Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Mặc dù Lục Mặc Thâm trong lòng rất không vui, nhưng mà trên khuôn mặt lại không hề để lộ ra một chút nào: “Tôi đương nhiên biết, không cần anh phải nhắc nhở”
Nhìn thấy trên trán anh ta sắp nổi đây gân xanh, Lệ Hữu Tuấn lại bảt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Người phụ nữ của anh sau này dự định sẽ làm một diễn viên chuyên nghiệp, cô ấy chỉ mới tham gia một vở kịch nói mà thôi, anh đã không chấp nhận được rồi? Vậy những cảnh quay trên thuyền sau này thì phải làm sao đây?”
Cảnh quay trên thuyền?
Lục Mặc Thâm dường như trước giờ chưa từng ý thức được điểm này, sau khi anh ta tỉnh táo lại một chút, biểu cảm trên mặt thoáng chốc liền căng cứng, hơn nữa gân xanh nổi trên trán chuyển động càng lúc càng dữ dội Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy anh ta nắm chặt †ay thành nắm đất m mắt lại một lần nữa dừng lại ở trên người của Hầu Thiên Thành đang chú tâm biểu diễn.

“Juliet, tình yêu của ta đối với nàng giống như mặt trời, mặt trăng, như các vì tinh tú, như: non núi biển cả vô tận! Ta yêu nàng!”
Sau khi Hầu Trường Thành nói xong lời thoại này, thì đột nhiên cảm thấy ớn lạnh ở sau gáy mà không thể giải thích được.

Lâm Thúy Vân cũng vô cùng hạnh phúc ôm lấy khuôn mặt anh, trong đáy mắt dường như có các vì tinh tú đang lấp lánh: “Romeo thân yêu của em…”
Không thể không nói, Lâm Thúy Vân thực sự là một diễn viên trời sinh.

Trong mắt của những người ở nước Thiên Hoàng khi xem một vở kịch phương Tây có chút cường điệu, thì sau khi xem sự diễn xuất của Lâm Thúy Vân thì dường như đều cảm nhận được.

Sự ngọt ngào của tình yêu mới bắt đầu giữa hai người, làm cho trong lòng của những người xem như tỏa những bong bóng màu hồng.


Asius ngồi ở bên cạnh, tâm mắt của anh ta không di chuyển mà nhìn chảm chằm vào Lâm Thúy Vân, trong lòng dâng lên sự cảm thán khó tả.

Anh ngàn vạn lần cũng không lường trước được, người con gái mà lần trước mình động thủ, vậy mà có kĩ năng diễn xuất thiên bẩm đến như vậy.

Cô ấy thực sự là một diễn viên trời sinh.


Vì kỹ năng diễn xuất của Lâm Thúy Vân, mà làm cho Smith Phạm có chút kinh ngạc, nhưng một lát sau đã bị làm cho bừng tỉnh.

Anh ta quan sát tỉ mỉ phản ứng của những người xung quanh, đột nhiên có một cảm giác nguy hiểm cận kề.

Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc truyện, để chúng mình có động lực ra chương mới mỗi ngày nhé! Vì các trang khác lấy nội dung bên mình quá nhiều, người đọc trang nguồn lại không có, nên chúng mình không thể lên nhiều chương.

Mong các bạn thông cảm.

Chúc bạn luôn vui vẻ và an lành!
Anh ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Asius, mà Asius cũng rất nhanh cảm nhận được tầm mắt của Smith Anh ta âm thầm gật đầu, xoay người không một tiếng động mà rời đi.

Liễu Minh Hoa ngồi ở hàng ghế cuối cùng từ đầu đến cuối đều quan sát Asius.

Khi vở kịch sắp kết thúc, thì cô ta cũng nhìn thấy Asius âm thầm rời khỏi.

Hơi thở căng thẳng vốn có của lúc đầu, thì cũng coi như được thả lỏng.

Xem ra, tên Asius này đã chó cùng rứt giậu!
Dù sao buổi sáng bọn họ cũng đã thua một lần, hội thi giao lưu này vốn dĩ chính là một cuộc thi ba trận thẳng hai, nếu như bọn họ lại thua thêm trận thứ hai nữa, thì trận thứ ba căn bản không còn thi đấu nữa, trực tiếp nhận thua là được rồi.


Liễu Minh Hoa lại một lần nữa dời tâm mắt lên phía sân khấu, mặc dù nói Tô Kim Thư sẽ có người đến xử lý cô ta, thế nhưng…
Ánh mắt của Liễu Minh Hoa nhìn chăm chú vào Lâm Thúy Vân, trong ánh mất có ngọn lửa của sự hận thù đang được nhen nhóm, về sau lại phát triển thành một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.

Lúc ban đầu nếu như không phải là đồ tiện nhân Lâm Thúy Vân báo tin, thì cô sẽ không bị Nhan Thế Khải bắt quả tang tại trận khi đang đi gọi trai bao.

Hơn nữa người phụ nữ Lâm Thúy Vân đó, dựa vào bản thân trong nhà có vài đồng tiền bẩn thỉu mà lại kiêu ngạo không ai bằng.

Lần trước cô ta ở trong phòng thay đồ đánh cô một bạt tai, cô ghi nhớ rất rõ ràng!
Lần này, cô ta không những muốn người phụ nữ đê tiện Tô Kim Thư thân bại danh liệt, còn có Lâm Thúy Vân cũng phải trả giá thật đắt.

Cô muốn chứng minh cho người trên toàn thế giới, Liễu Minh Hoa cô hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính mình mà thay đổi vận mệnh!
Cô ta tuyệt đối không cam tâm tình nguyện làm một con người thấp kém cả đời đi ra từ trong khe núi nhỏ.

Cô ta nhất định phải trở thành người đứng trên mọi người!
Gô ta nhất định đưa bản thân bước lên xã hội thượng lưu!
€ô ta nhất định phải trở thành người nổi tiếng!
Khi Romeo nghe tin.Juliet qua đời, chuẩn bị chết theo người mình yêu.

Cứ như vậy, cả vở kịch đi đến phần cuối, nhưng đột nhiên vào lúc này Liễu Minh Hoa lại đứng dậy.


Vào lúc tầm mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người cô ta, cô ta mới lại cười cười xin lỗi với mọi người, rồi lại ngồi xuống lại Mà động tác này của cô ta, lại như một lời cảnh cáo đối với Chu Nam Dương đang ở phía sau hậu đài.

Sắc mặt của Chu Nam Dương nhất thời liền thay đổi vài phần, trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi đó, trái tim anh ta đã quay cuồng cả ngàn lần: Làm hay là không làm…
Làm hay là không làm?
Một phút sau, anh ta vẫn còn dao động Vào lúc Hầu Thiên Thành chuẩn bị tự sát, anh ta đã lén lút đem màn sân khấu kéo.

xuống Dưới chân Hầu Thiên Thành đột nhiên bị sợi dây thừng kéo lại, cả người ngã nhào về phía trước, cũng làm cho bức tường ở phía sau đổ xuống.

Bức tường phía sau rung lên vài lần, cuối cùng lại đổ về phía chính giữa sân khấu Lâm Thúy Vân lúc này đang nãm ở trong quan tài băng, đôi mắt cô mở to mà nhìn bức tường đổ xuống, cô muốn đứng dậy để chạy đi, nhưng thời gian rõ ràng đã không còn kịp nữa.

Ánh mắt cô nhìn chằm chäm vào bức tường cực lớn đang đổ xuống, đám đông nhất thời truyền đến những tiếng thét chói tai đầy kinh hãi Lệ Hữu Tuấn dường như vào khoảnh khắc mà Hầu Thiên Thành bị trượt chân té đã đứng dậy, nhưng Lục Mặc Thâm ở bên cạnh anh ta đã sớm rời khỏi đây xông lên sân khấu như: tên bản.

Tô Kim Thư đứng phía sau khán đài, sợ hãi đến mức ôm chặt lấy miệng.

Cô vừa chuẩn bị chạy lên, thì bị Chu Nam Dương ở phía sau lưng kéo lại “Quá nguy hiểm, cô đừng chạy qua đói Chỉ nghe thấy một tiếng “âm” thật lớn, cả bức tường bị vỡ vụn, đập một cú cực mạnh vào quan tài băng.

“Thúy Vân!”
Tô Kim Thư kinh hãi kêu lên, vội vàng chạy lên sân khấu: “Người đâu, nhanh đến đây, nhanh đến giúp đỡ đi!”
Một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương của Tô Kim Thư, làm cho tất cả mọi người trong khán đài như bừng tỉnh, liền nhanh.

chóng chạy đến di chuyển bức tường.

Lệ Hữu Tuấn xuất hiện đầu tiên ở bên cạnh của Tô Kim Thư, bảo vệ cho cô.

Khi tất cả mọi người đang đồng tâm hi lực di chuyển những khối tường vỡ, một màn bức tường đổ xuống đều làm cho mọi người kinh hãi.


Bởi vì dưới bức tường lớn đó, có hai người!
Quan tài băng mà Lâm Thúy Vân năm trong đó đã bị vỡ vụn, trên cơ thể cô bị những mảnh thủy tinh nhỏ gây ra không ít vết thương.

Không biết là cô ấy bị thương hay sợ hãi, nhưng cô ấy dường như đã ngất đi rồi.

Nhưng điều làm mọi người kinh ngạc hơn nữa, vào lúc này trên người của Lâm Thúy Vân, lại có một người đàn ông mặc bộ quần áo thường ngày màu xám sãm, dường như đã dùng cả cơ thể mình để bảo vệ cho cô.

Trên lưng anh cũng có không ít vết thương, máu cứ tuôn ra không ngừng.

Bởi vì bức tường bối cảnh quá nặng, nên anh cũng bị đập trúng dẫn đến hôn mê bất tỉnh, cả cơ thể anh bày ra một tư thế che chở, đè ở trên người của Lâm Thúy Vân.

Diệp Tiến Quân vào lúc này vẫn còn ở tại hội trường, lúc ông ta tận mắt chứng kiến sự việc ngoài ý muốn xảy ra tại đây, thì sắc mặt thoáng chốc đã thay đổi.

Ông ta vốn dĩ là ngồi ở hàng ghế khách quý, vì thế ông ta có thể nhìn thấy một cách cực kỳ rõ ràng người đàn ông xông lên cứu Lâm Thúy Vân rốt cuộc là ai: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đưa bọn họ đến bệnh viện!”
Diệp Tiến Quân hét lên một tiếng giận dữ, thì hiệu trưởng Vương vốn vẫn còn ngây ngốc ngồi ở bên cạnh anh, “rầm” một tiếng liền đứng dậy: “Gọi 115, lập tức gọi 115, đưa họ đến bệnh viện!”
Khuôn mặt của Diệp Tiến Quân vào lúc này đã tái xanh rồi, ông ta quay đầu lại nhìn một cách dữ tợn vào hiệu trưởng Vương: “Nếu như Lục Mặc Thâm xảy ra chuyện, chức hiệu trưởng này của ông cũng đừng làm nữa!”
Cái gì?
Hiệu trưởng Vương trực tiếp bị dọa cho sửng sốt, ông ta lập tức chạy tới.

Một vài sinh viên sau khi nghe được những lời này, cũng mới phản ứng lại.

Bọn họ lập tức cuốn cuồn chạy lại xem người đàn ông đang đè trên người Lâm Thúy Vân: “Trời à, thực sự là giáo sư Lục!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận