Cùng Trời Với Thú

Editor: ChieuNinh

Lúc Dịch Chấn rời đi, sắc mặt thật sự không tốt.

Nhưng mà Sở Chước không có để ở trong lòng, nàng thì thích nhìn bộ dạng người bị nàng bắt nạt rõ ràng tức giận đến muốn chết lại chỉ có thể chịu đựng.

Xem hết thứ mà Dịch Chấn hiếu kính, Sở Chước vô cùng vừa lòng.

Cúi đầu thấy A Chiếu ghé vào trên đùi nàng nhìn qua, Sở Chước vươn tay xoa bóp tiểu móng vuốt lông xù của nó, cười nói: "Ngươi xem, giữ hắn lại thì tốt hơn giết hắn đi? Hắn là người Dịch thị Tây Đình phủ đại lục Nghiễm Nguyên, tuy rằng cũng không phải là chính mạch, nhưng thực lực không tầm thường, cũng tương đối được chính mạch coi trọng, trong tay lại không ít thứ tốt, thỉnh thoảng để cho hắn hiếu kính một chút, hắn cũng không dám cự tuyệt."

Lúc ấy A Chiếu là muốn giết chết Dịch Chấn háo sắc này, đối với loại giống đực mơ ước Sở Chước, A Chiếu chủ trương nguyên tắc giết một người răn trăm người, giết chết cho xong việc. Ai ngờ Sở Chước lại ngăn cản, không để cho nó giết, lúc ấy nó còn rất mất hứng.

Hiện tại nghe được lời Sở Chước nói, A Chiếu ý tứ hàm xúc không rõ liếc nhìn nàng một cái, vươn ra móng vuốt thịt phấn nộn xoa bóp xuống ở trên bàn tay nàng.

Nếu nàng thích linh thạch, đợi đến Địa Hoang giới, nó đưa nàng là được.

Bàn tay Sở Chước ấm áp mềm mại, bị đệm thịt nhẹ nhàng mà nhấn một cái, cả trái tim đều trở nên cực kì mềm mại, đôi mắt nhiễm ý cười ấm áp.

Buổi tối, lúc ăn cơm chiều Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại bị kêu ra một lần nữa, Bích Tầm Châu tuyên bố ngay tại trên bàn cơm hắn phải rời khỏi một đoạn thời gian.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt mê mang: "Tầm Châu ca, chúng ta phải đi đâu?"

Bé rùa cũng ngẩng đầu:【Tầm Châu ca, chúng ta phải đi tìm viêm băng cực hàn sao?】Hôm nay Dịch Chấn nói, nó cũng nghe được.

"Không phải chúng ta, là bản thân ta." Bích Tầm Châu nói: "Các ngươi đều ở lại thành Hắc Xuyên."

Sở Chước hiểu rõ, cũng không kỳ quái với quyết định của Bích Tầm Châu, hỏi: "Huynh thật sự muốn đi? Đi một mình sao? Nếu không chúng ta..."

Bích Tầm Châu lắc đầu: "Nơi đó rất nguy hiểm, hiện tại thực lực các ngươi quá yếu, chỉ sợ không thể đi vào. Cho dù có thể đi vào đi, thân thể của các ngươi cũng không cách nào thừa nhận khốc hàn nơi đó. Ta là yêu thú hệ băng, có thể ngự sử hàn băng, ảnh hưởng đối với ta hẳn là không lớn."

Huyền Uyên xen mồm nói:【Tầm Châu ca, đệ không sợ, đệ có mai rùa, còn có y phục.】

Bích Tầm Châu và A Chiếu nghe hiểu nó lời nhịn không được liếc mắt nhìn bé rùa lông xù một cái, nhất thời có một loại tâm tình ngay cả lời cũng lười nói. Nhưng mà bé rùa là có ý tốt, Bích Tầm Châu vươn tay sờ sờ đầu nó: "Đệ không cần đi, đi theo chủ nhân ở lại thành Hắc Xuyên."

Tránh cho thực sự cùng đi qua, mai rùa của Uyên Đồ Huyền Quy cũng phải bị tổn thương do giá rét, càng không cần phải nói y phục đó thoạt nhìn chính là lông xù, cũng không thể thật sự giữ ấm.

