“Chị còn phải đi làm, em mau trở về đi.”
Tô Kim Thư quay đầu liếc mắt nhìn bó hoa hồng xanh, cô nghiến răng nghiến lợi nhặt lên: “Cái này chị chỉ nhận một lần.
Về nói với chủ của em, nếu lần sau còn tặng cho chị nữa thì chị sẽ ném hết tất cả vào thùng rác.”
Bát Tử lè lưỡi như đã hiểu.
Cuối cùng cũng thoát được.
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm rồi đưa Bát Tử vào thang máy.
Con chó này rất hiểu chuyện, cô thật sự không thể ghét nó.
Sau khi nhìn Bát Tử rời đi, Tô Kim Thư trở lại văn phòng.
Cô giải tán đám y tá nhỏ đang buôn chuyện, chuẩn bị bắt đầu khám bệnh.
Cô còn chưa kịp bấm chuông thông báo thì bên ngoài đã vang lên những âm thanh ồn ào.
“Thật xin lỗi, cô gì ơi, cô không có lịch hẹn trước, cô vui lòng chờ ở bên ngoài!”
Tô Kim Thư đang định đi ra ngoài xem, thì đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra, có người xông vào trong.
“Bác sĩ Tô, người này không hẹn trước, không đi đăng kí, cứ nhất quyết xông vào cho bằng được.
Tôi thật sự không cản được… Cô y tá ở quầy lễ tân rất buồn phiền khó chịu nói.
Tô Kim Thư cười: “Không sao đâu, cô ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Người đứng ở cửa vênh váo kiêu ngạo không phải ai xa lạ, mà chính là Tô Bích Xuân.
Cô ta đi một đôi giày cao gót và mặc một chiếc váy bó sát người Cô ta đắc ý nhìn y tá ở quầy lễ tân, dáng vẻ như đang nói: “Nhìn thấy không, cô ta còn không dám đuổi tôi đi, cô là cái thá gì mà muốn cản tôi?”
Cô y tá cũng tưởng rằng Tô Kim Thư sợ Tô Bích Xuân thật, không ngờ Tô Kim Thư lại nói ra một câu khiến cô ta cười không nổi: “Phong cách làm việc từ trước đến giờ của cô Tô đây luôn ngang ngược và bá đạo như vậy, bụng dạ còn rất độc ác.
Tuổi cô còn nhỏ, không đủ sức để cản cô ấy đâu.
Cô đi ra ngoài trước đi.”
Tô Bích Xuân tức giận nhếch cái mũi lên: “Tô Kim Thư, cô đang mắng ai đấy?”
Tô Kim Thư xoay người, ưu nhã nói: “Trong phòng này đâu còn ai khác ngoại trừ tôi với cô.
Cô nghĩ rằng tôi sẽ tự măng chửi mình sao? Cô Tô, đã nhiều năm không gặp, tính cách bá đạo ngang ngược.
của cô vẫn không thay đổi gì nhỉ, chỉ số IQ cũng thế”
“Cô”
Tô Bích Xuân bị chọc tức, cô ta xông lên muốn lao vào đánh người.
“Cô Tô, tôi khuyên cô tốt nhất nên bình tĩnh lại đi.
Chỗ này là bệnh viện, cũng không phải là nơi cô có thể nhốn nháo bừa bãi.
Nếu cô còn dám động tay với tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ vào kéo cô ra ngoài ngay lập tức.” Tô Kim Thư lạnh lùng nói.
Tô Bích Xuân bị chọc tức làm suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.
Theo cô ta, trong thời gian năm năm qua, vốn dĩ Tô Kim Thư không hề đi du học.
Chắc là cô bị ép phải vào huấn luyện ở nước ngoài nhỉ?
Không nói thì thôi, mỗi lần mở miệng là chỉ toàn nói những lời bậy bạ khiến người khác bực hết cả mình.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, cuối cùng Tô Bích Xuân cũng nhớ ra mục đích tới đây của mình.
“Bát Tử đã ở với Lệ Hữu Tuấn tám năm.
Lúc còn ở trong doanh trại quân đội, nó đã được huấn luyện thành chó đặc chủng.
Tôi ở cạnh anh ấy năm năm, gặp qua nó không quá năm lần.
Tô Kim Thư, không ngờ cô còn có thủ đoạn như vậy, cô có thể dụ dỗ Lệ Hữu Tuấn sai Bát Tử đến lấy lòng cô! “
Không sai! Hôm qua, lúc quay phim cô ta cảm thấy bụng không thoải mái Cho nên hôm nay quyết định xin nghỉ để đến bệnh viện khám thử xem sao.
Nhưng cô ta chờ cả nửa ngày trời cũng không thấy ai đến khám, cô ta tức giận mảng chửi tên bác sĩ xấu xa kia một hồi.
Vừa chuẩn bị rời đi thì cô ta lại nhìn thấy Bát Tử xuất hiện ngậm trong miệng một giỏ hoa hồng xanh.
Ban đầu cô còn nghĩ răng mình nhìn nhầm rồi.
Vì sự tò mò trong lòng khiến cô ta đuổi theo, cô ta đuổi người đại diện đi rồi bám theo sau Bát Tử.
Đúng lúc nhìn thấy rõ ràng cảnh Bát Tử quỳ xuống liếm láp.
Lệ Hữu Tuấn có chín người anh em tốt, quan hệ rất thân thiết Chỉ là một con chó mà có thể khiến anh đặt tên là Bát Tử, cũng đủ để biết con chó này có ý nghĩa to lớn như thế nào đối với anh.
Vậy mà bây giờ Bát Tử tự mình ra tay đi lấy lòng Tô Kim Thự, lại còn tặng hoa cho cô.
Ấy thế còn tặng ròng rã năm ngày liền, làm sao cô ta không ghen tị cho được?
Phải biết rằng cô ta đã ở cạnh Lệ Hữu Tuấn nhiều năm như vậy, đừng nói là quỳ liếm tặng hoa n cô ta muốn làm thân với Bát Tử, suýt nữa đã bị con chó ngu ngốc này cản đứt cánh tay.
Tô Kim Thư cạn lời: “Cô thật đúng là buồn cười lắm đấy.
Tôi cũng rất phiên vì chuyện Lệ Hữu Tuấn tặng hoa cho tôi.
Đáng lẽ ra cô nên tìm gặp và nói chuyện với anh ta mới đúng, cô chạy đến chỗ tôi ồn ào làm loạn gì vậy? “
Sắc mặt Tô Bích Xuân thay đổi Nếu Lệ Hữu Tuấn chịu nghe cô ta nói chuyện, cô ta đã đi từ lâu rồi.
Làm sao cô ta phải đứng ở đây lãng phí thời gian với Tô Kim Thư chứ?
“Tô Kim Thư, cô nghe rõ cho tôi.
Tôi cảnh cáo cô một lần cuối, tránh xa Lệ Hữu Tuấn ra một chút.
Nếu không…”
“Nếu không thì thế nào? Lại giống như lần trước ở phòng làm việc của Trưởng khoa Lưu, tôi lại bị chuốc thuốc mê, sau đó cô sẽ đưa tôi đến bên cạnh Vương Tiến Phát phải không?”
Vẻ mặt Tô Bích Xuân hoảng sợ: “Sao cô nhớ được?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư lạnh tanh.
Quả nhiên là thế.
Cô cũng không chắc chắn lắm những gì đã xảy ra ngày hôm đó vì những mảnh ký ức đó quá lộn xộn.
Nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy phản ứng của Tô Bích Xuân, cô chắc chắn rằng mọi chuyện đều là sự thật “Hôm nay cô đã tự mình dâng tới cửa, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.
Tốt nhất các người nên bảo đảm cho anh trai tôi bình an vô sự.
Nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến các người đến chết cũng không được yên.”
Tô Bích Xuân thực sự bị khí thế của cô làm cho hốt hoảng mà lùi lại hai bước, gần như không thể đứng vững: “Cô … Cô thật sự nhớ rõ tất cả ư?”
Tô Kim Thư còn định nói gì đó thì điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.
“Reng reng reng, reng reng reng.”
Cô lạnh lùng liếc nhìn Tô Bích Xuân rồi bắt máy.
“Bác sĩ Tô, cô có ở văn phòng không? Tôi vừa đi ngang qua phòng cấp cứu, hình như…
Tôi vừa nhìn thấy con trai của cô.”
“Gì chứ?” Sắc mặt của Tô Kim Thư đột nhiên thay đổi.
“Cô nhanh qua đây xem một chút đi, cậu bé có vẻ không được khỏe!”
“Tôi lập tức đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư vội vã chạy ra ngoài.
Tô Bích Xuân thấy bộ dáng hoảng sợ của cô, cô ta sửng sốt một chút, sau đó hai mắt sáng lên.
Lẽ nào cô ta gặp phải rắc rối lớn nào đó?
Vậy thì mình không thể bỏ lỡ trò hay này!
Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân vội vàng đuổi theo Tô Kim Thư.
Tại phòng cấp cứu khoa nhi “Duy Hưng, Duy Hưng?”
Tô Kim Thư lao vào với dáng vẻ lo lắng tột độ.
“Mẹ ơi!” Một cục bột nhỏ nhanh chóng chạy ra ôm lấy hai chân của cô.
Đó là Tô Mỹ Chỉ Đôi mắt cô bé đỏ hoe, lúc này vẫn còn đang nức nở.
Tô Kim Thư ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Duy Hưng đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh.
Trái tim của cô chùng xuống, cô ôm Tô Mỹ Chi chạy vội tới bên giường: “Bác sĩ Lưu, con trai tôi thế nào rồi?”
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Kim Thư tái nhợt gần như đứng không vững, bác sĩ Lưu vội vàng bước tới: “Bác sĩ Tô đừng lo lẳng, cậu bé vừa mới bị cảm, nên lúc ăn sáng xong có nôn mửa một chút.
Nhà trẻ không yên tâm lắm, nhưng lại không liên lạc được với cô nên mới vội vàng đưa cậu bé tới đây.
Chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.
“
“Ra là vậy!”
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm.
Cô ôm Tô Mỹ Chỉ ngồi ở mép giường, có vẻ như đã yên tâm hơn phần nào..