Khi cô ta ngẩng đầu lên lân nữa, đôi mắt ẩn chứa tình cảm thầm kín nhìn Tô Duy Nam: “Đau quá.
.
”
“Biết đau mà còn xông lên?”
Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng ác liệt, anh ấy trực tiếp cúi người xuống bế cô lên.
Nhưng anh chưa kịp xoay người, nghe thấy cô nắm lấy cổ áo trước ngực mình nói: “Em biết… Vẫn yêu em…”
Giọng người phụ nữ rất yếu ớt, cô ta rúc vào trong ngực Tô Duy Nam, tựa như đang lẩm bẩm độc thoại.
Lúc này sắc mặt của Tô Duy Nam giăng đầy mây đen, trước khi quay người đi, anh ấy lạnh lùng nhìn Tư Vũ Chiến đang nằm co quắp trên mặt đất đau đớn: “Thomas, chuyện còn lại giao cho anh”
“Cứ để đó cho tôi!”
‘Thomas nhặt khẩu súng lục dưới đất lên, sau đó quay người đi về phía Tư Vũ Chiến.
Người đàn ông không biết trời cao đất dày này lại dám bản vào người phụ nữ của ông chủ, lần này nhất định sẽ cho anh ta biết sống không bằng chết là như thế nào!
Thomas từng bước tiến lại gần, mỗi bước như muốn dãm lên trái tìm Tư Vũ Chiến, anh ta hoảng sợ lùi về sau: “Mày muốn làm gì?”
Khóe miệng Thomas lộ ra một nụ cười lạnh lùng, anh ta tháo hết đạn trong khẩu súng ra, chỉ để lại một viên trong ổ.
“Anh Tư, anh đừng căng thẳng, tôi sẽ không chơi trò cò quay Nga với anh đâu! Chơi vậy chẳng vui gì cả, hôm nay chúng ta chơi trò mới đi!”
“Trong khẩu súng này chỉ có một viên đạn.
Tôi sẽ bắn viên này vào người anh, sau đó sẽ moi nó ra, rồi lại bản lại vào người anh, cứ lặp đi lặp lại như vậy, để tôi xem xem anh có thể chịu đựng được đến phát súng thứ mấy.
”
Thomas suy nghĩ một chút, đột nhiên anh †a cảm thấy có vẻ hơi không thú vị, anh ta lại bổ sung: “Mặc dù tay trái của anh không còn dùng được nữa, nhưng hai chân và tay phải của anh vẫn còn có thể sử dụng được nha, nếu như đang chơi dở anh đột nhiên bỏ cuộc thì phải làm sao? Vậy thì chẳng vui chút nào!”
Trên mặt Thomas hiện lên một nụ cười gian ác, khiến người khác chỉ cần nhìn vào là cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như đã dùng hết sức mình.
Tư Vũ Chiến cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình gần như đã rã nát, giờ đây anh ta chỉ có thể nãm trên mặt đất cơ bản là không thể bò dậy nổi “Đồ điên, cái đồ điên như mày muốn làm gì tao? Nếu có bản lĩnh thì cứ bắn chết tao luôn đi!”
Đối mặt với vẻ mặt cuồng loạn của Tư Vũ Chiến, nụ cười của Thomas càng trở nên nguy hiểm.
Tay trái anh ta nghịch con dao găm, ánh mắt lạnh lùng, trong đó lóe lên sát khí.
Anh ta giơ tay chém xuống, toàn bộ tay chân của Tư Vũ Chiến đều bị anh chém đứt.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó tiếng súng nối tiếp vang lên.
‘Thomas nhìn lên cái đùi bị bắn trúng của Tư Vũ Chiến, anh ta cầm con dao găm lên, trực tiếp moi viên đạn ra.
“Aaa! Tô Duy Nam, dù có biến thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày”
Tiếng kêu đau của Tư Vũ Chiến vô cùng thảm thiết, khiến cơ thể Mộ Mẫn Loan đang rúc trong ngực Tô Duy Nam chợt run rẩy.
Trải qua nhiều năm sau, tiếng thét của Tư.
‘Vũ Chiến vẫn luôn như một cơn ác mộng vây lấy cô ta.
Tô Duy Nam nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên nhợt nhạt, đôi môi vốn hồng hào của cô ta bắt đầu trở nên xanh tím Vì mất máu quá nhiều, cơ thể mềm mại của cô ta trong ngực anh ấy không ngừng run rẩy.
Suốt năm năm qua, tình cảm vẫn luôn giấu trong lòng anh ấy giờ phút này dường như vỡ òa.
Anh ấy ôm Mộ Mẫn Loan chạy như điên, ánh mắt lạnh như dao, nhưng khi cúi xuống nhìn Mộ Mẫn Loan, lại hiện lên một chút dịu dàng: “Đừng sợ, chúng †a sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.
”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể từ chối.
Mộ Mẫn Loan mơ mơ màng màng, cô ta cảm thấy như được đôi môi lạnh lẽo của Tô Duy Nam hôn nhẹ vào trán mình.
Cuối cùng anh ấy cũng chịu hôn mình.
Khi Mộ Mẫn Loan phát hiện hành động này của anh ấy, mắt cô ta liền cay cay.
Nếu Tô Duy Nam băng lòng tha thứ cho cô ta, thì đừng nói là một phát súng, cho dù có mưa bom bão đạn, lên núi đao xuống biển lửa, cô ta cũng sẽ không chút do dự.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.
Mộ Mãn Loan được Thẩm Tư Huy đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Duy Nam, Âu Mỹ Lệ và Tô Kim Thư đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Lúc này, trên người Tô Duy Nam dính đầy máu, dáng vẻ anh ấy có chút chán nản dựa vào hành lang, nhìn không chớp vào cửa phòng cấp cứu.
Âu Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh, muốn mở miệng nói vài lời an ủi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, một câu cũng không thốt ra được.
Bởi vì đôi mắt của người đàn ông bên cạnh đỏ như máu, toàn thân tràn ngập vẻ tiêu điều xơ xác cùng hơi thở tuyệt vọng.
Hơi thở bỉ thương mà tuyệt vọng này dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời chỉ trong chốc lát.
Cho dù suýt nữa bị đánh thành người thực vật, cho dù từ một đứa con cưng của trời biến thành một tên đàn em vô danh tiểu tốt, anh ấy cũng chưa từng có biểu hiện như vậy…
Khi cha anh ấy đưa anh ra khỏi viện điều dưỡng Lạc Sam, đó có lẽ là thời điểm suy sụp nhất trong cuộc đời của người đàn ông này, nhưng ngay cả lúc đó, cô ấy chưa bao giờ thấy sự tuyệt vọng như thế này ở anh ấy.
Cho đến lúc này, Âu Mỹ Lệ mới chợt nhận ra rằng Tô Duy Nam nói hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ này, có lẽ là một lời nói dối!
Sở dĩ anh nói như vậy với Tư Vũ Chiến hoàn toàn là đế bảo vệ cô ấy.
Một nụ cười khổ đột nhiên xuất hiện trên khóe miệng Âu Mỹ Lệ.
Đứng trước mặt người đàn ông này, kể từ giây phút lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, trái tim cô ấy đã bị anh ta bắt mất rồi Nhưng trong suốt thời gian hai người qua lại, cô ấy phát hiện ra trái tim của người đàn ông này đã hoàn toàn băng giá.
Anh ta lý trí đến đáng sợ, trái tìm của anh †a căn bản là chưa từng có một vết nứt nào.
Dù cô ấy có cố gắng thế nào cũng không cách nào đến gần anh ta được.
Lúc đó, Âu Mỹ Lệ nghĩ rằng anh là một người đàn ông sẽ không yêu ai, căn bản là một người đàn ông không biết yêu đương là gì.
Nhưng cho đến khi theo Tô Duy Nam đến thành phố Ninh Lâm, nhìn thấy Mộ Mẫn Loan, tất cả điều này đã thay đổi hoàn toàn.
Cho đến lúc này Âu Mỹ Lệ mới nhận ra rằng hóa ra Tô Duy Nam cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có thất tình lục dục.
Anh ấy cũng biết vui buồn, cũng sẽ giống như một người đàn ông bình thường mà chết mê chết mệt một người phụ nữ, mà không thể khống chế cảm xúc của mình.
Chỉ là người phụ nữ đó không phải là cô.
Tô Kim Thư chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Duy Nam, giọng cô nhẹ nhàng gọi lý trí anh trở về: “Anh, anh đừng lo lắng, cô ấy sẽ không Sao đâu!”
Đôi mắt Tô Duy Nam lóe lên, tâm mắt anh rơi vào khuôn mặt của Tô Kim Thư, cuối cùng anh cũng đáp lại Tô Kim Thư một câu: “ừt Lúc này, Âu Mỹ Lệ định đi đến khuyên nhủ vài câu, nhưng khi cô ấy vừa bước đến bên cạnh Tô Duy Nam thì bị Tô Kim Thư ngăn lại Tô Kim Thư nhẹ nhàng lắc đầu với cô, sau đó đánh mắt ra ngoài.
Âu Mỹ Lệ hiểu Tô Kim Thư có điều gì đó muốn nói với mình, vì vậy hai người lần lượt rời khỏi hành lang, Dưới đình bát giác yên tĩnh bên ngoài bệnh viện, Tô Kim Thư lên tiếng trước: “Cô Âu Mỹ Lệ, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này không?”
Trên khuôn mặt của Âu Mỹ Lệ đột nhiên hiện lên một nụ cười khổ: “Lúc trước không phải là em không muốn nói cho chị, mà là anh chị không cho.
Anh ấy sợ chị lo lắng.
”
Tô Kim Thư đương nhiên hiểu điều này, bây giờ cô không như trước, cô đang mang thai, vì vậy cô ấy không nên tức giận với Lệ Hữu Tuấn Tại sao khi Tô Duy Nam đang che giấu sự thật với mình, cô có thể bình tĩnh đứng từ góc độ của anh mình để hiểu được nỗi khổ của anh, nhưng khi người này trở thành Lệ Hữu Tuấn, cô lại trở nên so đo, cố tình gây sự với anh?
€ó lẽ điều này thật sự giống như Lệ Hạo.
Nhân nói, đơn giản là do cô ỷ Lệ Hữu Tuấn yêu mình, dần dần thích mình!
“Tôi muốn biết gần đây Lệ Hữu Tuấn có liên lạc với mấy người không?”
Cuối cùng, Tô Kim Thư đã nói ra được vấn đề đang đè nén trong lòng, lúc này ánh mắt Âu Mỹ Lệ trở nên có chút kinh ngạc: “Anh Lệ hả? Không phải anh Lệ là chồng chị sao?”
Hai tai Tô Kim Thư trở nên nóng bừng, cô nói với vẻ bối rối: “Tôi đã không gặp anh ấy hơn một tuần rồi, thậm chí tôi còn không biết anh ấy đã đi đâu”
Sau khi nghe những lời này, Âu Mỹ Lệ chợt bừng tỉnh: “Chị có nghĩ rắng vì để phối hợp với Âu Dương Hải và em nên Lệ Hữu Tuấn vẫn giấu kín không liên lạc với chị?”
Chẳng lẽ không phải như vậy sao?.