Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Ở bên kia, khi Liễu Minh Hoa nhìn Asius rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn thản nhiên bỗng trở nên lạnh lùng và u ám.

Khóe môi cô ta nhẹ nhàng mấp máy, lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình từ phía sau lưng của Asius.

Cô ta đợi lâu như thế, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ đường hoàng để đến gặp Nhan Thế Khải.

Ngay khi Liễu Minh Hoa đang định quay người rời đi, điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên.

Cô ta nhìn xuống màn hình và thấy ba chữ đang nhấp nháy: Quỷ đòi nợ.

Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn răng nhấn nút trả lời: “Chị, rốt cuộc chị đã lấy được tiền chưa? Mẹ kiếp sắp bị người ta đánh chết ở ngoài đường rồi, chị có thể thấy chết mà không cứu thế à?”
Sắc mặt Liễu Minh Hoa trắng bệch vì tức giận: “Cậu có còn biết xấu hổ hay không?
Chẳng lẽ cậu không biết tôi còn đang trong thời gian thực tập tại bệnh viện? Ngay cả tiền thuê nhà cũng phải đi vay để trả, tôi lấy đâu ra tiền mà đưa cho cậu?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, chiếc túi chị cầm mấy hôm trước trước trị giá ít nhất hàng chục triệu! Tôi nói cho chị biết, chị mà không đưa tiền đây, tôi dẫn người đến bệnh viện làm phiền, để xem chị đi học kiểu gì ”
Dù sao bố mẹ vẫn nói chị là đồ phí tiền, đọc sách cũng chỉ phí tiền.

Đừng tưởng học được thêm mấy năm liền có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Chị bảo chị không có tiền? Không có tiền thì đi ra ngoài bán đi! Bố mẹ bảo tôi đến ở trong thành phố không phải để chịu khổ đâu, là đến hưởng phúc cơi”
Liễu Minh Hoa run lên vì tức giận: “Đồ khốn nạn!”
“Tôi có khốn nạn thì vẫn là đàn ông! Vẫn có thể kéo dài hương khói cho nhà họ Liễu, còn chị thì là cái thá gì? Tôi cảnh cáo chị, trước sáu giờ tối nay đưa tiền tới khách sạn ngay, nếu không tôi sẽ đến bệnh viện gây rối, nói chị đang làm gái ở bên ngoài! Cùng lắm đôi bên cùng cá chết lưới rách!”
Ném xuống những lời này, điện thoại liền bị cúp.


Liễu Minh Hoa tức giận đến toàn thân run rẩy, hét lên một tiếng và ném điện thoại xuống đất khiến những người xung quanh phải đưa mắt nhìn sang.

Cô ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm điện thoại lên nhanh chóng bước ra khỏi trường đại học Lan Ly.

Bây giờ cô ta chưa được nhận vào làm chính thức, tiền vẫn phải đưa nhưng cũng không thể đưa quá nhiều, chiều nay đến khách sạn cho nó vài triệu bạc là được rồi Sau khi trở về căn nhà cho thuê của mình, Liễu Minh Hoa ngồi ngây ngốc một lúc rồi bỗng nhiên nhớ ra vừa nấy mình đang định gọi điện cho Nhan Thế Khải, thế là cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Anh Khải.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Nhan Thế Khải trở nên rất lạnh: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, không có chuyện gì thì đừng gọi cho tôi, bây giờ tôi đang rất bận”
“Anh Khải, đừng cúp máy vội, anh nghe em nói đã, hôm nay em đã gặp được người đó!”
“A! “Người lén lút ghi âm tiếng của Kim Thư.

Hình như anh ta định công khai những tin tức này ra ngoài, hôm nay không cẩn thận bị em bắt gặp.”
Khi Liêu Minh Hoa nói những lời này, giọng điệu vô cùng sốt ruột, giống như thể bản thân cô ta cũng vô cùng lo lắng cho tình hình của Tô Kim Thư.

Quả nhiên, khi Nhan Thế Khải nghe thấy những chuyện này, thái độ cũng trở nên nóng nảy: “Cô vừa nói gì?”
“Ban nãy…chính là tại cổng trường đại học Lan Ly”
Liễu Minh Hoa chưa kịp nói hết lời đã bị Nhan Thế Khải trực tiếp cắt ngang: “Nói qua điện thoại không thể rõ, không thì chiều nay chúng ta gặp mặt nói chuyện đi!”
Liễu Minh Hoa nghe thấy những lời này, hai mắt liền lập tức sáng rực.

Nếu như không phải đang gọi điện cùng Nhan Thế Khải, lúc này chỉ sợ cô ta đã nhảy cẵng lên vì vui sướng!
Tốt quá, Nhan Thế Khải đã chủ động mời cô ta ra ngoài gặp mặt, thật sự là tuyệt vời!
Kìm nén sự kích động trong lòng, Liễu Minh Hoa chợt nhớ tới cuộc điện thoại của em trai mình ban nấy.


“Vào chiều nay sao?
“Có vấn đề gì không?”
Liễu Minh Hoa trợn tròn mắt, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng.

“Không có chuyện gì, sáu giờ chiều nay chúng ta có thể gặp mặt.

Chỉ có điều, anh Khải, chiều nay em còn phải tăng ca, hay là anh đến bệnh viện bên này tìm em nhé?”
“Được”
Sau khi cúp điện thoại, Liêu Minh Hoa lập tức chạy đến tủ quần áo bên cạnh.

Cô ta chọn một chiếc váy trắng, sau đó bắt đầu gội đầu và trang điểm.

Chờ thay quần áo xong, cô ta gọi đến số điện thoại của em trai.