Tuy rằng Uyên Đồ Huyền Quy được gọi là yêu thú cao cấp có phòng ngự bậc nhất trong yêu thú, nhưng rốt cuộc còn rất tuổi nhỏ.

Sở Chước nghe đến đó, nhịn không được nói: "Nhưng mà thương thế của huynh..."

"Không có việc gì, nếu thực sự nguy hiểm, thì ta rời khỏi là được, sẽ không tiếp tục xâm nhập." Bích Tầm Châu an ủi nói, khóe miệng hơi hơi câu lên, hiếm khi lộ ra một nụ cười.

Đáng tiếc hiện tại mọi người đều rất lo lắng, không có lòng suy tư chú ý điểm ấy.

Sở Chước cân nhắc qua, nói: "Không bằng để cho A Chiếu đi qua với huynh đi."

A Chiếu đang gặm nhấm chân gà như thường ngẩng đầu lên, dị đồng tử một đen một vàng nhìn về phía Bích Tầm Châu, gương mặt lông xù nhìn không ra cảm xúc. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Bích Tầm Châu chống lại ánh mắt của nó, nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu: "Lão đại vẫn là đi theo các ngươi đi, tuy rằng thực lực của ngươi không kém, nhưng đại lục Hắc Xuyên nguy hiểm nhiều lắm, ta cũng không biết sẽ đi bao lâu, có lão đại ở đây, ta mới có thể yên tâm."

Trừ bỏ điểm ấy ra, Bích Tầm Châu cũng biết sở dĩ A Chiếu ở lại chỗ này, đều là vì Sở Chước. Nếu không A Chiếu là tồn tại trong truyền thuyết, làm sao có thể sẽ đi theo một phàm nhân từ Huyền thế giới đi đến Linh thế giới, không rời không bỏ? Tuy rằng hắn không biết nguyên nhân A Chiếu vẫn luôn đi theo Sở Chước, ít nhất nó là vì Sở Chước mà đến, Bích Tầm Châu còn không có mặt mũi lớn như vậy, để cho A Chiếu ra tay giúp hắn.

Thấy Bích Tầm Châu hạ quyết tâm, Sở Chước cũng không khuyên nữa, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngẩn người ở bên cạnh: "A Kỳ, chỗ của huynh còn có linh đan gì?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lấy lại tinh thần, vội vàng xem xét túi càn khôn của mình, nói cho nàng cực phẩm linh đan đang có.

Tiếp theo Sở Chước chọn mấy thứ cực phẩm linh đan Bích Tầm Châu có thể sử dụng được, để cho hắn mang theo, hơn nữa nói: "Nếu như nguy hiểm, thì trở về, ngày khác đợi ta tấn bậc đến Nhân Hoàng cảnh, lại đi cùng huynh lấy viêm băng cực hàn."

Muốn tu luyện từ Nhân Vương cảnh đến Nhân Hoàng cảnh cũng không dễ dàng, hàng rào trong đó lại khó mà đánh vỡ, không phải ai cũng có thể dễ dàng tấn bậc Nhân Hoàng cảnh. Giống như đại lục Thiên Thượng Hải, nhiều năm đến như vậy, cũng chỉ ra một Cung Ngọa Vân. Nhưng mà Sở Chước lại có thể nói được tự nhiên như vậy, giọng điệu chắc chắc đó, làm cho người ta không tự chủ được tin phục, cho dù nàng hiện tại chỉ là Linh Quang cảnh, vẫn cảm thấy nàng có thể làm được như cũ.

Nhân Hoàng cảnh đối với nàng mà nói, chẳng qua là vấn đề thời gian.

Bích Tầm Châu lại nhịn không được muốn cười, khóe miệng kéo lên, nói tự đáy lòng: "Cảm ơn."

Sở Chước cười mắt hơi cong, khác biệt với cái loại đẹp lạnh lùng của Bích Tầm Châu, nàng đẹp là một loại thanh tú như nước, đã điềm tĩnh lại nhu hòa. Cho dù ai có tính khí dữ dằn, ở trước mặt nàng cũng không tự chủ được mà thu liễm.

Thấy hai người quyết định xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được buồn bực hỏi: "Tầm Châu ca, rốt cuộc huynh muốn đi đâu? Rất nguy hiểm sao? Muốn tìm cái gì?"

Sở Chước liền nói với hắn chuyện hôm nay Dịch Chấn mang đến tin tức.

Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ biết chuyện từ đầu đến cuối, cũng lo lắng hỏi: "Nơi đó mỗi mười năm có người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên đi tra xét, viêm băng cực lạnh đó có thể đã bị lấy đi hay không?"

"Hẳn là sẽ không, nếu không Dịch Chấn sẽ không nói như vậy, thế lực đại lục Nghiễm Nguyên cũng sẽ không coi trọng đại lục Hắc Xuyên như vậy." Sở Chước giải thích.

Mấy ngày nay, nàng hiểu biết được thế lực thành Hắc Xuyên không kém lắm, lại có tin tức Dịch Chấn mang đến, làm cho Sở Chước lập tức đã phân tích ra tình huống đại lục Hắc Xuyên. Chỉ sợ năm đó người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên phát ra hiện bảo vật đại lục Hắc Xuyên cũng không phải là băng tinh dưới sông băng, mà là có băng hoàng danh xưng "viêm băng cực hàn" mới đúng.

Viêm băng cực hàn là một loại băng hoàng, so với băng tinh thì cấp bậc rất cao, là chí bảo người tu luyện thuộc tính băng tha thiết ước mơ, có được nó như hổ thêm cánh, mới sẽ được người tu luyện đại lục Nghiễm Nguyên coi trọng.

Đại lục Nghiễm Nguyên mỗi mười năm phái người tu luyện đi tra xét một lần, chứng minh viêm băng cực hàn sông băng trên đại lục này cho dù đã có người phát hiện cũng mang đi một ít, nhưng vẫn còn lại.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đối với Sở Chước phân tích vẫn rất là tin phục, nghe xong vội tìm kiếm linh đan từ trong túi càn khôn thích hợp cho Bích Tầm Châu dùng.

"Đáng tiếc hiện tại ta chỉ có thể luyện chế cực phẩm linh đan cấp sáu, linh đan cấp bảy còn không thể ra cực phẩm, nếu không thì lại có hai loại thích hợp Tầm Châu ca sử dụng." Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút ảo não, đột nhiên phát hiện tu vi của mình quả thật rất thấp, nếu hiện tại hắn là Linh Quang cảnh, linh lực trong cơ thể sung túc, hẳn là có thể luyện chế ra cực phẩm linh đan cấp bảy.

"Đã đủ rồi đó." Bích Tầm Châu mở miệng.

Quyết định xong việc này, Sở Chước cũng lật túi càn khôn của mình theo, lấy một ít thứ Bích Tầm Châu có thể sử dụng được vội đưa tới hắn, trong đó cũng có nước linh tuyền và linh nhũ năm đó có được ở trong bí cảnh đại lục Tấn Thiên.

Hai loại đồ này đều có hiệu quả bổ dưỡng thân thể, bổ sung linh lực.

Sở Chước trực tiếp đổ một bình lớn nước linh tuyền cho hắn.

Mấy năm nay, nước linh tuyền dùng đứt quãng, hiện tại đã không còn nhiều lắm, nhưng mà đối với người một nhà, Sở Chước vẫn là rất bỏ được.

Khi nhìn đến linh nhũ, hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ tỏa hào quang, Sở Chước vô cùng rộng rãi cho hắn một hộp lớn.

"Linh nhũ là thứ tốt, khi luyện đan, nếu như thêm một chút, phẩm chất linh đan rất tốt, cho dù là cực phẩm linh đan, cũng có thêm phần linh khí mạnh yếu." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng phấn mà nói: "Sở tỷ, cô thật nhiều thứ tốt."

Có thể thấy được Sở Chước của bọn họ vận khí cũng là vô cùng tốt, ngay cả nước linh tuyền và linh nhũ này cũng có thể thu thập được.

"Là một con Linh Mục Hầu tìm được."

"Linh Mục Hầu? Thì ra thực sự loại yêu thú này?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc hỏi.

"Là có, nhưng mà đã trở thành khế ước thú của người khác."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút thất vọng, nếu có Linh Mục Hầu, chí bảo thiên hạ đều không thể gạt được cảm giác một đôi mắt tinh của Linh Mục Hầu.

Sở Chước cười nói: "Vận khí của chúng ta đã đủ tốt, nếu như linh vật của thiên hạ này đều bị chúng ta lấy hết, cũng không công bằng với người khác." Cho nên không có Linh Mục Hầu, Sở Chước cũng không cần tiếc nuối như vậy, bây giờ còn có Mặc Sĩ Thiên Kỳ cái người trời sinh số mệnh thịnh vượng này ở đây, về sau có thể gặp được thứ tốt sẽ càng nhiều.

Giống như lần này ở đại lục Hắc Xuyên, có được thạch tủy chính là một ví dụ.

***

Hôm sau, Bích Tầm Châu liền lặng yên không một tiếng động rời khỏi thành Hắc Xuyên.

Sau khi Bích Tầm Châu rời khỏi không lâu, Khích Thành Huân đi tới tìm bọn họ đi làm nhiệm vụ, phát hiện Bích Tầm Châu không ở, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Sở cô nương, Bích tiền bối đâu?"

"Hắn có việc đi ra ngoài."

Khích Thành Huân thấy Sở Chước không muốn nhiều lời, cũng không có điều tra, cho dù là người tu luyện cùng một đội ngũ, cũng không thể chuyện gì đều đục khoét tìm tòi tới cùng, dễ dàng đắc tội với người khác.

Lần này nhiệm vụ Khích Thành Huân mang đến rất đơn giản, phải đi băng nguyên đào bới huyền băng chưa bị ma khí ô nhiễm dưới sông băng.

Bởi vì đại lục Hắc Xuyên bị hàn băng bao trùm, dễ dàng sinh thành huyền băng, huyền băng này là một loại tài liệu đặc thù, tác dụng cực lớn. Thành Hắc Xuyên sẽ thường xuyên tuyên bố nhiệm vụ cho người thí nghiệm đào bới huyền băng, sau đó thu mua huyền băng đưa đến đại lục Nghiễm Nguyên, giá cả sẽ trở thành gấp đôi.

"Nhiệm vụ này đừng nhìn đơn giản, lại giấu giếm huyền cơ, dưới băng nguyên đó ngẫu nhiên sẽ có kinh hỉ, nói không chừng có thể tìm được băng tinh." Khích Thành Huân nhắc nhở nói: "Một khối băng tinh giá cả là năm mươi vạn linh thạch, cũng không tiện nghi." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Hai mắt Sở Chước sáng lên, cười hỏi: "Không biết băng tinh này có đặc điểm gì, thế nào lại khác biệt như vậy?"

Lập tức Khích Thành Huân nói rõ một lần với nàng, lại nói cho nàng tốt nhất đi mua một ít vật chứa đựng băng tinh, ở trong thành Hắc Xuyên có bán.

Sau khi nói cho nàng thời gian nhiệm vụ, Khích Thành Huân liền rời đi.

Đợi Khích Thành Huân rời khỏi, Sở Chước kéo Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra khỏi phòng luyện đan, nói với hắn: "Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta phải đi đào huyền băng, nhớ rõ ăn mặc ấm áp một chút."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "... Sở tỷ, ta ở trong thành cho luyện đan các người được không?"

"Không được, một mình huynh ở trong thành ta lo lắng, vẫn là cùng nhau đi." Sở Chước nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ biết nàng nói đúng, cho dù là ở thành Hắc Xuyên, cũng không phải an toàn tuyệt đối. Hơn nữa hiện tại bọn họ coi như là tán tu, không có tông môn gia tộc che chở, cho dù ở thành Hắc Xuyên bị người ta giết chết, có lẽ cũng sẽ không có ai ra mặt cho.

Chỉ có thể rầu rĩ không vui đáp ứng một tiếng.

Đến ngày xuất phát, khi Sở Chước bọn họ đến địa điểm tập hợp, phát hiện lần này rất nhiều người tu luyện đi băng nguyên đào huyền băng, thế nhưng có một ngàn người, gần hai mươi chi đội ngũ.

Dịch Chấn đội Tham Lang đã ở đó.

Ở khi Dịch Chấn nhìn qua, Sở Chước hướng hắn lộ ra một nụ cười tươi vô cùng nhu hòa, cười đến Dịch Chấn xanh mặt quay đầu đi.

Chung quanh thành viên đội Tham Lang vây quanh ở bên cạnh Dịch Chấn, khi nhìn thấy Sở Chước, cũng chậm rãi cúi đầu, làm như không dám đối diện với nàng.

Một màn này không ai phát hiện, cho dù phát hiện thành viên đội Tham Lang hôm nay giống như có vẻ an tĩnh, cũng chỉ tưởng có đội ngũ khác thực lực cường đại ở, đội Tham Lang mới thu liễm, ngược lại cũng không có nghĩ nhiều.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ tìm được đội Thiên Thôn, xuất phát cùng bọn họ.

Từng chiếc xe trượt tuyết xuất phát từ thành Hắc Xuyên, xuyên qua rừng rậm ngoài thành Hắc Xuyên, đi tới băng nguyên.

Lần này băng nguyên bọn họ muốn đi khoảng cách với thành Hắc Xuyên có hai ngày lộ trình.

Khích Thành Huân lấy bản đồ ra, nói với Sở Chước: "Đại lục Hắc Xuyên rất nhiều băng nguyên, có vài địa phương băng nguyên bị ma phong ô nhiễm ít hơn, không cần đào bới quá sâu đã có thể tìm được huyền băng, có địa phương băng nguyên bị ô nhiễm nghiêm trọng, đào mấy ngàn trượng cũng không nhất định có thể tìm được huyền băng... Lần này băng nguyên chúng ta muốn đi ở trong này, nơi này chịu ma phong ô nhiễm có vẻ nhỏ, đào xuống chừng trăm trượng, hẳn là có thể tìm được huyền băng."

Sở Chước an tĩnh nghe, trong lòng ôm A Chiếu, đặt tay tới trong bụng mềm mại của nó, nơi đó vừa mềm lại ấm, xúc cảm siêu cấp tốt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng ôm bé rùa mặc y phục sưởi ấm.

Động tác của hai người nhất trí thần kỳ, Khích Thành Huân nhìn xem mà có chút cạn lời, nhìn lại bọn họ, thấy bọn họ một người cười dịu dàng yếu ớt, một người cười ngây ngô, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dưỡng yêu thú dùng để sưởi ấm, còn là một con rùa mặc quần áo có thể sưởi ấm sao?

Hai ngày sau, một đám người đi đến băng nguyên.

Phóng mắt nhìn lại, băng nguyên mênh mông bát ngát, rộng lớn vô biên, trên mặt có ma phong mềm dịu thổi qua, mặt ngoài băng tầng tối đen, lọt vào trong tầm mắt thê lương mà áp lực.

Hôm nay trời sắc còn sớm, nhóm một ít người tu luyện đi đến trên băng nguyên thừa dịp cơ hội này, đã bắt đầu tìm địa phương chuẩn bị bố trí đào bới linh khí. Khoảng cách giữa mỗi một đội ngũ có một đoạn rất lớn, đây là một loại quy tắc thỏa thuận ngầm lẫn nhau, như thế có thể giảm bớt xung đột giữa người tu luyện. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Đội Thiên Thôn đi theo một đội ngũ khác, tiếp tục xâm nhập hướng băng nguyên.

Thẳng đến khi sắc trời sắp tối, đội Thiên Thôn cũng dừng lại, tìm địa phương nghỉ ngơi.

Lúc này vị trí của đội Thiên Thôn đang ở có khoảng cách cùng một chi đội ngũ gần nhất khoảng năm mươi km, mặc kệ đào thế nào, hẳn là cũng sẽ không đào đến cùng một chỗ với chi đội ngũ đó.

Nghỉ ngơi cả đêm, đợi gió tuyết dừng lại, tất cả người tu luyện bắt đầu nhiệt tình mười phần công tác.

Người tu luyện đội Thiên Thôn bắt cái giá linh khí đào bới ở trên mặt băng, trong tay những người khác cũng cầm theo linh khí đào bới mua ở thành Hắc Xuyên đặc chế phòng ma linh khí, phối hợp linh khí đó cùng nhau đào ra tầng màu đen trên bề mặt băng tầng đó.

"Khích đại ca, linh khí đào bới này rất quý đi? Có thể sử dụng bao lâu?" Sở Chước tò mò hỏi.

"Một vạn khối linh thạch, có thể sử dụng mười ngày." Khích Thành Huân trả lời.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói: "Quý như vậy mà mới chỉ có thể sử dụng mười ngày?"

Đây quả thực chính là thứ đồ chơi đốt linh thạch, chẳng trách nhiệm vụ đào bới huyền băng này cũng không lâu.

"Mười ngày đã không tệ, dù sao linh khí dễ dàng bị ma phong ăn mòn, linh khí này còn dung nhập một ít tài liệu đặc thù phòng ma, giá cả mới quý một chút. Chỉ cần có thể đào nhiều huyền băng một ít, thì lập tức có thể kiếm linh thạch tốn kém trên cái này trở về."

Nghe xong Khích Thành Huân giải thích, Sở Chước cũng hiểu rõ ràng những linh khí này hẳn là thành Hắc Xuyên đặc biệt nhằm vào hoàn cảnh riêng biệt đại lục Hắc Xuyên mà luyện chế. Thật ra nàng lại cảm thấy hứng thú đối với tài liệu đặc thù phòng ma dung nhập trong linh khí, nhưng mà thăm dò qua, lại phát hiện tài liệu đó chỉ có thế lực lớn tọa trấn trong thành Hắc Xuyên mới có, mới từ bỏ tâm tư này.

Đào thời gian ba ngày, rốt cục đào ra tầng băng đen trên bề mặt, lộ ra băng tầng phía dưới không có bị ma phong ô nhiễm.

Nhìn đến băng tầng trắng noãn trong suốt phía dưới đó, đây mới là bộ dạng băng nguyên nên có trong trí nhớ, trên mặt một đám người tu luyện lộ ra thần sắc cao hứng, vội vàng tìm huyền băng.

"Mọi người tách ra một chút, đừng như ong vỡ tổ chen chúc cùng một chỗ." Khích Thành Huân kêu lên: "Các ngươi đều cẩn thận tìm kiếm, có huyền băng thì đào ra, ai đào nhiều thì chính là của người đó."

Quy củ làm nhiều hưởng nhiều này rất dễ dàng kích phát nhiệt tình mọi người, ngay cả Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng khí thế ngất trời vung linh khí đào băng.

Một tiếng coong, linh khí trong tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ thiếu chút nữa thì rời tay đi ra ngoài, hổ khẩu bị chấn động run lên, thậm chí bởi vì lực phản xạ, đặt mông ngồi dưới đất, chật vật không thôi.

"Không có việc gì chứ?" Sở Chước đưa tay hắn kéo lên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ xoa xoa tay run lên, nói: "Sở tỷ, nơi này có một khối băng cứng quá, ngay cả linh xẻng cũng không đào ra."

Sở Chước và A Chiếu cùng nhau thăm dò nhìn lại băng động hướng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào ra, khi nhìn đến trong băng tầng hiện ra một thứ gì đó màu trắng bạc, ánh mắt Sở Chước đột ngột trừng lớn.

A Chiếu thấy thế, liền muốn một móng vuốt cào đi qua, bị Sở Chước ôm trở về, để ngừa nó móng vuốt quá mức sắc bén, hủy hoại thứ đồ đó.

"Sở tỷ, thế nào?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng sáp qua.

"Là băng tinh." Sở Chước nói, ngẩng đầu liếc hắn một cái.

"Thật sự? Vận khí thật tốt!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa mừng vừa sợ.

Sở Chước gật đầu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vận khí thật tốt, trước kia đã biết, hiện tại càng thêm khẳng định. Khích Thành Huân đều nói băng tinh khó tìm, không nghĩ tới người này tùy ý đào, có thể đào ra một cái băng tinh.

Tiếp theo, Sở Chước phóng linh khí cầm trong tay tới bên cạnh, từ trong túi càn khôn lấy ra một cái linh xẻng màu huyền thiết.

Linh xẻng này vô cùng cứng rắn, một xẻng đi xuống, khối băng bọc băng tinh màu trăng ngà, đã bị đào ra. Lại dùng đầu sắc bén khác cảu linh xẻng, gọt sạch tàn băng chung quanh khối băng đó, cuối cùng chỉ còn lại có băng tầng bọc băng tinh đó, lớn cỡ nắm đấm, giống như một khối hổ phách trong suốt long lanh.

Hết chương 106.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui