Cùng Trời Với Thú


Khi phù trận bị mở ra, mấy người vừa mới đi đến phụ cận phù trận hoảng sợ, đặc biệt khi nhìn thấy từ trong phù trận đi ra một người mặc hồng y, người cầm trọng kiếm trong tay, bọn họ thần sắc đại biến.
Người đầu lĩnh phản ứng kịp, đang muốn làm chút gì, đột nhiên thấy hồng y nhân đó la lớn hướng này: "Ngũ trưởng lão?"
Thanh âm thanh thúy dễ nghe, hiển nhiên là giọng một cô nương.
Sở Khai Hào ngơ ngác, cái xưng hô này hắn đã có đã bao nhiêu năm không nghe được, người nọ là...
Đang nghĩ tới, chỉ thấy hồng y nhân đó kéo xuống mũ trùm rộng thùng thình, lộ ra một gương mặt thanh lệ, dáng người sạch sẽ, hà tư nguyệt vận, là một cô nương trẻ tuổi vô cùng mỹ lệ, hơn nữa cô nương này nhìn vô cùng quen mắt.
Lúc này thần sắc cô nương nhìn bọn hắn rất đỗi vui sướng, trên người cũng không sát ý, lại liên hệ xưng hô của nàng, đáp án rõ ràng.
"Ngũ trưởng lão, ta là Sở Chước." Sở Chước từ phù trận đi ra, vẻ mặt vui sướng nói.
Tiếng lòng căng thẳng của Sở Khai Hào buông lỏng, tiếp theo giật mình nhìn nàng: "Con là tiểu thập bát ngũ phòng?"
Không trách hắn nhận thức không được, thật sự là Sở Chước biến hóa có chút lớn.
Một lần cuối cùng khi bọn họ gặp Sở Chước, là ở trên đường đi Linh thế giới, lúc ấy nàng vẫn là một tiểu cô nương ngây ngô, thời gian mấy năm trôi qua, nàng đã trưởng thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều, ngũ quan nẩy nở, cực kỳ mỹ lệ, còn có trên người ẩn ẩn lộ ra hơi thở cường đại lại xa lạ, làm cho bọn họ trước tiên căn bản không dám xác nhận.
Sở Chước lên tiếng: "Là con! Ngũ trưởng lão, không nghĩ tới mọi người lại ở chỗ này, trừ mọi người ra, còn có ai?"
Vừa nói, vừa đánh giá mấy người chung quanh đó, đều là từng gặp qua, rõ ràng là người đại lục Tấn Thiên.
Nhưng mà lúc này đám người Sở Khai Hào căn bản không chú ý tới nàng đang nói cái gì, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng.
Vừa rồi khi nàng đột nhiên từ trong phù trận toát ra đến, bọn họ cảm giác được hơi thở trên người nàng thuộc loại cường giả Nhân Vương cảnh, một dạng cùng đám hồng y nhân giám thị bọn họ, thật đúng tưởng hồng y nhân phát hiện bọn họ làm động tác nhỏ bí mật phía dưới, khi đang nghĩ tới làm sao tránh được một kiếp này, che giấu bọn họ hành động, nào biết đâu chân tướng xoay ngược lại nhanh như vậy.
Lúc trước ở trên Linh thuyền, tu vi Sở Chước là Ngưng Mạch cảnh tầng chín, có thể nói là lúc ấy trong tất cả người tu luyện đại lục Tấn Thiên đi trước Linh thế giới, thực lực thứ hai lót đáy.
Đệ nhất lót đáy là Sở Thanh Từ.
Nhưng mà ngắn ngủn thời gian trôi qua mấy năm, nàng thế nhưng từ Ngưng Mạch cảnh tầng chín tu luyện đến Nhân Vương cảnh, cho dù là đại lục Linh thế giới linh khí dư thừa, tài nguyên cùng cơ duyên rất nhiều, nhưng tốc độ tu luyện bậc này, vẫn là kinh hãi cực kì, làm cho người ta không thể tin.
Sở Chước thấy bộ dạng bọn họ khiếp sợ, mỉm cười, nói: "Trước tới đây đi, đỡ phải bị người phát hiện."
Sở Khai Hào hoàn hồn, vội vàng đáp ứng một tiếng, mang theo người phía sau cùng nhau đi qua, tiến vào phạm vi phù trận.
Vừa mới tiến phù trận, bọn họ chợt nghe đến một trận thanh âm nham thạch nứt vỡ rơi xuống, phi thường chói tai.

Tiếp theo phát hiện nơi này còn có một hồng y nhân, sâu tận bên trong có một gốc cây không biết là loài gì dây mây buộc trên mặt đất, đang giương nanh múa vuốt đào bới nham thạch, từ bên trong lấy ra một viên một viên hồng tinh thạch, nó vứt cho hồng y nhân bên cạnh...
Hết thảy đều làm cho đám người Sở Khai Hào nhìn xem có chút choáng váng.
Sở Chước không cho bọn hắn qua thời gian choáng váng, như châu pháo mà thăm dò: "Ngũ trưởng lão, chư vị, sao mọi người lại ở chỗ này? Trừ mọi người ra, còn có những người khác sao? Người đại lục Tấn Thiên khác đâu? Lúc trước sau khi Linh thuyền gặp chuyện không may, mọi người là như thế nào đến đại lục Tinh Triệu? Không gặp phải nguy hiểm gì chứ..."
Ở trong câu hỏi liên tiếp của nàng, đám người Sở Khai Hào rốt cục hoàn hồn.
Nghe được nàng hỏi, tâm tình mấy người đều có chút thả lỏng.

Tuy rằng không biết bọn họ vì sao sẽ mặc y phục hồng y nhân, còn ở nơi này đào hồng tinh thạch, nhưng ít ra chứng minh đây là người một nhà, vậy là sẽ không tố giác bọn họ.

Sở Khai Hào nâng nâng tay, mỉm cười nói: "A Chước, hiện tại ta không phải ngũ trưởng lão." Nơi này không phải Sở gia Lăng Dương đại lục Tấn Thiên, hắn tự nhiên cũng không dùng gánh nổi cái xưng hô này.
Sở Chước nhìn hắn, biết nghe lời phải nói: "Tằng gia gia."
Sở Khai Hào: "...!..." Chưa từng cảm thấy mình thì ra già như vậy.
So sánh với Sở Khai Hào phức tạp, mấy người đi theo hắn tới đây chính là hâm mộ ghen tị hận.
Bọn họ đều là cùng nhau từ đại lục Tấn Thiên đến, ở Linh thế giới lăn lộn vài năm, tu vi tuy có tăng trưởng, cũng không khủng bố giống như Sở Chước vậy.

Tuy rằng tu vi Nhân Vương cảnh ở đại
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui