn thận cọ xát ra lửa…
Vậy thì anh ta phải ăn nói thế nào với Lâm Thúy Vân bên kia đây?
Mộ Vãn An thấy Lục Mặc Thâm im lặng không đáp, ánh mắt dần dần trở nên tối sầm lại: “Nếu như cậu Lục cảm thấy không tiện thì...”
“Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ.” Lục Mặc Thâm đột nhiên lên tiếng.
Mộ Vãn An kinh ngạc nhìn anh ta, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Cô không phải là bạn gái của Lâm An Nguyên hay sao? Quần áo của cô bị dính bẩn, cô không đi tìm cậu ta, mà ngược lại, muốn vào trong nhà của một người đàn ông mà cô mới gặp mặt lần đầu tiên.

Cô cứ như vậy mà cho rằng tôi là một chính nhân quân tử ư?”
Mộ Vãn An hơi sửng sốt trong giây lát, giống như chưa biết phải trả lời như thế nào.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lắp bắp mở miệng: “Cái đó… Bởi vì anh là bạn trai của chị gái anh An Nguyên, cho nên anh nhất định là một người tốt.

Tôi… Tôi thật sự không có nghĩ nhiều như vậy...”
Khi nói những lời này, Mộ Vãn An thể hiện rõ sự ngại ngùng.
Lục Mặc Thâm cười lạnh, đang định mở miệng từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng màu đen khuất phía sau ngọn đèn đường.

Dáng người cao gầy tinh tế, càng nhìn càng thấy quen mắt, anh ta hơi nheo mắt, dứt khoát đổi giọng: “Cho nên cô tin rằng tôi là người tốt?”
Mộ Vãn An vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Lục Mặc Thâm làm bộ suy tư một lúc.
Mộ Vãn An vô cùng hồi hộp, biểu hiện này là sắp sửa đồng ý sao?
Trong lúc Mộ Vãn An vừa lo lắng, vừa mong chờ, thì Lâm Thúy Vân, người đang đứng núp sau cột đèn đường - cảm thấy phẫn uất đến nghẹt thở.
Vừa rồi, Lâm Thúy Vân vốn chỉ định đứng nhìn từ xa, thế nhưng sau đó lại phát hiện người phụ nữ đang đứng trước mặt Lục Mặc Thâm chính là Mộ Vãn An!
Đã thế, cô ta lại còn trưng cái vẻ mặt ngây thơ vô tội để nói chuyện với Lục Mặc Thâm nữa chứ!
Lúc này, cả người Lâm Thúy Vân lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có điều gì đó không ổn.

Cô ấy càng ngày càng tiến gần tới chỗ hai người kia, phải đến tận chỗ sau cột đèn thì Lâm Thúy Vân mới có thể loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Thế nhưng sau khi nghe xong, Lâm Thúy Vân suýt chút nữa thì bị bọn họ làm cho tức chết!
Cái cô nàng Mộ Vãn An này có phải là chập mạch rồi hay không? Giữa đêm hôm khuya khoắt, mà lại muốn vào nhà Lục Mặc Thâm để thay quần áo?
Hai người bọn họ trai đơn gái chiếc, củi khô bắt lửa, ngộ nhỡ không kìm nén được mà xảy ra cái gì thì làm sao bây giờ?
Mà điều khiến cho người ta khó hiểu nhất đó chính là Mộ Vãn An rõ ràng là bạn gái của Lâm An Nguyên cơ mà?
Lục Mặc Thâm có thể coi là anh rể của cô ta, thế mà cô ta lại làm ra những hành động như vậy ư?
Những cái này thì cũng thôi đi, nhưng điều khiến cho Lâm Thúy Vân càng khó chịu hơn cả là cái tên khốn Lục Mặc Thâm này ban đầu còn bày vẻ lạnh lùng, thế nhưng về sau, cũng không biết là có phải do nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Mộ Vãn An hay không mà hình như đã động lòng trắc ẩn!
Đúng là đi tìm đường chết đây mà!
Ở bên kia, Lục Mặc Thâm nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu như cô không ngại...”
Trong nháy mắt, đôi mắt của Mộ Vãn An sáng lên, chỉ là Lục Mặc Thâm vẫn chưa nói hết câu thì đột nhiên có một giọng nói vô cùng cáu kỉnh từ phía sau truyền tới: “Nhưng em thì ngại đấy!”
Mộ Vãn An giật nảy cả mình, trợ lý Liễu cũng hết cả hồn.

Chỉ có Lục Mặc Thâm là mặt không đổi sắc, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Lúc này, hai người Mộ Vãn An và trợ lý Liễu hoảng sợ quay đầu lại, thì thấy Lâm Thúy Vân đội mũ lưỡi trai, ăn mặc giống như mấy tay paparazzi chuyên đi rình mò, hùng hổ lao tới.
“Cô… Cô Lâm, sao cô lại tới đây?”
Lâm Thúy Vân có hơi xấu hổ, khẽ hắng giọng một cái, đưa tay lên lấy chiếc mũ lưỡi trai xuống.

Những lọn tóc bồng bềnh màu đỏ theo đó rơi xuống bờ vai.
Giờ phút này, Lâm Thúy Vân dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào Mộ Vãn An, sau đó hùng hùng hổ hổ vọt tới bên người Lục Mặc Thâm, khoác tay lên cánh tay của anh ta, đánh dấu chủ quyền.
Biểu cảm gương mặt của Lục Mặc Thâm vẫn thản nhiên như cũ, anh ta hơi cúi xuống, thoáng nhìn Lâm Thúy Vân một cái.
Anh ta đúng là không ngờ tới cô nàng đanh đá chua ngoa này sẽ đi theo mình!
Nhưng mà hôm nay cô ấy đã tới đây, vậy thì anh ta sẽ không bỏ qua cho cô ấy một cách dễ dàng như vậy đâu!
“Tại sao em lại tới đây?” Hai người kia không hề lên tiếng, ngược lại, Lục Mặc Thâm vừa gặp đã lạnh lùng hỏi Lâm Thúy Vân tới đây làm gì.
Lâm Thúy Vân tự nhiên cảm thấy có chút tủi thân, cô ấy bĩu môi, ôm cánh tay Lục Mặc Thâm vào lòng, sau đó ngẩng đầu lên, bày vẻ mặt vô tội nhìn anh ta: “Bởi vì anh để quên đồ, nên em mang nó tới cho anh.”
Lục Mặc Thâm hơi nhíu mày: “Quên đồ ư? Sao anh không nhớ nhỉ?”
Lâm Thúy Vân mặt dày mày dạn, đưa tay lên chỉ vào chóp mũi của mình: “Cậu cả Lục, anh đã quên mang vợ mình đi theo, cho nên em không ngại khó ngại khổ để đưa cô ấy tới cho anh đây!”
Mộ Vãn An: “...”
Mặt trợ lý Liễu đột nhiên đỏ bừng, không ngờ cô Lâm lại thú vị như vậy.
Lục Mặc Thâm cũng không nể mặt Lâm Thúy Vân: “Anh nhớ là hai chúng ta không đăng ký, không phải sao?”.
Sau đó Mộ Vãn An nghe thấy những lời này, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.

Da mặt của Lâm Thúy Vân thật dày!
Mà ánh mắt của cô ta tình cờ lọt vào trong mắt của Lâm Thúy Vân: Gì chứ, người phụ nữ này dám coi thường mình!
Lâm Thúy Vân dứt khoát quay người sang chỗ khác, cười tít mắt cầm lấy tay Lục Mặc Thâm, ngả vào trong ngực anh ta: “Không phải chỉ là đăng ký thôi sao! Giáo sư Lục, nếu anh muốn, sáng mai chúng ta đi”.
“Có thật không?”.
“Đương nhiên là thật, Lâm Thúy Vân em không bao giờ nói hai lời!”.
Lục Mặc Thâm cúi xuống nhìn xuống cô ấy: “Cho nên, em đây là đang giả vờ cầu hôn anh sao?”.
“Cái gì?”.
Lâm Thúy Vân ngay lập tức bị Lục Mặc Thâm làm cho choáng váng, mình cầu hôn anh ta khi nào?
Hai người Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm ở bên này, anh một câu, em một câu.
Lâm Thúy Vân cảm thấy hai người đang châm chọc Mộ Vãn An, nhưng trong mắt của trợ lý Liễu và Mộ Vãn An, hai người họ rõ ràng chính là **.
Đặc biệt là Mộ Vãn An, sự ghê tởm trong mắt cô ta đã không thể nói thành lời.
Thấy chủ đề của họ ngày càng đi xa, Mộ Vãn An cuối cùng không nhịn được nhẹ nhàng ho hai tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lâm Thúy Vân đang lo không biết phải trả lời như thế nào, đột nhiên thấy Mộ Vãn An đúng lúc giải vây, cô ấy vội vàng chuyển chủ đề: “Được rồi, lúc nãy khi em đến đây, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

