Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến tận tầng cao nhất của du thuyền.
“Anh mang em đến chỗ này làm gì?”
Tô Kim Thư dừng ở phía sau Lệ Hữu Tuấn, thở hổn hển.
Bởi vì tầng cao nhất của du thuyền không có ánh sáng, gần như bị bao trùm bởi bóng tối, không thể nhìn thấy gì cả.
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn khẽ nhếch, đưa mắt nhìn về màn đêm: “Em nhìn xem!”
Tô Kim Thư nhìn theo động tác của anh, ngay lúc anh vừa dứt lời Đột nhiên, màn đêm tối đen như mực bị tia chớp rạch ngang, nháy mắt rực sáng như: ban ngày, theo sau đó là tiếng vang cực lớn nổ tung trên bầu trời, vô số pháo hoa to lớn chiếu rọi đêm đen.
Sau mỗi đợt pháo hoa kết thúc, trên không trung đều lưu lại một dòng chữ “I love you”, cực kỳ ngoạn mục.
Tô Kim Thư đứng trên tầng cao nhất của du thuyền, nhìn những đợt pháo hoa tựa như nở rộ ngay dưới chân mình, khiến người ta thấy rung động đến tột cùng.
Cho đến khi chùm pháo hoa cuối cùng nở rộ, trên bầu trời đột nhiên thấp thoáng mấy chữ thật to: “Happy, Birthday, My, Angel Tô Kim Thử sửng sốt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn cười: “Sinh nhật vui vẻ!”
Đến tận lúc này, Tô Kim Thư mới hoàn hồn lại, hôm nay là sinh nhật của cô!
Sao cô có thể quên mất sinh nhật của chính mình chứ?
Nhất định là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên cô mới không chú ý đến Lúc cô đang định nói câu cảm ơn với Lệ Hữu Tuấn thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tô Kim Thư ngạc nhiên quay đầu lại.
Tại nơi mà ngọn đèn chiếu sáng rực rỡ, cô thấy được một bóng dáng quen thuộc: “Anh!”
Hốc mắt Tô Kim Thư lập tức chua xót, cô thậm chí có chút không dám tin vào hai mắt mình, không dám tin rằng Tô Duy Nam sẽ xuất hiện ở đây.
Anh ấy và Lệ Hữu Tuấn luôn đối đầu như nước với lửa, Lệ Hữu Tuấn có thể mời được anh trai đến đây hẳn là phải trả một cái giá mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự cảm thấy hạnh phúc quá đổi rồi!
Cô quay lại, nhanh chóng nhào vào lòng Tô Duy Nam: “Anh, anh có thể đến, em thật sự rất vui, vui hơn bao giờ hết!”
“Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của anh!”
Khóe miệng Tô Duy Nam cong lên một nụ cười xấu xa, anh ấy đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu Tô Kim Thư, ánh mất vô cùng cưng chiều.
Âu Mỹ Lệ đứng bên cạnh Tô Duy Nam, thấy ánh mắt dịu dàng này của anh ấy, tròng mắt cô như muốn rớt ra ngoài.
Phải biết rằng hồi còn ở Mỹ, Âu Dương Hải sẽ ngẫu nhiên lộ ra một nụ cười trang nghiêm mà lễ phép, nhưng chỉ cần là người đều có thể cảm nhận được áp lực thoang thoảng phát ra từ người anh ấy.
Co dù trời có sập xuống thì cô cũng không thể tin được, Tô Duy Nam vậy mà cũng có ngày để lộ ra vẻ mặt như này với người khác.
“Anh, Mộ Mẫn Loan thế nào rồi?”
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn về phía Tô Duy Nam, trong lòng cân nhắc hôm nay anh trai xuất hiện có đây có phải đồng nghĩa với việc Mộ Mắn Loan không có việc gì đúng không?
Chẳng qua, Tô Kim Thư vừa dứt lời thì trên mặt Tô Duy Nam lóe lên một nét u ám, nhưng cũng chỉ lướt qua mà thôi: “Có anh ở đây, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
”
Nghe được lời nói của Tô Duy Nam, Tô Kim Thư vốn đang lo lăng cũng thả lỏng một ít.
Lúc trước, Mộ Mãn Loan hãm hại anh trai của cô, nhưng dù sao cũng là cô ấy bị lừa.
Nếu anh trai cô đã quyết định sẽ buông xuống đoạn ân oán kia, bản thân là một người ngoài cuộc mà cứ cản chặt không buông thì có vẻ hơi quá phận.
Nhìn biểu cảm của Tô Kim Thư, có vài lời Tô Duy Nam muốn nói, dâng lên ngực rồi lại nuốt ngược xuống, có một số việc, chờ vài hôm nữa rồi nói sau.
“Anh, anh biết không? Em cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong mười năm qua của em!”
Tô Kim Thư cứ như vậy thân thiết kéo cánh tay Tô Duy Nam, đôi mắt sáng long lanh, từ xa nhìn Lệ Hữu Tuấn đang từng bước đi về phía bên này.
Người đàn ông này đã khôi ngô lại còn tài giỏi, hơn nữa lại rất đẹp trai phóng khoáng, mà quan trọng nhất là rất chung tình.
Đây là hình mẫu đàn ông mà chỉ sợ tất cả người phụ nữ của nước Thiên Hoàng đều tha thiết ước mơt Chính anh lại có thể bảng lòng vì cô mà hết lần này đến lần khác buông bỏ giới hạn cuối cùng của đàn ông.
‘Vốn dĩ Tô Kim Thư nghĩ rằng anh tức giận rời đi, nhưng cái người đàn ông này lại cứ cố tình lại dùng hành động của anh chứng minh tình yêu của mình dành cho cô cho dù cô có tranh cãi vô lý với anh đi nữa.
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang ngày càng đến gần, địch ý trong mắt Tô Duy Nam không hề giảm bớt chút nào.
“Anh còn nghĩ đường đường là cậu cả Lệ thì còn có công việc gì chứ, thì ra là trốn trong.
phòng thời gian dài như vậy để làm mấy trò trẻ con này, người yêu của em có phải hơi nông cạn không?”
“Anh, không được nói anh ấy như vậy, em rất thích đó!
Tô Kim Thư nhíu mày, tức giận trừng mắt nhìn anh trai mình, trên mặt không thèm che giấu vẻ mặt muốn bảo vệ chồng mình.
Lần đầu tiên Tô Kim Thư bảo vệ mình trước mặt Tô Duy Nam, sắc mặt đang không tốt của Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Anh thản nhiên cười, ánh mắt nhìn Tô Kim Thư càng trở nên dịu dàng.
Nhưng mà giây tiếp theo, ánh mắt rơi trên người Tô Duy Nam, biểu tình nhất định phải thắng được anh ta: “Ai bảo anh tôi chỉ có chút năng lực như vậy: Tô Duy Nam từ chối cho ý kiến, thản nhiên nhìn anh.
Lệ Hữu Tuấn trực tiếp búng tay một cái, chỉ một lát sau từ góc cầu thang truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Trợ lí Lâm nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Anh ta cung kính đưa cho Tô Kim Thư một tập tài liệ “Cô Tô, đây là món quà thứ ba ông chủ tặng cho cô”
“Món quà thứ ba?”
Tô Kim Thư liếc mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, ý bảo cô mau mở tập tài liệu trong tay ra.
Nội tâm Tô Kim Thư vô cùng tò mò, ngập ngừng mở tập tài liệu ra rồi nhìn thoáng vào trong.
Có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có một ít ảnh chụp và một vài tờ ệu.
“Đây là…”
Tô Kim Thư lấy toàn bộ ảnh chụp và tài liệu ra ngoài.
Ngay lúc ánh mắt cô dừng trên tờ tài liệu kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, sao anh có được mấy thứ này vậy?”
Tô Duy Nam hơi cau mày, liếc qua ảnh chụp trên tay Tô Kim Thư.
Nhưng khi anh nhìn rõ những thứ trong bức ảnh thì biểu cảm trên mặt cũng hơi cứng lại: “Mấy thứ này đều là di vật của ông ngoại, mẹ luôn coi chúng như bảo vật.
Sau này vì để xoay vốn cho việc kinh doanh của Tô Văn Tâm, mẹ đành nén đau thương bỏ đi thứ yêu thích, bán toàn bộ mấy đồ cổ này để đổi lấy tiền mặt.
.
Bên trong thậm chí còn có một cái nhãn huyết ngọc gia truyền.
Lúc đó Tô Văn Tâm gần như làm giàu nhờ những thứ này.
Tập đoàn Tô Thị cũng từng rất có danh tiếng nhờ những thứ này.
Dù sao Tô Văn Tâm nhờ có được tài lực phong phú của vợ đã triệt để giải quyết vấn đề xoay vốn khó khăn.
Sau lại có một đứa con thiên tài trở về từ phố Kim An, hoàn toàn chịu trách nhiệm việc điều hành tập đoàn Tô Thị.
Thời điểm đó các thủ tục kinh doanh còn tương đối lạc hậu, Tô Văn Tâm không muốn làm lớn cũng không được.
Có lẽ là trải qua những ngày tháng thuận bưồm xuôi gió như vậy khiến Tô Văn Tâm nổi lên suy nghĩ khác Sau đó ông ta bắt đầu chèn ép con trai ruột của mình, thậm chí còn muốn sắp xếp để tình nhân vào công ty làm trợ lý đắc lực cho mình.
Ở tập đoàn Tô Thị, bọn họ vắt óc nghĩ hết mọi biện pháp để thu hồi quyền lực của Tô Duy Nam, họ sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ năm trong tay tòn bộ tập đoàn Tô Thị, Ở nhà, Tô Văn Tâm cũng bắt đầu đối xử lạnh nhạt với người vợ đồng cam cộng khổ, người đã cứu giúp ông ta trong lúc khó khăn Ông ta gần như đã quên mất lúc trước ông ta dựa vào ai mới có thể đi đến vị trí hôm nay.
Nhưng ngay cả khi ở trong tình thế hai mặt giáp địch như vậy, Tô Duy Nam vẫn có thể phát triển tập đoàn Tô Thị đến một vị trí chưa từng có.
Như kỳ vọng của mọi người, cả tập đoàn Tô Thị tựa như Thiên Lôi của Tô Duy Nam sai đâu đánh đó.
Do vậy, Tô Văn Tâm mới hoàn toàn hoảng loạn, bắt đầu bắt tay với tình nhân nhỏ giờ trò để di chuyển tài sản Cho đến khi bị vợ mình phát hiện.
“Vốn dĩ mẹ chỉ định lấy một phần ra giúp Tô Văn Tâm vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng ai biết được sau khi ông ta nhìn thấy chiếc nhẫn huyết ngọc và mớ đồ cổ kia thì nảy sinh ác ý.
Không những đem cầm toàn bộ những thứ này còn nói dối là bản thân bị lừa.