“Tên nhóc thối, vừa nấy tôi đã mượn được đồng nghiệp vài triệu, cậu có lấy hay không?”
“Cái gì? Chỉ có vài triệu bọ? Chị coi tôi như ăn mày đấy hả?”
“Không lấy đúng không? Chê ít chứ gì?
Được, không lấy thì thôi, dù sao các người đã ép tôi đến bước đường cùng rồi, tôi cũng không định tiếp tục làm việc ở đây nữa, đôi bên cùng cá chết lưới rách đi!”
Nói xong, Liễu Minh Hoa đang định cúp điện thoại thì đứa em trai ở đầu bên kia đã nhận thua sau khi nghe thấy cô ta nói như thế: “Ê ê ê, đừng cúp máy, đừng cúp máy! Vài triệu thì vài triệu, có còn hơn không, chiều nay chị đưa tiền đến đây cho tôi!”
“Chiều nay tôi còn phải đi làm, không rảnh.


Nếu cậu muốn lấy tiền thì năm rưỡi chiều đứng trước cổng bệnh viện chờ tôi, không thì quên đi”
Nói xong, Liễu Minh Hoa trực tiếp cúp điện thoại.

Cô ta biết rõ Nhan Thế Khải là người rất tốt bụng và giàu lòng trắc ấn, nếu mình có thể tên dụng tốt cơ hội này, nói không chừng sẽ giảm bớt được không ít sự căng thăng và trì hoãn trong mối quan hệ đôi bên.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Minh Hoa liền cong thành một nụ cười đạt được mong muốn, sau đó xoay người đi tới bàn trang điểm, chuẩn bị bắt đầu trang điểm Ở phía bên kia, Asius vừa bước đến cổng trường học đã đeo khẩu trang vào.

Mặc dù anh ta không mấy nổi tiếng tại đại học Lan Ly, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc không có ai nhận ra anh ta ở thành phố Ninh Lâm.

Dù sao, sở dĩ anh ta đến tham dự buổi gặp mặt vứt đi này cũng bởi vì dự định chia cắt miếng bánh ngọt có tên làng giải trí Việt ngữ với Smith Phạm.

Quá trình chính thức ra mắt của anh ta vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên lúc này cũng không phù hợp để xuất hiện công khai quá nhiều.

Anh ta đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, một tay đút túi quần, dáng vẻ tự nhiên bước ra bên ngoài.

Chỉ có điều anh ta chưa đi được bao xa đã thấy sau lưng truyền đến một tiếng phanh xe vô cùng gấp gáp và chói tai ngay trên con đường lớn.

Asius dừng lại một chút, nhưng không có ý định quay đầu.

Nhưng sau khi đi thêm vài bước, trên người đột nhiên cảm thấy một cỗ áp chế mạnh mẽ đánh tới, ngay cả lưng cũng tự nhiên bắt đầu ớn lạnh.

Giác quan thứ sáu của đàn ông cho anh biết có gì đó không ổn.

Anh vừa quay đầu, thì cảm nhận được một nắm đấm mạnh mẽ vung tới mặt anh.

Anh vô nghiêng đầu sang một bên, nắm đấm sắt bén lướt qua má anh.


Asius thậm chí còn chưa chưa kịp nhìn rố kẻ ra tay là ai, cổ họng đã bị bóp nghẹt bãng một tay.

Người đàn ông dùng sức bóp mạnh cổ anh, ép anh lùi về phía sau Asius bị luồng sát khí mạnh mẽ bất ngờ ập đến dọa sợ, hơn nữa một tay bóp cổ anh rất mạnh, khiến anh không thể cử động, chỉ có thể từng bước lùi về sau.

Cuối cùng, lưng đập mạnh vào hàng rào cao ba mét ngoài trường học, mũ lưỡi trai trên đầu bị rơi xuống đất, khẩu trang cũng lệch sang một bên.

Cho đến bây giờ, Asius mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình rốt cuộc trông như thế nào.

Anh ta cao khoảng một mét chín, dáng người cường tráng, rẳn rỏi, mặt nguyên bộ vest đen, toàn thân phát ra luồng áp thấp làm người ta kinh hồn bạt vía Nhất là trên khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo không gì sánh bảng kia bây giờ là vẻ mặt u ám, dường như có thể nhỏ nước.

Đến ánh mắt cũng âm u lạnh lẽo đến mức có thể giết người Người đàn ông này nhất định không phải là người tốt.

Asius cố hết sức thoát khỏi sự giam cầm của anh ta, nhưng cổ tay người đàn ông như: kiềm sắt trên người anh khiến anh một chút cũng không thể cử động.

Khuôn mặt Asius bị ngạt đến tím tái, liếc nhìn anh thấy xung quanh dường như có học sinh và người đi dường đang muốn đến gần xem.

Nhưng sau lưng người đàn ông năm sáu mét, có bốn năm vệ sĩ mặt vest đen đứng tạo thành một bức tường người, thế là không còn người nào dám qua nữa.

Sắc mặt Asius cũng thay đổi, anh mới tới nước Thiên Hoàng không bao lâu, hầu như không quen biết mấy người, chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy, anh không hay không biết đắc tội nhân vật lớn nào rồi sao?
“Anh này…ha ha…anh là ai vậy? Chúng ta biết nhau sao? Anh có phải là nhạn nhầm người rồi không?”
Asius bây giờ chỉ có một mình, không thể không nói chuyện lịch sự.

Lệ Hữu Tuấn cứ âm u như vậy nhìn chăm chằm anh, tay trái còn rảnh của anh ta trực tiếp kéo khẩu trang bị lệch trên mặt anh xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận