Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ


Sau khi cô ta bị tạt axit sunphuric, thì đã bị mù mắt phải, khoảng bảy mươi phần trăm gương mặt đó đã bị bỏng.

Cô ta cầm tiền đền bù, tiếng hành hai mươi cuộc phẫu thuật nhưng cũng không có cách nào khôi phục lại gương mặt cũ.

Tuy mắt phải của cô ta được lắp mắt nhân tạo, cũng không quá tự nhiên nhưng dù sao cũng hơn là có một cái lỗ sâu hoắm thì cũng tốt lắm rồi.

Nhưng sau khi da mặt của cô ta bị tổn thương, mặc dù đã trải qua rất nhiều lần cấy da, nhưng vết thương vẫn chồng chất, đã không còn là gương mặt thanh tú như xưa nữa.

“Trời ơi, làm sao cô lại biến thành bộ dạng như thế này vậy?”
Thật sự Weilia không thể tin nổi vào hai mắt của mình, chỉ mới ngắn ngủi có hơn một năm, cuối cùng thì Liễu Minh Hoa này đã trải qua chuyện đáng sợ gì vậy?
Hai người Weilia và Minh Hoa quen biết nhau, có lẽ phải nhắc lại từ một năm trước, lúc mà Nhan Thế Khải đưa cô ta ra nước ngoài giải sầu.

Hai người vì một cơ duyên nào đó mà đã gặp nhau và quen biết nhau trong bệnh viện.

Liễu Minh Hoa rất thích cuộc sống ở nước ngoài, vì vậy cô ta cũng sẽ thường xuyên dùng MSM để giữ liên lạc với Weilia, hai người họ dần dần trở thành bạn bè có chuyện gì cũng nói với nhau.

Như kiểu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quan điểm của hai người họ cũng giống nhau, đều muốn được sống cuộc sống giàu có.

Liễu Minh Hoa gần như nghiến răng nghiến lợi, trên mặt của cô ta tràn đầy sự oán hận: “Chị Weilia, chị có biết vì sao em phải nghìn dặm xa xôi chạy đến đây không?”
“Chẳng lẽ người đã hại em thành bộ dạng như thế này chính là Tô Kim Thư sao?”

Vừa nghe thấy cái tên này, Liễu Minh Hoa hận đến mức không thể cần nuốt xương cốt của Tô Kim Thư, sau đó uống từng ngụm máu của cô ta.

“Đúng vậy, chính là con tiện nhân đó.

Nếu không phải do cô ta, em đã kết hôn với anh Khải từ lâu rồi và em cũng sẽ không sa sút thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này!”
Liễu Minh Hoa nói đến đó thì chỉ còn lại nước mắt khổ sở: “Chị, lần này chị nhất định phải giúp em, em muốn khiến cho con khốn kia chết không được tử tết”
“Chuyện đó trước tiên em hãy bình tĩnh một chút, chúng ta về khách sạn rồi nói tiếp”
Weilia nhìn thấy bộ dạng này của Liễu Minh Hoa cũng thấy phía sau lưng hơi có cảm giác tê dại.

Cô ta cũng không thật sự coi Liễu Minh Hoa là bạn tốt của mình, chẳng qua cô ta đang cần tiền, mà vừa khéo Liêu Minh Hoa cũng có tiền thôi.

“Lần này coi như số em gặp may đấy, một tuần sau, có thể Tô Kim Thư sẽ quay lại chỗ chị để làm kiểm tra, đến lúc đó chúng ta sẽ nghĩ ra cách để báo thù cho em.

Chuyện này chị chắc chắn sẽ làm thay cho em, nhưng mà tiên của chị…”
‘Weilia vừa lôi kéo Liễu Minh Hoa ra ngoài, chỉ có điều cô ta còn chưa nói hết, Liễu Minh Hoa đã lập tức móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đã được chuẩn bị xong xuôi từ trước, nhét vào trong tay cô ta: “Người trước kia tạt axit sunphuric vào em, gia đình người đó đã đền bù cho em một khoản tiền, chi phí phẫu thuật đã tiêu tốn không ít, bây giờ chỉ còn lại hai trăm nghìn đô la em có thể cho chị tất cả.

Nhưng em cũng muốn chị đồng ý với em, chị chắc chắn phải để cho em nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Tô Kim Thư!”
“Đồng ý!”
‘Weilia một tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng từ trong tay Liễu Minh Hoa, trên mặt lộ ra một nụ cười tham lam đắc ý.

Thời gian một tuần lễ nói dài thì cũng không được coi là dài lắm, nhưng nói ngắn thì cũng không tính là quá ngắn.


Bời vì Weilia không nói rõ ràng chuyện liên quan đến Tô Kim Thư cho nên ngược lại anh cũng không quá lo lắng, ngược lại lại không lo không nghĩ sống những ngày tháng cầu nguyện.

Nhưng việc cầu nguyện này cũng đem lại sự đau khổ cho Lệ Hữu Tuấn, mỗi ngày vào buổi sáng, anh phải miễn cưỡng cười nói vui vẻ trước mặt Tô Kim Thư, đến tối sau khi c: đã ngủ say rồi, anh mới có thể xuống giường nhìn ngắm bầu trời sao mênh mông bên ngoài cửa sổ, một mình đờ đẫn.

Ngày mai là ngày bác sĩ hẹn họ đến lấy kết quả kiểm tra xét nghiệm.

Lệ Hữu Tuấn từ sớm đã dỗ Tô Kim Thư đi ngủ, sau đó anh đã một mình đi ra bên ngoài trang viên ngồi.

Gần như sau khi quen Tô Kim Thư anh đã hạn chế hút thuốc, nhưng cuối cùng đã châm một điếu thuốc lên.

Đầu ngón tay của anh lập lòe, dường như giống với tâm trạng thấp thỏm không yên trong lòng anh: “Thì ra cậu vẫn còn hút thuốc à!”
Phía sau truyên đến giọng nói chế nhạo của Tô Duy Nam: “Xem ra cậu đang gặp phải chuyện phiên lòng gì rồi”
Lệ Hữu Tuấn ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, lập tức cầm điểu thuốc còn chưa hút được hơi nào ném xuống đất, dùng chân dãm lên dập tắt nó.

Không biết có phải đã lâu không hút thuốc hay không mà bây giờ lại châm một điếu lên, ngược lại anh có hơi không thích cái mùi này lầm.

Tính cách của Lệ Hữu Tuấn, Tô Duy Nam ít nhiều vẫn có thể hiểu được một chút.

Đối mặt với sự trêu đùa của mình anh ta cũng không hề phản công lại, ngược lại lại dập thuốc đi, hành động này đã thể hiện chắc hẳn anh ta đã gặp phải chuyện gì đó.


Có thể làm cho tâm trí của anh ta không yên bình, ngoài Tô Kim Thư ra, chỉ sợ anh ấy cũng không nghĩ ra được cái tên nào khác.

Ngày mai cũng chính là ngày Tô Kim Thư đi nhận kết quả xét nghiệm máu, lẽ nào?
Nghĩ đến đây, Tô Duy Nam không kìm được mà nhíu chặt chân mày: “Có phải chỗ Tô Kim Thư có chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Động tác cơ thể của Lệ Hữu Tuấn hơi ngừng lại, nhưng anh cũng không nói gì cả.

Nhưng động tác nhỏ này lại làm cho Tô Duy Nam càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình, biểu cảm trên mặt anh ấy đột ngột thay đổi: “Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Kim Thư con bé có chuyện gì? Có phải kết quả kiểm tra ngày mai có vấn đề gì hay không?”
Lệ Hữu Tuấn cau mày, bình tĩnh mở miệng nói: “Bác sĩ nói nhịp tìm của đứa bé trong bụng cô ấy không đều, cần phải tiến hành một đợt kiểm tra nữa”
“Nhịp tim không đều sao?”
“Có thể là do người mẹ mang thai quá mệt mỏi hoặc tâm trạng quá kích động, một khả năng khác nữa là bệnh tim bẩm sinh.

Nếu là vế sau, tình trạng sẽ nghiêm trọng, có khả năng sẽ phải làm phẫu thuật phá thai Lệ Hữu Tuấn rất đơn giản thuật lại những lời Weilia đã nói với anh kể lại cho Tô Duy Nam nghe.

Sau khi nghe xong những lời này, ngay lập tức sắc mặt Tô Duy Nam trở nên xấu đến mức không gì sánh được.

Người mẹ mang thai bị mệt mỏi quá độ?
Tô Kim Thư có Lệ Hữu Tuấn ở bên cạnh, chuyện này cơ bản là không đến mức đó.

Điểm này anh ấy vẫn luôn nhìn thấy, vì Lệ Hữu Tuấn vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ quan tâm chăm sóc cho Tô Kim Thư, nói đúng hơn là nâng trên tay thì sợ ngã, ngậm trong miệng thì Sợ tan mất.

Như thế thì Tô Kim Thư sao có thể mệt mỏi quá độ được chứ?
Nhưng nếu là vế sau…
Tô Duy Nam thật không dám tưởng tượng, nếu là vế sau thì Tô Kim Thư sẽ có phản ứng như thế nào nữa.


Con bé sẽ suy sụp đến mức nào đây.

“Ngày mai tôi muốn nhờ anh giúp một việc”
Lúc Lệ Hữu Tuấn mở miệng, giọng nói hơi không rõ ràng lắm.

Tô Duy Nam nói: “Cậu nói đi”
“Ngày mai anh hãy làm cho bên kia gọi điện trước cho cô ấy, báo cho cô ngày hôm sau đến bệnh viện nhận kết quả”
Sáng sớm hôm sau, Tô Kim Thư rời giường rất sớm h viện Lúc ra cửa tràn đầy hưng phấn, đột nhiên nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến.

“Cô nói sao cơ? Kết quả xét nghiệm máu chậm một ngày nữa mới có sao…Như vậy à, hết cách rồi, vậy tôi đành đợi ngày mai đến vậy!”
Cô vốn đã ngồi vào trong xe của Lệ Hữu Tuấn rồi.

Vừa cúp điện thoại, vẻ mặt của cô buồn bực nhìn Lệ Hữu Tuấn nói: “Ông xã, bên phía bệnh viện gọi điện thoại cho em, họ nói kết quá kiểm tra sợ là phải ngày mai mới có, hôm nay chúng †a không phải đi đâu”
Mắt Lệ Hữu Tuấn sáng lên: “Nếu hôm nay không phải đi bệnh viện, vậy em có muốn đi chỗ nào khác không? Hôm nay hai thãng nhóc kia ở nhà chơi với Mộ Mẫn Loan, hai chúng ta sẽ ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người”
Biểu hiện hứng thú của Tô Kim Thư có vẻ nhạt dần, trong một tuần nay, gần như Lệ Hữu Tuấn đã đưa cô đi một vòng những nơi có thể đi ở Elburg.

Ban đầu cô còn hứng thú bừng bừng đi bệnh viện nhận kết quả kiểm tra máu, nhưng ai biết đột nhiên lại thông báo phải chậm lại.

Cô hơi không hứng thú lắm lắc đầu: “Bỏ qua đi, hôm nay em không muốn ra ngoài lắm, nếu không thì em sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi, chăm sóc hai đứa trẻ nhé!”
Lệ Hữu Tuấn cũng gật đầu: “Cũng được, nhưng chiều nay anh có chút chuyện công việc, phải đi gặp trực tiếp với bên tập đoàn Âu thị Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói hết, đã bị Tô Kim Thư trách móc một chặp: “Không sao đâu, trong thời gian này anh vẫn luôn bên cạnh em, chuyện công việc cũng vì thế mà chất đống lại không ít Hôm nay, anh cứ đi làm việc của anh, em ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ và cả oo nữa”
“Vậy đi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận