Tư Vũ Chiến đã ra tay với anh em của mình, chiếm đoạt người phụ nữ của người đó, thậm chí để có được người phụ nữ đó mà không quan tâm phải bỏ ra bao nhiêu tiền bạc.
“Về chuyện của Bạch Tuyết, đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Chúng tôi đã bị một số người lợi dụng vì mục đích xấu xa, nên đã khiến tôi và Mẫn Loan xay ra một số mâu thuẫn không đáng có.”
Nói xong, Tư Vũ Chiến đứng nhìn chằm chằm vào nắm tay của Mộ Mẫn Loan, giơ cao để cho mọi người thấy: “Tôi và Mẫn Loan đang có mối quan hệ rất tốt.
Chúng tôi sẽ sớm tổ chức đám cưới.
Đến lúc đó tôi hy vọng tất cả các phương tiện truyền thông có mặt ở đây đều có thể đến tham dự.”
Trời ạ, đây có phải là tin tức bùng nổ nhất hôm nay không?
Trước đó, phóng viên các đài truyền hình nhận được thông báo của cấp trên về việc có trường hợp người dân nhảy lầu, bảo bọn họ lập tức đến hiện trường theo dõi phỏng vấn tại chỗ.
Phải biết rằng thành phố Ninh Lâm là một thành phố lớn, những vụ nhảy lầu như thế thực sự rất nhiều, nhưng chưa lần nào tất cả các kênh truyền thông lớn lại có mặt đầy đủ như hôm nay.
Bây giờ nghe thấy Tư Vũ Chiến thông báo về đám cưới giữa anh ta và Mộ Mẫn Loãn, những phóng viên đó cuối cùng cũng đã hiểu rõ.
Nói không chừng tin tức này ban đầu là do chính Tư Vũ Chiến tự mình tung ra, chỉ là để có cơ hội gặp và công khai cuộc hôn nhân giữa anh ta và Mộ Mẫn Loan.
Sau khi nghe những lời này, các phóng viên đã bày tỏ sự chúc phúc của họ đến Tư Vũ Chiến và Mộ Mẫn Loan.
Mộ Mẫn Loan vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng đó, từ khuôn mặt của cô ta không thể nhìn ra đang vui buồn, chỉ có sự thờ ơ và xa cách.
Bởi vì luôn biết rõ tính tình của cô ta, cho nên mọi người đều không muốn đi chỗ khác.
Tư Vũ Chiến không nhịn được hắng giọng: “Về phần một vài vấn đề tiếp theo, tôi có thể trả lời mọi người ngay bây giờ.
Sở dĩ lý do tôi xuất hiện ở đây hôm nay là vì trong bốn mươi tám giờ tới, tôi sẽ tiếp quản tất cả cổ phần của tập đoàn Âu Thị, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Âu Thị.”
Anh ta vừa nói ra những lời này, mọi người lại càng thêm ồn ào hơn, tập đoàn Âu Thị sắp phá sản rồi mà, Tư Vũ Chiến có phải bị điên rồi không? Anh ta sắn sàng tham gia như vậy, tiêu tiền như nước vậy sao?
Một phóng viên vội hỏi: “Thực ra bây giờ tập đoàn Âu Thị đang phải đối mặt với những tin tức tiêu cực, tôi nghe nói rằng nó đang trên bờ vực phá sản rồi.
Nếu không tin anh thử lên tầng thượng nhìn xem, bây giờ trên đó có người đang muốn nhảy lầu đấy.
Lúc này anh lại thông báo về việc mua lại tập đoàn Âu Thị.
Anh không sợ sẽ gây phiền phức cho nhà họ Tư sao?”
Nụ cười của Tư Vũ Chiến vẫn lịch sự như cũ: “Là một doanh nhân thành đạt, không nên chỉ xem xét lợi ích, mà phải coi trọng sự đóng góp của toàn công ty cho xã hội.
Lúc này, tổng giám đốc tập đoàn Âu Thị không thăm dò kĩ lưỡng thói quen tiêu dùng của người dân trong nước nên đã dẫn đến một cuộc khai thác thị trường nội địa rất liều lĩnh.
Trên thị trường, tôi đã lường trước tình huống này từ lâu rồi.
Là một doanh nghiệp vô cùng trưởng thành ở trong nước, tôi nghĩ rằng tôi cần phải gánh vác trách nhiệm này cho xã hội, cho mọi người một lời giải thích rõ ràng, không thể để tất cả những đồng tiền đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được của người dân chúng ta trôi theo dòng nước được.”
Sau khi nghe những lời này của anh ta, các phóng viên dường như cảm nhận được tinh thần trọng nghĩa vô cùng mạnh mẽ toát ra từ anh ta.
Trong lúc nhất thời, những người xung quanh cũng bắt đầu tán thưởng anh ta.
Chỉ có Mộ Mẫn Loan đứng bên cạnh anh ta có ánh mắt mỉa mai khinh thường.
Tô Kim Thư lặng lẽ đứng sau đám đông, lẳng lặng nhìn Tư Vũ Chiến đang giả vờ đóng kịch.
Người đàn ông này không biết xấu hổ hay sao!
Nếu lần này tập đoàn Âu Thị xảy ra chuyện gì, cô không tin là không có liên quan đến Tư Vũ Chiến.
Trong lòng Tô Kim Thư thay đổi quá nhanh, cô phải tìm cách đến bên Mộ Mẫn Loan, chỉ có như vậy cô mới có thể nghe ngóng tin tức về anh trai mình sớm được.
Dù sao, một công ty có sự thay đổi về chủ cổ đông lớn nhanh như vậy, thì hai người phụ trách của tập đoàn sẽ phải xuất hiện.
Tô Kim Thư trừng mắt, nhân lúc mọi người không chú ý, cô lập tức đi về phía cửa bên của tập đoàn Âu Thị.
Ở khu vực phía trước của tòa nhà, Tư Vũ Chiến vẫn đang nói với các phóng viên về kế hoạch sau này của anh ta với tập đoàn Âu Thị.
Đột nhiên, Mộ Mẫn Loan cảm thấy điện thoại trong túi mình rung lên.
Gương mặt cô ta thay đổi, cô ta lấy điện thoại ra khỏi túi nhân lúc mọi người không chú ý.
Vừa nhìn qua, cô ta phát hiện ra, là tin nhắn từ Tô Kim Thư.
Trong mắt Mộ Mẫn Loan hiện lên một tia lo lắng, cô ta đang đứng cạnh Tư Vũ Chiến, nhưng đầu óc lại cảm thấy quay cuồng.
Tô Kim Thư đã bị trà trộn vào tòa nhà của tập đoàn Âu Thị, cô ta phải cố gắng tìm cách không cho Tô Kim Thư xuất hiện, không để cho người của Tư Vũ Chiến phát hiện ra mới được!
“Được rồi, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc.
Bây giờ tôi phải lên đỉnh tòa nhà để thương lượng bồi thường với người muốn nhảy lầu.
Nhân tiện, chờ người phụ trách của tập đoàn Âu Thị bàn bạc về việc hợp tác.”
Nói xong, Tư Vũ Chiến liếc nhìn Mộ Mẫn Loan, quay người đi về phía cửa chính.
Tuy nói rằng miệng anh ta nói sẽ đợi người phụ trách của tập đoàn Âu Thị, nhưng chỉ có anh ta mới biết rằng người phụ trách của tập đoàn Âu Thị có thể sẽ không bao giờ xuất hiện được nữa rồi.
Sau khi trả lời hết những câu hỏi mà anh ta nhớ được, cảnh sát dẫn Tư Vũ Chiến và Mộ Mẫn Loan lên đỉnh tòa nhà.
Trong khi đó, vốn dĩ cảnh sát có canh gác ở bên trên vì lý do an toàn, cố gắng ngăn cản Tư Vũ Chiến lên thương lượng trực tiếp với người muốn nhảy cầu.
Nhưng thái độ của Tư Vũ Chiến rất kiên quyết, anh ta nói vì người phụ trách của tập đoàn Âu Thị không có ở đây nên anh ta phải xử lý chuyện này thỏa đáng.
Đối với yêu cầu của nhân viên nhảy lầu, anh ta cũng sẽ xem xét bồi thường cho người đó sao cho phù hợp.
Thấy thái độ của Tư Vũ Chiến cương quyết như vậy, sau một hồi trao đổi, cảnh sát đồng ý để anh ta tiếp cận với một loạt những yêu cầu, nhưng cũng cẩn thận dặn dò anh ta không nên kích động tâm trạng của người muốn nhảy cầu để tránh gây ra những tai nạn ngoài ý muốn.
Khi Tư Vũ Chiến xuất hiện, nhân viên nhảy lầu kia thấy anh ta trở nên vô cùng kích động
Tư Vũ Chiến phát huy khả năng nói chuyện của mình, ngay sau đó cố gắng trấn an được người kia: “Anh Vu, tôi biết anh đã phải chịu tổn thất khi ở tập đoàn Âu Thị.
Sau khi nhà họ Tư chúng tôi tiếp quản tập đoàn Âu Thị rồi, anh nhất định sẽ được đền bù thiệt hại.
Anh cũng là người có vợ có con rồi.
Nếu anh thực sự nhảy xuống như thế này, vợ con anh, cha mẹ anh phải làm sao đây?”
Tư Vũ Chiến nói vô cùng thành khẩn và chân thành, giống như đang thật lòng khuyên nhủ vậy.
Anh Vu kia dường như cũng cảm động trước sự chân thành của anh ta, ngập ngừng một lúc sau đó mở miệng nói: “Bây giờ các người nói như vậy chỉ vì muốn tôi bị lung lay thôi.
Sau khi lừa được tôi xuống dưới rồi sẽ lập tức nuốt lời.
Đây chính là âm mưu, thủ đoạn của bọn nhà giàu các người, anh đừng hòng gạt được tôi.”
“Anh Vu, mời anh nhìn qua một chút.
Các phương tiện truyền thông và đài truyền hình có ảnh hưởng nhất ở thành phố Ninh Lâm đang đứng sau lưng tôi.
Tất cả những điều tôi nói với anh vừa rồi đều đang được phát trực tiếp, hơn nữa còn có băng ghi hình, toàn bộ người xem ở thành phố Ninh Lâm đều có thể làm chứng.
Tư Vũ Chiến tôi dùng danh dự của mình để đảm bảo tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình với anh, chỉ cần anh bước xuống sân thượng, mọi chuyện đều có thể bàn bạc được.”
Anh Vu liếc nhìn Tư Vũ Chiến, sau đó nhìn những phóng viên sau lưng anh ta đang cầm trên tay đủ thứ súng dài, pháo ngắn.
Đam Mỹ Hài
Anh cân nhắc những gì Tư Vũ Chiến nói không giống như một lời nói dối, do dự nói: “Lần này, tôi sẽ vì thể diện của tập đoàn Âu Thị mà không làm anh khó xử nữa, nhưng nếu anh không thực hiện được lời hứa với tôi, tôi sẽ lại leo lên đỉnh tầng ba mươi này để đòi lại công bằng!”
“Anh Vu, xin anh cứ yên tâm!”
Anh Vu ngập ngừng quay người qua phía bên kia hàng rào, chưa kịp tiếp đất thì cảnh sát ập đến, quật ngã anh ta.
Cứ như một trò đùa vậy, Tư Vũ Chiến chỉ mới nói vớ vẩn vài ba câu mọi chuyện đã được giải quyết rồi.
Sau sự việc, Tư Vũ Chiến bắt đầu tiếp nhận các câu hỏi từ phóng viên.
Sau đó, bọn họ được biết rằng anh Vu này sau khi xuống dưới đã được tập đoàn Âu Thị bồi thường sáu tỷ đồng.
Trong một thời gian ngắn, hầu như tất cả các phương tiện truyền thông ở thành phố Ninh Lâm đều đã nghiêng về phía nhà họ Tư.
Chỉ với sáu tỷ đồng mà có được hiệu quả như thế này, thật sự không ai ngờ tới.
Khi anh ta dẫn Mộ Mẫn Loan xuất hiện trong phòng họp lớn của tập đoàn Âu Thị, cũng sau chuyện đó được nửa tiếng rồi.
Ngồi ở cuối chiếc bàn lớn hình chữ nhật trong phòng họp là trưởng khoa Vương của ủy ban chứng khoán, vẻ mặt ông ta có chút lo lắng, vừa nhìn xuống đồng hồ đeo tay vừa lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao vẫn chưa tới nữa?”
Còn Tư Vũ Chiến vẫn ngồi thoải mái ở vị trí của bên B.
Thỉnh thoảng anh ta lại quay đầu lại để nhìn gương mặt xinh đẹp của Mộ Mẫn Loan, vô cùng hứng thú còn đưa tay ra cầm tóc cô đưa lên mũi mình hít một hơi thật sâu.
Mộ Mẫn Loan thấy vậy, chỉ cảm thấy vô cùng đáng ghét và ghê tởm.
Cô ta chỉ có thể cố gắng giữ cho cảm xúc của mình thật bình tĩnh.
Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, sự vui mừng trên gương mặt của Tư Vũ Chiến dường như có chút căng thẳng hơn, sự kiên nhẫn của anh ta dường như cũng dần biến mất: “Trưởng khoa Vương, nếu theo đúng thời gian đã thỏa thuận, chúng tôi đã phải đợi cả tiếng đồng hồ rồi.”
“Cậu Tư, thật sự xin lỗi, hay là để chúng tôi đợi thêm một chút.
Vụ chuyển nhượng vốn cổ phần này không phải chuyện bình thường, còn liên quan đến việc ăn uống của toàn bộ năm trăm hộ nhân viên của tập đoàn Âu Thị.
Tôi nhất định phải hết sức thận trọng.”
Tư Vũ Chiến cau mày không vui, nhưng khi nói, giọng điệu vẫn rất lịch sự: “Trưởng khoa Vương, thật ra tôi không muốn làm ông khó xử, nhưng chúng tôi đã đợi ở đây cả tiếng đồng hồ rồi.
Nếu tiếp tục đợi như thế này, tôi không biết còn có ý nghĩa gì nữa không.”
Trưởng khoa Vương nghe vậy, tỏ ra vô cùng bối rối, ông ta do dự một lúc, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Như vậy đi, đợi thêm nửa tiếng nữa.
Nếu nửa tiếng sau họ vẫn không xuất hiện, tôi sẽ thay mặt ủy ban chứng khoán chuyển toàn bộ cổ phần của tập đoàn Âu Thị cho nhà họ Tư.
Cậu thấy thế nào?”
Tư Vũ Chiến đã đợi ở đây lâu như vậy rồi, điều mà anh ta chờ đợi chính là lời trưởng khoa Vương vừa nói.
Về cơ bản hiện tại anh ta đã chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam sẽ không thể xuất hiện ở đây được.
Vì vậy, dù có đợi thêm nửa tiếng, một tiếng hay cả ngày hôm nay, họ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nửa tiếng còn lại, coi như nể mặt của ủy ban chứng khoán đi!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tư Vũ Chiến cong lên nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt anh ta rơi vào trong mắt Mộ Mẫn Loan, cảm giác vô cùng chói mắt.
‘Ding ding ding...’
Đúng lúc này, điện thoại di trưởng khoa Vương đột nhiên vang lên.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Ông ta cười cưới xin lỗi với Mộ Mẫn Loan và Tô Vũ Chiến, sau đó bắt máy, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Sau khi trưởng khoa Vương rời đi, Tư Vũ Chiến không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng, vui vẻ hát.
Mộ Mẫn Loan đứng ở một bên, vẻ mặt ngày càng khó coi: “Tư Vũ Chiến, không phải anh đang mưu tính gì đó chứ?”
Thời gian Mộ Mẫn Loan ở bên Tư Vũ Chiến không dài, nhưng cũng không phải ngắn.
Dựa vào những gì cô ta biết về người đàn ông này, càng nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của Tư Vũ Chiến, Mộ Mẫn Loan càng cảm thấy trong lòng bất an.
Có phải Tư Vũ Chiến đã biết Tô Duy Nam gặp chuyện rồi không?
Không phải, cô ta đã ở bên cạnh Tư Vũ Chiến một thời gian, thậm chí cô ta còn tìm cơ hội gọi điện thoại với Lệ Hữu Tuấn, nhưng chưa bao giờ nghe nói Tư Vũ Chiến đã sắp xếp người ra tay với Tô Duy Nam cả.
Tư Vũ Chiến thấy Mộ Mẫn Loan cuối cùng cũng không thể che giấu nỗi lo lắng trong lòng, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt.
Anh ta đột ngột đứng dậy, nắm lấy cằm của Mộ Mẫn Loan, sức lực mạnh đến mức trong phút chốc, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã in dấu hai nốt ngón tay đỏ ửng.
Lúc này, Tô Vũ Chiến càng để lộ rõ bộ mặt độc ác của mình, biểu cảm trên gương mặt anh ta vô cùng đáng sợ: “Sao vậy? Chẳng lẽ em đang lo lắng cho người đàn ông tầm thường đó sao?”
“Mộ Mẫn Loan tôi từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tô Duy Nam.
Nếu anh thực sự muốn nói về một người đàn ông tầm thường, thì anh đang nói về chính mình đấy!”
“Em dám...”
Tư Vũ Chiến tức giận, ánh mắt liếc nhìn bàn tay mình.
Anh ta thấy rõ trên mặt Mộ Mẫn Loan có hai vết đỏ.
Cuối cùng, anh ta vẫn buông tay ra: “Mẫn Loan, em có biết khuôn mặt nhỏ nhắn của em rất xinh đẹp không, nếu bị thương sẽ không tốt đâu!”
Tư Vũ Chiến dường như đã bình tĩnh lại, ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Mộ Mẫn Loan: “Không phải em vẫn luôn vòng vo, nói bóng nói gió muốn thăm dò chuyện của Tô Duy Nam sao? Em xem, từ trước đến nay anh luôn rất yêu thương em, nếu em muốn biết gì thì trực tiếp hỏi anh là được, không phải sao? Vì sao lại phải lén lút làm chuyện đó sau lưng anh chứ? Muốn làm những chuyện lén lút đó sao? Em cho rằng nếu liên lạc với Lệ Hữu Tuấn, anh ta có thể giúp được em sao? Em thật sự quá ngây thơ rồi!”
Lúc này sắc mặt Mộ Mẫn Loan đột nhiên thay đổi, dường như có chút không dám tin, Tư Vũ Chiến thật sự đã biết hết mọi chuyện rồi.
“Anh đã sớm nói rồi, đừng giở trò vớ vẩn kia sau lưng anh! Bởi vì những thủ đoạn nhỏ này trong mắt anh chỉ là một trò đùa mà thôi, em có biết tại sao hôm nay anh tới đây mà còn đưa em đi cùng không? Vì Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Nói láo!”
“Nhìn thử xem, nhìn thử xem! Em có phải nữ thần quốc dân không vậy, sao có thể nói những lời như thế chứ? Em thật sự cho rằng Tô Duy Nam bây giờ còn có thể so sánh với anh ta lúc trước hay sao? Thậm chí còn phải phải dựa vào em gái mình mới có được súng lục, đời này anh ta nhất định sẽ phải thất bại dưới tay anh thôi!”
Sắc mặt Mộ Mẫn Loan đột nhiên tái nhợt, chuyện này sao có thể chứ?
Làm sao Tư Vũ Chiến lại có thể biết được Tô Kim Thư đã giúp Tô Duy Nam chuẩn bị vũ khí?
“Ngạc nhiên lắm phải không? Đó là lý do hôm nay anh đưa em đến đây.
Anh muốn em thấy rõ, dù là năm năm trước hay năm năm sau, Tô Duy Nam mãi mãi sẽ luôn là kẻ thất bại dưới tay anh, anh ta chỉ là một tiên rác rưởi, rác rưởi đến mức không thể chịu nổi cả một cú đá!”
“Tư Vũ Chiến, anh là đã vô liêm sỉ trong cuộc chiến! Anh là đồ khốn nạn!”
Trong lúc đang vô cùng tức giận, Mộ Mẫn Loan lớn tiếng chửi bới, giơ tay tát vào mặt Tư Vũ Chiến.
Đáng tiếc, có vẻ Tư Vũ Chiến đã nhanh hơn một bước, anh ta nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô ngồi xuống ghế:
“Cứ ngồi đây từ từ xem kịch vui đi nhé!”
Mộ Mẫn Loan rút tay lại, cô ta lạnh lùng nhìn Tư Vũ Chiến: “Không biết xấu hổ! Nếu tôi biết Tô Duy Nam vì anh mà gặp tai nạn, cho dù có thành ma, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!”
Tư Vũ Chiến cảm thấy có chút buồn cười: “Ha ha, làm ma cũng không buông tha cho anh sao? Yên tâm đi, từ nay về sau, người làm mà cũng sẽ không buông tha cho em, chính là anh!”
Mộ Mẫn Loan lạnh lùng nhìn sang một bên, không nói gì nữa.
Ngay sau đó, trưởng khoa Vương tắt điện thoại, mở cửa bước vào.
Vừa bước vào cửa, ông ta đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo trong phòng.
Khuôn mặt nữ thần Mẫ Loan của chúng ta lúc này vô cùng khó coi, còn vẻ mặt của Tư Vũ Chiến dường như cũng không khá hơn là bao.
Rõ ràng trong khoảng thời ông ta rời đi, hai người họ hình như đã xảy ra một số tranh chấp.
Có câu nói thanh liên cũng khó có thể giải quyết việc nhà, trưởng khoa Vương cũng không hỏi thêm, chỉ yên lặng ngồi đối diện với họ.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng trong đại sảnh của tập đoàn Âu Thị, vẫn không xuất hiện bất kỳ người nào khác ngoại trừ cảnh sát tới đây kiểm tra và vệ sĩ do Tư Vũ Chiến đưa tới.
Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chằm vào cửa phòng họp, cô ta hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, cô ta hy vọng Tô Duy Nam có thể bình an vô sự bước qua cánh cửa này.
Nhưng vào lúc này, âm thanh trong trẻo do Tư Vũ Chiến gõ lên mặt bàn giống như một nhát búa nặng nề đập vào ngực cô ta, khiến cô ta tỉnh táo lại.
“Trưởng khoa Vương, đã hơn bốn mươi phút rồi.
Không phải tôi không muốn cho tập đoàn Âu Thi mặt mũi, nhưng nếu chúng tôi tiếp tục đợi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Giờ phút này, Tư Vũ Hàn đã nắm chắc trong tay phần thắng rồi, đừng nói là nửa tiếng, cho dù đợi thêm một tiếng, mười tiếng, thậm chí cả ngày, kết quả cũng sẽ như vậy mà thôi.
Mặc dù vẻ mặt của trưởng khoa Vương vẫn còn có chút khó xử, nhưng vừa rồi ông ta đã nhận được câu trả lời rõ ràng từ người của ủy ban chứng khoán qua điện thoại.
Quyết định của ủy ban chứng khoán đưa ra là nếu không có ai thuộc tập đoàn Âu Thị có mặt tại cuộc họp chuyển nhượng cổ phần này thì toàn bộ số cổ phần sẽ được chuyển cho Tư Thị dựa theo giá thị trường.
Trưởng khoa Vương lại nhìn đồng hồ trên tay mình:
"Được rồi, thời gian đã đến, chúng ta cũng chờ lâu như vậy rồi, xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, việc chuyển nhượng cổ phần bây giờ lập tức bắt đầu."
Trưởng khoa Vương lấy công văn từ trong túi ra, Tư Vũ Chiến nhìn văn kiện trong tay ông ta, trên trang bìa văn kiện ghi dòng chữ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Âu thị, nụ cười thắng lợi cuối cùng cũng từ từ xuất hiện trên khóe miệng.
Hai tay anh ta tao nhã khoanh trước ngực, có dáng vẻ của một người chiến thắng.
Trưởng khoa Vương lấy văn kiện kia ra, có hai bản, ông ta đưa một bản hợp đồng chuyển nhượng đến trước mặt Tư Vũ Chiến:
"Cậu Tư, cậu nhìn kĩ nội dung của bản hợp đồng, nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ ký tên và đóng dấu lên trên đó."
Mắt Tư Vũ Chiến sáng lên, dứt khoát đẩy bản hợp đồng lại cho trưởng khoa Vương:
"Trưởng khoa Vương, tôi rất tin tưởng ông, cũng không cần phải nhìn đâu, ông cứ ký tên và đóng dấu đi!"
Ánh mắt trưởng khoa Vương phức tạp liếc nhìn anh ta, gật đầu.
Nhìn thấy động tác cúi đầu đóng dấu của ông ta, ánh mắt Tư Vũ Chiến lại rơi vào trên người Mộ Mẫn Loan:
"Mẫn Loan, từ lâu tôi đã nói với cô, mặc kệ là qua bao lâu, có một số việc đã định trước là tôi thắng."
Mộ Mẫn Loan cúi mặt, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chút nào.
Trưởng khoa Vương ký tên, đóng dấu xong lại đẩy hợp đồng đến trước mặt Tư Vũ Chiến:
"Cậu Tư, cậu xem qua đi, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ký tên lên."
Tư Vũ Chiến nhướng mày, trực tiếp duỗi tay cầm bút chuẩn bị ký tên.
Thế nhưng mà vào lúc đó, cửa kính của phòng họp đột nhiên bị đẩy ra:
"Chuyện quan trọng như vậy, tôi còn chưa có mặt, sao mấy người lại có thể ký tên và đóng dấu vậy?"
Một giọng nói vô cùng trong trẻo, mang theo cảm giác áp lực không thể từ chối truyền vào trong.
Âm thanh này khiến Tư Vũ Chiến sửng sốt, mấy người ở đây cũng nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mặt, là một cô gái trẻ có khuôn mặt vô cùng ngọt ngào, đang đi một đôi giày cao gót, mặc một bộ đồ công sở đi vào.
Sau lưng cô ấy, có một gương mặt vô cùng quen thuộc lập tức đập vào mắt mọi người.
"Anh..."
Mộ Mẫn Loan đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt long lanh của cô ta giống như có hơi nước, đôi môi xinh đẹp bởi vì kích động mà không ngừng run lên.
Không sai, người đàn ông đứng sau Âu Mỹ Lệ kia không phải là ai khác, mà chính là Tô Duy Nam mà cô ta vẫn luôn luôn nhớ tới.
Tô Duy Nam không xảy ra chuyện gì, bây giờ còn lành lặn xuất hiện trước mặt bọn họ!
Mà Tô Kim Thư ban nãy được Mộ Mẫn Loan sắp xếp ở bên ngoài phòng họp, lúc này đang đứng bên cạnh Tô Duy Nam, vẻ mặt yên tĩnh và điềm đạm.
Tư Vũ Chiến bị cảnh tượng này dọa cho ngây người, anh ta giống như chịu phải đả kích to lớn, suýt chút nữa thì bật ra khỏi ghế.
"Sao lại là mấy người? Sao mấy người có thể xuất hiện ở đây, rốt cuộc mấy người là người hay là quỷ?"
Khoảng thời gian gần đây, anh ta không biết đã phái bao nhiêu sát thủ đi tìm tung tích của Tô Duy Nam, cũng chính là tối qua, bọn họ phát hiện chỗ ẩn náu của anh ấy ở thành phố Ninh Giang.
Tư Vũ Chiến không tiếc sử dụng sức mạnh của quân đội để bao vây, truy đuổi và chặn đường bọn họ.
Trong kho hàng ở ngoại ô phía nam, còn xảy ra một trận đấu súng vô cùng ác liệt.
Sau khi kết thúc trận đấu súng, tất cả mọi thứ trong kho hàng đều cho một mồi lửa, thiêu rụi thành tro.
Tư Vũ Chiến phát hiện hai cỗ thi thể của một nam một nữ ở bên trong, bọn họ cũng tìm thấy thẻ căn cước của Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam ở trên thi thể chưa bị cháy hoàn toàn.
Cho nên vào lúc này, Tư Vũ Chiến mới chắc chắn rằng hai người Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Nhưng giờ thì sao? Ai nói cho anh ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Vì sao Tô Duy Nam rõ ràng đã bị thiêu chết ngay tại chỗ, vậy mà lại còn nguyên vẹn xuất hiện trước mặt anh ta?
Mộ Mẫn Loan vừa thấy Tô Duy Nam đã không khống chế được cảm xúc của mình, viền mắt đỏ hoe.
Cô ta gần như là phản xạ có điều kiện nhấc chân muốn chạy về phía anh ấy, nhưng mà Tư Vũ Chiến nhanh tay nhanh mắt đã bắt lấy cánh tay cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta về phía sau:
"Con điếm, vừa nhìn thấy người đàn ông bên ngoài đã không khống chế được, Mộ Mẫn Loan cô đừng quên hiện tại ai là ông chủ của cô!"
Vừa dứt lời, anh ta cực kỳ thô lỗ ném Mộ Mẫn Loan ra chỗ ngồi phía sau mình.
Tô Duy Nam đứng phía sau Âu Mỹ Lệ nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt sâu thẳm giống như có dòng nước ngầm mãnh liệt, đôi môi xinh đẹp hơi nhếch lên, giống như có dấu vết của lưỡi dao.
"Cậu Tư nhanh như vậy mà đã tức nước vỡ bờ rồi sao? Ra tay với một cô gái cũng không phải là tác phong của một quý ông nên có đâu."
Tô Duy Nam vừa mở miệng, Âu Mỹ Lệ lập tức đi sang bên cạnh nhường chỗ cho anh ấy.
Giờ phút này, Tô Duy Nam vẫn mặc bộ âu phục đen tuyền, mái tóc ngắn màu nâu đậm, trong đôi mắt xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.
Anh ấy đứng ở chỗ đó, cho dù không di chuyển nhưng cũng có thể cho người ta có cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Lúc anh ấy nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo chút chế nhạo, hình như hoàn toàn không ý thức được, bây giờ bọn họ đang nguy hiểm như thế nào.
"Tô Duy Nam, lần này không giết chết anh, coi như mạng anh lớn! Nhưng mà tôi nói cho anh biết, bắt đầu từ lúc này, tập đoàn Âu thị đã là vật trong túi của Tư Vũ Chiến tôi, mặc kệ là năm năm trước hay là bây giờ, anh vẫn luôn thua tôi!"
Tư Vũ Chiến nói đến đây, cầm hai bản hợp đồng ở trên bàn lên, đắc ý quơ quơ trước mặt anh ấy.
Tô Duy Nam nhếch miệng cười khinh bỉ:
"Phải không?"
Tư Vũ Chiến ghét nhất chính là dáng vẻ tự cao tự đại của Tô Duy Nam, rõ ràng anh ấy đang ở thế yếu, nhưng không biết anh ấy lấy loại tự tin mù quáng như vậy từ đâu.
Tư Vũ Chiến càng nghĩ càng cảm thấy ghét, ánh mắt anh ta nhanh chóng nhìn xung quanh phòng họp.
Rõ ràng anh ta mang không ít vệ sĩ đến, thế nhưng sao Tô Duy Nam vẫn có thể tự do đi lại như vậy?
"Người đâu? Còn không mau đuổi đám người không biết phải trái này ra ngoài cho tôi!
Tô Duy Nam xuất hiện, hoàn toàn xé tan lớp mặt nạ lịch sự của Tư Vũ Chiến.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn, mình vẫn luôn bị anh ấy đè đầu?
Đến cả người phụ nữ mình thích anh ta cũng phải cướp với mình? Người đàn ông như vậy, có thể coi là anh em sao!
"Đừng la lên nữa, người của anh tôi đã thu dọn sạch sẽ hết rồi, nếu không anh nghĩ vì sao chúng tôi có thể đến được đây?"
Tô Kim Thư đứng ở một bên cuối cùng không nhịn được mở miệng nói.
Đối với chuyện của anh trai và Mộ Mẫn Loan, cô là người đứng xem, thế nhưng cô cũng hiểu rõ người đàn ông Tư Vũ Chiến này buồn nôn như nào!
"Tô Duy Nam, anh đừng tưởng rằng anh lấy được người của chúng tôi, thì đã có thể ở đây vênh váo với tôi! Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Âu thị bây giờ đang ở trong tay tôi, phá sản đã là chuyện chắc chắn.
Cho dù anh lợi hại hơn thì sao? Không phải vẫn thua dưới tay tôi sao!"
Tô Duy Nam lười biếng cười:
"Anh chắc chắn chứ? Cậu cả Tư, hợp đồng quan trọng như vậy mà không thèm nhìn kỹ đã ký tên lên, lá gan của anh thật lớn!"
Tư Vũ Chiến giật mình, trong lòng lập tức có dự cảm không lành dâng lên:
"Ý của anh là gì?"
Đến lúc này, anh ta mới hoang mang mở hợp đồng trong tay ra, kiểm tra xong mới phát hiện, bên A và bên B trong hợp đồng lại bị đánh tráo!
Nói cách khác, ban đầu phía bên nhà họ Tư là người mua lại, nhưng lúc này lại trực tiếp biến thành bên chuyển nhượng cổ phần.
"Sao có thể có chuyện đó, chuyện này là không thể!"
Tư Vũ Chiến thật sự không tin vào mắt mình, anh ta vô cùng hoảng sợ lật văn kiện trên tay, thậm chí có lúc còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Thế nhưng cho dù anh ta nhìn bao nhiêu lần, nhưng ở trên hợp đồng chuyển nhượng rõ ràng viết nhà họ Tư mới là bên chuyển nhượng cổ phần.
Hai bản chuyển nhượng cổ phần này, một bản ở trong tay Tư Vũ Chiến, mà một bản đã bị ủy ban chứng khoán trưởng khoa Vương cất vào trong túi công văn.
Phía trên hai bản kia đều có con dấu của ủy ban chứng khoán, Tư Vũ Chiến còn ký tên lên đó.
Chỉ cần Tô Duy Nam cầm hợp đồng này rời khỏi cao ốc tập đoàn Âu thị, bản hợp đồng này lập tức có giá trị pháp lý.
Tư Vũ Chiến nghiêng đầu, ánh mắt ác độc trừng trưởng khoa Vương:
"Tên họ Vương kia, mẹ nó ông lại dám lừa tôi!"
Anh ta vừa điên cuồng chửi bới, vừa giương nanh múa vuốt nhào về phía trưởng khoa Vương.
Trưởng khoa Vương nhất thời không kịp đề phòng, trực tiếp bị Tư Vũ Chiến đè xuống đất.
hai người cũng lập tức đánh nhau.
Trưởng khoa Vương cố gắng giải thích, ông ta vừa né vừa hét lớn:
"Cậu Tư, từ lúc bắt đầu, tôi vẫn khuyên cậu cẩn thận đọc lại bản hợp đồng này, chính cậu không muốn đọc, bây giờ cậu lại trách tôi, điều này nghĩa là sao chứ?"
"Ông câm miệng lại cho tôi! Hôm nay tôi nhất định phải đánh chết ông!"
Tư Vũ Chiến còn trẻ và khỏe mạnh, thêm trước đây anh ta từng tập võ, cho nên chỉ cần vài phút đã đánh trưởng khoa Vương mặt mũi bầm dập.
Trưởng khoa Vương vừa liều mạng giãy giụa, vừa quay đầu cầu cứu Tô Duy Nam:
"Cậu Tô, chuyện cậu bảo tôi làm, tôi đã làm xong, cậu không thể đứng một chỗ nhìn tôi bị đánh..."
Trưởng khoa Vương còn chưa nói hết, Tư Vũ Chiến trực tiếp đấm vào mũi ông ta, ông ta bị đánh đến nỗi máu chảy cả mặt.
Lúc này Tô Duy Nam vắt chéo hay chân, vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha.
Trong đôi mắt xinh đẹp, dường như đang dần xuất hiện mưa to gió lớn.
Trưởng khoa Vương đang đánh nhau cùng với Tư Vũ Chiến, mấy năm trước bị anh ta thu mua, nhưng khi ở ủy ban chứng khoán lại hãm hại mình.
Nếu như không phải anh ấy có nội gián trong ủy ban chứng khoán, tập đoàn Tô thị cũng không có khả năng phá sản trong một đêm.
Vừa nghĩ đến chuyện năm năm trước, toàn thân Tô Duy Nam vô cùng lạnh lẽo.
Trong toàn bộ quá trình, Tô Duy Nam chỉ trơ mắt nhìn hai người đánh nhau, cũng không ra tay.
Chờ đến khi Tư Vũ Chiến đánh trưởng khoa Vương đến khi không ai nhận ra ông ta được nữa, miệng phun máu, cuối cùng nằm trên đất không hề động đậy.
Tư Vũ Chiến cuối cùng cũng cảm nhận được, cái cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội là như thế nào.
Anh ta đánh đến mệt cả người, nắm đấm cũng rướm máu, cúi đầu hung ác đạp một cú lên người trưởng khoa Vương, cuối cùng loạng choà loạng choạng đứng lên.
Tư Vũ Chiến ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhìn chằm chằm Tô Duy Nam:
"Anh đừng tưởng rằng lừa tôi ký hợp đồng, tập đoàn Tư thị sẽ rơi vào tay anh! Có phải anh quên mất người đứng sau nhà họ Tư là ai rồi không?"
Không biết có phải bị lời này của anh ta đánh thức không, Tô Duy Nam từ từ ngẩng đầu lên:
"Nếu anh không nhắc nhở tôi, tôi cũng quên mất cậu có người cha một tay che trời!"
Tư Vũ Chiến cười lạnh, sở dĩ anh ta có thể làm xằng làm bậy ở thành phố Ninh Giang, cũng bởi vì anh ta có một người cha quyền cao chức trọng.
"Nếu trong lòng anh biết rõ, vậy mau mau dập đầu xin lỗi đi! Nói không chừng anh quỳ trước mặt tôi cố gắng cầu xin tôi, tôi vui vẻ rồi nên sẽ tha cho anh một mạng đấy!"
"Không bằng như vậy đi, giờ tôi lập tức mời cha anh đến, anh tố cáo ngay trước mặt ông ta được không?"
Lời nói này của Tô Duy Nam khiến cho Tư Vũ Chiến kinh ngạc, anh ta vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ấy:
"Lời này của anh có ý gì?"
Tô Duy Nam cười lạnh búng tay một cái.
Một lát sau, một chuỗi bước chân cực kỳ lộn xộn từ ngoài cửa truyền đến.
Tư Vũ Chiến vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cửa, chỉ thấy vài tên vệ sĩ áo đen dáng người cực kỳ to lớn, dẫn theo một người đàn ông trung niên loạng choạng bước vào.
Người đàn ông kia nhìn qua hơn năm mươi tuổi, mặc âu phục màu đen, thế nhưng trên mặt có vẻ vô cùng hốc hác, râu ria xồm xoàm.
"Cha, sao cha lại ở đây?"
Tư Vũ Chiến vô cùng hoảng sợ nói, giống như không thể tin vào mắt mình:
"Sao cha lại ở chỗ này, sao lại ở cùng một chỗ với đám người kia?"
Không biết vì sao, giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, anh ta vội vàng tố cáo với cha mình:
"Cha, bây giờ cha đến đúng lúc lắm, lũ khốn kia dám lừa con! Lần này cha nhất định phải giúp con xả cơn giận này, con muốn xem lần này bọn họ chết như nào!"
"Bốp!"
Nhưng mà điều khiến cho Tư Vũ Chiến không thể ngờ tới rằng, anh ta còn chưa nói xong, Tư Đức Huy đã lao đến.
Ông ta tát cho Tư Vũ Chiến một cái thật mạnh, chỉ nghe tiếng "Bốp" vang giòn, khuôn mặt Tư Vũ Chiến lệch đi, cơn đau rát từ trên mặt truyền đến.
Anh ta không thể tin vào mắt mình, vừa nãy, cha anh ta lại đánh anh ta!
Hơn nữa còn đánh trước mặt Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan.
Cơn tức giận to lớn khiến cho anh ta mất hết lý trí, hắn ta giận dữ hét vào mặt cha mình:
"Cha, có phải cha điên rồi không? Sao cha lại đánh con!"
Tư Đức Huy nhìn con trai không chút triển vọng nào, tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
Ông ta chỉ vào mũi Tư Vũ Chiến chửi ầm lên:
"Trước kia cậu ở thành phố Ninh Giang làm xằng làm bậy tôi cũng xử lý cho cậu, nhưng mà mấy ngày trước, cậu lại dám giả mệnh lệnh của tôi, lôi quân đội dưới tay tôi vào? Bây giờ chuyện đã truyền đến thủ đô, đừng nói là cậu, ngay cả bản thân tôi cũng khó giữ nổi! Hai chúng ta cùng nhau đợi đến lúc ăn cơm tù đi!"
Lời nói này của Tư Đức Huy giống như sấm sét giữa trời quang, hai chân Tư Vũ Chiến mềm nhũn lập tức ngã xuống ghế sô pha.
Anh ta đờ người ra, nói:
"Sao có thể? Sao có thể có chuyện đó!"
"Nhiều năm như vậy, tôi đã cảnh cáo cậu, mặc kệ cậu ăn chơi liều lĩnh như thế nào, xảy ra chuyện thì tiêu ít tiền là xong! Thế nhưng mà cậu hết lần này đến lần khác không nghe, vì một chút ân oán cá nhân, vì một cô gái, vì một người phụ nữ không thể sinh con được, cậu trực tiếp kéo cả nhà họ Tư xuống, cậu biết không? Thằng phá hoại! Thằng khốn khiếp!"
Lúc này Tư Vũ Chiến rõ ràng đã rơi vào cảm xúc điên cuồng.
Anh ta tức giận quay đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt cực kỳ ác độc nhìn chằm chằm Tô Duy Nam.
Giờ phút này, anh ta phát hiện Tô Duy Nam đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, trong đôi mắt chói lóa có chút châm biếm.
Có một loại trực giác lóe lên trong đầu Tư Vũ Chiến, anh ta lập tức bừng tỉnh:
"Tô Duy Nam, tất cả những thứ này đều do anh giở trò phải không?"
Hèn chi trước đây anh ấy vẫn luôn trốn tránh không chịu xuất hiện, mình lúc đó còn nghĩ rằng anh ấy bởi vì sợ nên mới không dám xuất hiện.
Thế nhưng không ngờ người đàn ông này lại thâm độc và xảo quyệt như vậy, dám động tay động chân sau lưng anh ta!
Có lẽ mấy ngày trước Tô Duy Nam cố tình lộ hành tung của mình ra, bởi vì anh ấy đoán mình nhất định sẽ sử dụng thế lực của cha để đối phó với anh ấy.
Hóa ra tất cả những thứ này vốn là cái bẫy của anh ta, mình đã bị anh ta tính kế!
"Tô Duy Nam, tao giết mày!"
Trong mắt Tư Vũ Chiến toàn là tơ máu, anh ta cầm dao gọt hoa quả trên bàn, hung ác nhào về phía Tô Duy Nam.
Nếu anh ta không thể đánh bại Tô Duy Nam, vậy anh ta tự tay giết chết anh ấy!
"Cẩn thận!"
Tô Kim Thư thấy cảnh này, sợ đến nỗi hồn phi phách tán, hoảng sợ kêu lên.
Đối mặt với công kích của Tư Vũ Chiến, Tô Duy Nam không có động tác gì, ngược lại khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.
Thấy dao nhọn trong tay Tư Vũ Chiến sắp đâm vào ngực anh ấy, cũng chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có bóng người cực kỳ cao lớn, nhanh như chớp vọt đến trước người Tô Duy Nam.
Là Thomas!
Chỉ thấy anh ta tung một cú đá vô cùng đẹp mắt, trực tiếp đá bay dao găm trong tay Tư Vũ Chiến.
Sau đó lại là hàng loạt cú đá vào bụng anh ta.
Cả người Tư Vũ Chiến bị đạp bay ra sau, ngã quỵ trên đất, đau đến không đứng dậy được.
"Khụ khụ khụ..."
Thomas quay đầu nhìn Tô Duy Nam, trên gương mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý:
"Hải, bây giờ chúng ta nên xử lý thế nào?"
"Tô Duy Nam, mày đừng có mà ngang ngược, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Cho dù mình đã đi đến bước đường cùng, nhưng Tư Vũ Chiến vẫn ăn nói ngông cuồng như vậy.
Anh ta thật sự không cam lòng, anh ta lên kế hoạch lâu như vậy, vậy mà dưới sự sắp xếp của Tô Duy Nam, cuối cùng bị phá hủy hoàn toàn.
Thomas cúi đầu liếc nhìn Tư Vũ Chiến quỳ trên mặt đất, chân phải anh ta nhấc lên, sau đó giẫm lên tay phải của anh ta.
Chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc", bên dưới giày da của Thomas có tiếng xương gãy vang lên.
Kèm theo đó tiếng kêu vô cùng thảm thiết, Thomas ngồi xổm xuống trước mặt Tư Vũ Chiến, cúi đầu nhìn anh ta:
"Cậu cả Tư, tôi nhớ người Bạch Lạc các anh có một câu châm ngôn là 'Hiểu thời thế mới là người giỏi', nhìn cho rõ, bây giờ người đang quỳ ở trước mặt tôi chính là anh, cho nên tốt nhất anh nên biết điều chút, nghe lời một chút, có lẽ lúc tôi giết anh, có thể có chút phong độ của quý ông."
"Hừ! Mày là cái thá gì! Dám rêu rao trước mặt tao? Chẳng qua mày chỉ là con chó Tô Duy Nam nuôi mà thôi!"
Sau khi Thomas nghe xong câu này, trong đôi mắt xanh âm u lóe lên ý định giết người, khóe miệng anh ta xuất hiện nụ cười lạnh:
"Hải, làm sao bây giờ? Đột nhiên tôi rất muốn chơi đùa với cậu cả Tư này.".