Cô tên là Mộ Vãn An phải không? Có phải cô vừa nói muốn đến nhà Lục Mặc Thâm tẩy rửa quần áo đúng không?”.
Mộ Vãn An cảm thấy lời nói của Lâm Thúy Vân đúng là ngạo mạn, thật là kinh tởm như thể cô ta nuốt một con ruồi.
Người phụ nữ này vậy mà nói rằng mình vô tình nghe được?
Vô tình nghe được cái rắm!
Thời gian cô ta nói chuyện với Lục Mặc Thâm không ngắn, nhưng người này từ đầu đến cuối đều nghe thấy.
Nếu nói là không cẩn thận nghe được thì cũng quá không cẩn thận rồi!
Mặc dù trong lòng đã điên cuồng bắn Lâm Thúy Vân mười nghìn lần nhưng biểu cảm trên gương mặt của Mộ Vãn An vẫn rất hờ hững: “Cô Lâm, vừa rồi không phải cô nói sẽ không để ý sao? Bây giờ tôi nghĩ lại, có lẽ là do tôi không chu đáo cho lắm, cho nên hôm nay tôi sẽ đi trước!”.
Mộ Vãn An mỉm cười, gật đầu với Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm như một lời tạm biệt, nhưng Lâm Thúy Vân sao có thể để cho cô ta đi như vậy?
Mộ Vãn An! Đã có Lâm An Nguyên rồi mà cô ta còn muốn đụng đến Lục Mặc Thâm?
Lâm Thúy Vân tôi hôm nay sẽ không định để cho cô đi như vậy đâu!
“Cô định đi đâu? Đứng lại đó!”.
Lâm Thúy Vân lao tới, nắm lấy cánh tay cô ta.
Lâm Thúy Vân xuất thân từ khiêu vũ nên rất sức lực không nhỏ.
Cô ấy đưa tay nắm lấy Mộ Vãn An, bàn tay mạnh như một chiếc kìm, Mộ Vãn An cảm thấy đau đớn nhưng cô ta không thể giãy ra được.
Khuôn mặt của Lâm Thúy Vân cười như không cười: “Không phải là cô vừa mới nói, nếu cô trở về như thế này thì bố mẹ sẽ lo lắng sao? Hay là cô cứ vào tẩy rửa một chút đi, đúng lúc tôi cũng là phụ nữ, tôi giúp cô cũng không có chuyện gì!”.

Nói đến đây, cô ấy cũng không quan tâm Mộ Vãn An có muốn hay không, cô ấy cưỡng ép kéo cô ta quay lại, đi về phía nhà của Lục Mặc Thâm.
Đi được vài bước, cô ấy thấy Lục Mặc Thâm vẫn ở đó, Lâm Thúy Vân không vui quay đầu, hét lên với anh ta:
“Giáo sư Lục, anh đứng đó làm gì vậy? Anh không mở cửa làm sao bọn em vào.” Lục Mặc Thâm đứng sững tại chỗ, đầu đầy mây đen, người phụ nữ này lại muốn làm gì?
Nhưng người phụ nữ này là vợ của anh ta, anh ta không thể không giữ thể diện cho cô ấy trước mặt người phụ nữ khác.
Vì vậy, anh ta quay đầu, liếc nhìn trợ lý Liễu: “Anh về trước đi”.
Sau khi dặn dò xong, anh ta quay người đi về phía biệt thự.
Vì là khóa vân tay nên anh ta nhấn một chút cửa đã mở ra.
Lâm Thúy Vân gần như kéo Mộ Vãn An vào phòng khách, rồi nhìn xung quanh: “Nhà vệ sinh tầng một ở đâu?”
Mộ Vãn An bị cô ấy kéo đau muốn chết, nhưng lại không dám phát cáu: “Cô trước hết hãy buông tay tôi ra đã”.
Lâm Thúy Vân sao có thể đồng ý buông tay: “Như thế sao được, tôi không thể buông cô ra được! Nhà của giáo sư Lục rất lớn, tôi sợ cô bị lạc! Lỡ như cô muốn đi nhà vệ sinh, nhưng lại vào phòng ngủ rồi bò lên giường thì làm sao bây giờ?”.
Lời nói của Lâm Thúy Vân thật sự quá trắng trợn, khuôn mặt của Mộ Vãn An trở nên rất khó coi.
Lúc này, nếu không có Lục Mặc Thâm, nhất định cô ta sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình, trực tiếp vồ lên xé nát cái miệng chua ngoa của Lâm Thúy Vân.
Nói thế nào thì cô ta và Lâm Thúy Vân mới chỉ lần đầu gặp mặt, tại sao cô ta lại có thái độ thù địch với mình như vậy?
Hay là cô ta đã để lộ sơ hở gì?
Nghĩ đến đây, Mộ Vãn An đột nhiên bình tĩnh trở lại, không còn nghĩ tới chuyện giãy giụa nữa.
Đúng lúc này, Lục Mặc Thâm bước vào, nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang kéo cánh tay của Mộ Vãn An, nói: “Phòng thứ ba ở bên trái”.
“Được, cho em mượn một chút!”.
Lâm Thúy Vân nhanh chóng kéo Mộ Vãn An vọt vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong nhà của Lục Mặc Thâm rất rộng rãi, sau khi bước vào Lâm Thúy Vân trực tiếp dơ tay ra đóng cửa.
Cô ấy chặn cửa, chống nạnh nhìn Mộ Vãn An: “Đi tẩy rửa?”
Sau khi nói điều này, cô ấy đột nhiên nhận ra: “Ôi, hình như vừa nãy tôi đã nói là sẽ giúp cô tẩy rửa? Nào, tôi giúp cô, tôi giúp cô!”.
Nói xong, cô ấy bỏ qua lời từ chối của Mộ Vãn An, kéo người đến bên cạnh bồn rửa mặt, vặn vòi nước, ấn đầu cô ta xuống.
Cô ấy mở vòi nước đến mức lớn nhất, Lâm Thúy Vân dùng tay chặn vị trí của ống nước, nước chảy ra rất nhiều bắn tung tóe, còn bắn lên người và mặt của Mộ Vãn An.
Lâm Thúy Vân cầm lấy chiếc khăn thấm nước lau lên mặt Mộ Vãn An.
Cô ấy muốn xem khuôn mặt giả tạo này sẽ như thế nào nếu nó được rửa sạch.
Vốn dĩ Lâm Thúy Vân chỉ định tẩy đi lớp trang điểm của cô ta, nhưng không hiểu sao Mộ Vãn An dường như vô cùng sợ nước chạm vào mặt mình.
Vừa nhìn thấy động tác của Lâm Thúy Vân, cô ta đột nhiên hét lên kinh hoàng: “Lâm Thúy Vân, cô điên rồi đúng không, buông tôi ra, buông tôi ra!”.
Lâm Thúy Vân rất mạnh tay, cô ấy lau vài lần ngay chỗ lỗ tai cô ta, lập tức phát hiện trên mặt cô ta thế mà lại có một vết sẹo mờ.
Lâm Thúy Vân nhìn ngây ngẩn cả người.
Mộ Vãn An thừa cơ hội này, đập mạnh vào người Lâm Thúy Vân.
Lâm Thúy Vân bị đụng bật ra xa, còn Mộ Vãn An thì đang trốn trong góc, cả người đều ướt đẫm.
Mộ Vãn An che mặt và hét lên chói tai: “Cô đừng qua đây, đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi!”.
Lâm Thúy Vân bị cô ta đẩy vào tường, sau lưng truyền đến một trận đau đớn.

Sau khi định thần lại, cô ấy thử đến gần Mộ Vãn An: “Này, cô làm sao vậy? Tôi chỉ đùa giỡn một chút thôi”.
Mộ Vãn An vẫn còn đang che mặt, gào thét như điên: “Cút đi, cút đi!”.
Lục Mặc Thâm từ nãy giờ ở bên ngoài, dường như đã nghe thấy động tĩnh bên trong nhà vệ sinh, anh ta cau mày bước vào, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Nhìn thấy vết nước loang lổ khắp nhà vệ sinh, Lâm Thúy Vân đang đứng bên cạnh bồn rửa mặt, còn Mộ Vãn An thì ngồi trong góc ôm mặt khóc thảm thiết.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Mặc Thâm biết rõ tính tình của Lâm Thúy Vân, đoán chừng sẽ chỉnh đốn Mộ Vãn An một chút.

Thế nhưng người phụ nữ này từ trước đến nay luôn có chừng mực, sẽ không làm quá mức mới đúng.
Sau khi Mộ Vãn An nghe thấy giọng nói của Lục Mặc Thâm, giọng điệu hoảng sợ càng tăng lên rõ rệt.
Cô ta dùng sức ôm chặt mặt mình, đau khổ tột cùng: “A a…”
Sau tiếng thét vô cùng thảm thiết, cô ta đột nhiên đứng dậy và lao thẳng về phía cửa.
Nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Lục Mặc Thâm cau mày nhìn Lâm Thúy Vân, sau đó đuổi theo ra cửa.
Lúc này, trợ lý Liễu vừa định rời đi, Lục Mặc Thâm lập tức dặn dò anh ta đi theo Mộ Vãn An, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Lục Mặc Thâm quay lại, nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang thẫn thờ đứng ở trong phòng khách.
Nhìn giống như một học sinh mắc lỗi, đang chờ đợi giáo viên phê bình.
“Đùa giỡn như vậy vui vẻ lắm sao?”
Vẻ mặt Lục Mặc Thâm rất lạnh lùng, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào trên người Lâm Thúy Vân, làm cho toàn thân cô ấy có cảm giác vô cùng áp bách.

Lâm Thúy Vân hiểu rõ nhất Lục Mặc Thâm, nhìn vẻ mặt của anh ta, thì biết ngay lúc này cơn giận của anh ta vẫn còn chưa tan hết.
“Không phải em cố ý, vừa rồi em thật sự chỉ muốn đùa giỡn với cô ta một chút, ai biết cô ta phản ứng mạnh như vậy, giống như bị cái gì đó kích thích…”
Lâm Thúy Vân kiên trì đến cùng, nhìn Lục Mặc Thâm với ánh mắt đỏ ngầu, giống như khi Lục Mặc Thâm dạy dỗ cô ấy trên lớp.
Chỉ có điều vừa rồi, Lục Mặc Thâm dặn dò trợ lý Liễu đuổi theo Mộ Vãn An, còn mình không đuổi theo.

Điều này đối với Lâm Thúy Vân mà nói, đã coi như là rất tốt.

Vốn là trong lòng Lâm Thúy Vân còn có một chút áy náy, nhưng lúc này cô ấy càng thêm không còn chỗ để tức giận nữa.
Cô ấy vỗ ngực với Lục Mặc Thâm, cam đoan: “Giáo sư Lục, em có thể cam đoan với anh! Em hoàn toàn không cố ý bắt nạt cô ta, Lâm Thúy Vân em dù tính tình không tốt, nhưng con người vẫn rất tốt!”
Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn cô ấy: “Người có nhân phẩm tốt còn có thể trốn ở một góc nghe lén người khác nói chuyện sao?”
Thấy Lục Mặc Thâm không chút nể tình phá vỡ lời nói dối của cô ấy, Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng lúc này cô ấy đành cắn răng chịu đựng, nói lại: “Anh còn không biết xấu hổ khi nói với em điều này sao, nếu như không phải em nghe được cuộc nói chuyện của các người thì chẳng phải bây giờ anh đã đưa người phụ nữ khác về nhà sao?”
“Cho nên bây giờ em đang ghen sao?”
Lâm Thúy Vân nghĩ đến nội dung cuộc nói chuyện với Tô Kim Thư ở nhà trước đây, dứt khoát kiên trì đến cùng, nói: “Đúng vậy, em ghen đó thì làm sao?”
“Vậy thì cô Lâm, em có thể nói cho anh biết, bây giờ em đứng ở vị trí nào, lấy thân phận gì để ăn ghen đây?”.
Lại là vấn đề này, Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên nhìn Lục Mặc Thâm.
Ánh mắt của người này sâu thẳm, nhưng Lâm Thúy Vân vẫn có thể nhìn ra sự mong đợi mơ hồ từ nó.
Mặc dù phần mong đợi này đã phai nhạt hơn rất nhiều so với trước đây.

“Giáo sư Lục, anh cũng biết con người của em mắng chửi người rất lợi hại, nhưng mà trong những trường hợp nghiêm túc sẽ không có ích gì nhiều, dù vậy cũng sẽ không nói những lời gì quá dễ nghe, cho nên…”
Lâm Thúy Vân quanh co lòng vòng cũng không thể nói ra một nội dung nghiêm chỉnh.
Chẳng qua lúc này đây, Lục Mặc Thâm đúng là quyết tâm buộc cô phải nói ra: “Cho nên hôm nay em đến đây, thật sự không có gì muốn nói với anh, đúng không?”
Lục Mặc Thâm chưa kịp nói xong, đột nhiên cảm giác được trước mặt thoáng qua một cái, sau đó có một đôi môi mềm mại áp lên môi anh ta.
Con ngươi của Lục Mặc Thâm hơi co rút lại.
Chỉ thấy Lâm Thúy Vân kiễng chân lên, hai tay đặt tay lên vai Lục Mặc Thâm, trực tiếp dâng lên một nụ hôn ngọt ngào.
Đây là lần đầu tiên Lâm Thúy Vân chủ động hôn môi với Lục Mặc Thâm như vậy.
Tính tình của cô ấy ngay thẳng, không biết nói những lời ngọt ngào nên dưới tình thế cấp bách chỉ có thể biểu đạt bằng những hành động thực tế.
Cũng chính vào lúc này, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy thắt lưng bị đè nặng, giây tiếp theo bị người ta đẩy ra thật mạnh làm cho cô ấy phải lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững.
Cô ấy ngạc nhiên, có chút không dám tin nhìn lên.
Ánh mắt kia như muốn nói, Lục Mặc Thâm, vậy mà anh thật sự đẩy em ra!
Ánh mắt Lục Mặc Thâm u ám, anh ta nhìn Lâm Thúy Vân: “Không phải bình thường em rất giỏi nói chuyện sao? Sao hôm nay gặp anh, ngay cả một câu hoàn chỉnh em cũng không nói được?”
Cứ như vậy Lâm Thúy Vân ngây dại nhìn Lục Mặc Thâm.
Cô ấy rất không quen với Lục Mặc Thâm ngày bình thường quấn mình đến chết, đuổi cũng không đi, nhưng bởi vì cô ấy sắp ra nước ngoài mà trở nên lạnh lùng như vậy, ngay cả khi hôn anh ta, anh ta còn có thể tàn nhẫn đẩy cô ấy ra.
“Hay là nói, em cố ý đuổi theo anh từ trong nhà ra, chính là vì muốn nói cho anh biết, em đã quyết tâm nhất định phải ra nước ngoài?”
Khi Lục Mặc nói những lời này, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh ta giấu mọi cảm xúc của mình, đây là lần đầu tiên anh ta thử yêu một người, nhưng cố tình anh ta lại đụng phải Lâm Thúy Vân.
Mặc dù cái anh ta không muốn nhìn thấy nhất là vẻ mặt bi thương của Lâm Thúy Vân, nhưng dù sao thì bây giờ anh ta cũng phải quyết tâm tàn nhẫn.
Nghĩ đến đây, Lục Mặc Thâm tự giễu cười: “Em nói đúng, em có lý tưởng và hoài bão của mình, em không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, anh không nên ngăn cản em, cho nên anh lựa chọn để em đi.”
Lời nói của Lục Mặc Thâm như đẩy Lâm Thúy Vân vào hầm băng, cô ấy chỉ cảm thấy máu toàn thân sắp đông lại.
Sau khi nói xong, Lục Mặc Thâm xoay người đi lên cầu thang.
Nhìn bóng lưng dứt khoát muốn cắt đứt quan hệ của người kia, Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy ngực mình có một thứ gì đó rất quan trọng nhưng đột nhiên bị người ta móc ra, gió lạnh tràn vào bên trong.
Lúc này, mỗi bước đi của Lục Mặc Thâm như đang dẫm nát trái tim cô ấy.
Thậm chí làm cho Lâm Thúy Vân ảo tưởng rằng anh ta sẽ cứ như vậy từng bước bước ra khỏi thế giới của chính mình.
Tất cả cảm xúc hoảng hốt, đau lòng, cảm giác bất lực ùn ùn kéo đến.
“Lục Mặc Thâm!”
Lâm Thúy Vân đột nhiên gọi tên anh ta.
Bước chân của Lục Mặc Thâm dừng lại, chậm rãi quay người lại.
Chính vào lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy có một sức nặng đè vào bên eo.
Bởi vì Lâm Thúy Vân đã chạy tới bên cạnh anh ta, hai tay ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.
Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, suýt chút nữa không nhịn được quay người ôm cô ấy vào lòng.
Bởi vì anh ta dường như nghe được một tiếng nức nở yếu ớt từ phía sau mình.
Người phụ nữ này rất cứng đầu, cái tính nết đánh gãy răng vẫn phải nuốt máu xuống.

Ngoại trừ lần trước cô ấy bị lừa ra ngoại thành thiếu chút nữa bị bạo hành, anh ta mới nhìn thấy cô ấy khóc, những lúc bình thường không bao giờ thấy cô ấy khóc.
Đôi mắt của Lâm Thúy Vân đỏ hoe: “Lục Mặc Thâm, em sẽ không ra nước ngoài, được không?”
Giọng của Lâm Thúy Vân mang theo giọng mũi dày đặc, trái tim của Lục Mặc Thâm dường như mềm ra.
Vào lúc này, sự quyết tâm của Lục Mặc Thâm lập tức sụp đổ.
Anh thậm chí không muốn nghe những gì Lâm Thúy Vân nói với mình nữa, anh ta chỉ muốn quay người lại ôm chặt lấy cô gái bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại vô cùng yếu đuối này trong vòng tay của anh ta.
Nhưng anh ta vừa định xoay người, nhưng Lâm Thúy Vân đã mạnh mẽ ôm lấy eo anh ta.
“Không được xoay người lại!”
Lâm Thúy Vân ôm anh ta, không cho phép anh ta quay đầu lại, cô ấy sợ khi người này quay người lại, một bụng lời sắp nói sẽ không thể nói ra.
Cơ thể Lục Mặc Thâm cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời đứng yên không nhúc nhích.
Lâm Thúy Vân ở đằng sau gục đầu vào lưng anh ta, nghẹn ngào nói: “Em biết rõ bản thân rất ngu dốt, sẽ không thể nói ra được những lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà, nhưng mà…”
Khi Lâm Thúy Vân nói những lời này, ánh mắt cô ấy rơi vào trên đùi bị thương của Lục Mặc Thâm: “Em thích anh, em thật sự rất thích anh.”
Cô ấy nói gằn từng chữ, rất chậm.
“Không phải vì anh nhảy xuống vách núi vì em, hay vì lòng cảm kích, thật ra, từ lúc em biết anh là nam thần trong nhà vệ sinh, em đã…”
Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, như không thể tin vào tai mình.
Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy hồi hộp như thế này.
Anh ta thậm chí còn không biết rằng khi mình mở miệng nói chuyện, giọng nói còn có chút run rẩy: “Em làm sao vậy?”
“Lục Mặc Thâm, em không muốn ra nước ngoài nữa, em muốn ở bên cạnh anh”.
Khi Lâm Thúy Vân nói câu cuối cùng, nước mắt cô ấy đã tuôn rơi: “Giáo sư Lục, anh đừng tức giận nữa, có được không? Em biết rằng đôi khi mình rất cứng đầu, có đôi khi phản ứng cũng rất chậm chạp, nhưng điều duy nhất làm em phải nhạy bén chính là ở bên cạnh anh, vậy giáo sư Lục có thể...”
Lâm Thúy Vân còn chưa nói hết lời, trước mặt đột nhiên thoáng một cái cả người bị một đôi bàn tay to lớn ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
“Giáo sư Lục…”
Trước khi Lâm Thúy Vân nói hết câu, cô ấy đã nghe thấy Lục Mặc Thâm thì thầm bên tai: “Cô gái nhỏ, đây đều là lời nói thật của em?”
Chết tiệt, người này quay người lại từ lúc nào vậy?
Cái kia, chẳng phải là đã nhìn thấy hết bộ dạng mình khóc rồi sao!
Chết tiệt, thật là mất mặt!
Lâm Thúy Vân vội vàng vùi đầu vào ngực anh ta, mặc cho anh ta có dỗ dành thế nào, cô ấy sống chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.
“Cô gái nhỏ, em định dựa vào người anh cả đời không mở miệng sao?”
Lâm Thúy Vân ủ rũ ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Đáng ghét, ai bảo anh xoay người, trở về đi!”
“Anh về rồi, sau đó em lại thừa dịp chuồn mất sao?”
Thấy những suy nghĩ cẩn thận của mình bị chọc thủng, Lâm Thúy Vân dùng sức ôm lấy mặt mình: "Em không quan tâm, Lục Mặc Thâm, anh buông tay ra, em muốn về nhà!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận