Cùng Trời Với Thú


Ô chủ hai mắt lạnh lùng, nhìn chăm chú nữ tử ngồi ngay ngắn ở trên ngọn sóng.
Biển thời gian lấy thời gian làm sóng, người phàm không thể sử dụng, chỉ có linh bị thời gian quên đi mới có thể gây nên sóng gió.
Nữ tử trên ngọn sóng tuy rằng khoác một bộ da người, nhưng chỉ cần nhìn đến người của ả, cũng sẽ không hoài nghi thân phận này.

Chẳng qua là một mị quỷ cấp bậc rất cao, vậy mà đã tu luyện đến trình độ khiến người ta không thể phân biệt thật giả.
Mị quỷ như vậy, không phải là bọn hắn có thể đối phó.
Mà nó chủ động xuất hiện trước mặt người khác, càng khiến bọn họ kinh ngạc.
Mị quỷ cấp bậc này, không giống như mị quỷ phổ thông, nó đã không cần lại cướp lấy lực lượng từ trong tim người, thậm chí chạm đến phép tắc lực lượng thời gian, càng yêu quý tính mạng của mình, sẽ không dễ dàng trêu chọc người tu luyện cao cấp.
Khi Ô chủ lại ra tay, mấy lông vũ màu đen mang theo sát khí sắc bén, đâm thẳng nữ tử trên ngọn sóng.
Trên mặt nàng kia lộ ra vẻ bi thương, không nói gì ngóng nhìn hắn, tùy ý lông vũ đen đâm tới, ở khi lông vũ đen bò lên, thân hình từ giữa không trung rơi xuống, nhấc lên sóng biển giống thác nước khuynh đảo, rất nhanh bị nước biển phía dưới nuốt hết.
Trong khoảnh khắc biến mất không thấy.
Ở sau khi nàng kia rơi xuống trong biển, mị quỷ tụ tập ở chung quanh thuyền lớn phát ra thanh âm không cam lòng, dán da mặt xé mở trở về, lại từ một con yêu tà vật xấu xí, biến thành mỹ nhân xinh đẹp mỹ lệ động lòng người, đều thối lui đến trong sương mù.
Tiếng ca dần dần ngừng lại, bóng dáng vũ động trong sương mù biến thành hư ảo, dần dần biến mất.
Ô chủ thu hồi cánh chim màu vàng đen phía sau, không nhìn người tu luyện khác trên thuyền, cất bước trở lại tầng thứ năm, đi đến trước mặt người té trên mặt đất, nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt thống khổ của nàng.
Vừa rồi trong nháy mắt nữ tử trên ngọn sóng mở miệng, Sở Chước liền cảm giác được khác thường trong thức hải.
Ngay cả dị thủy cũng không thể ngăn cản lực xuyên thấu thanh âm đó, ở khi dị thủy muốn hộ chủ, ngược lại bị phản phệ, làm cho nàng mạnh mẽ phun ra một búng máu.

Nếu không có Ô chủ ra tay mau, đuổi đi, chỉ sợ thức hảo của nàng sắp sửa lại bị thương.
Chỉ là, như cũ làm cho nàng rất khổ sở.
Sở Chước quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt mông lung, thấy không rõ người trước mặt, cuối cùng chậm rãi nhắm lại, yên tâm mà mặc cho mình hôn mê đi.
Ô Tử Hàm từ đầu thuyền đã chạy tới, vốn lo lắng Ô chủ lần này ra tay, có thể lưu lại cái gì di chứng hay không, nào biết đâu đã thấy được một màn này.
Ô chủ bọn họ đứng trước mặt nữ tu té trên mặt đất, đang dùng một loại ánh mắt khó lường nhìn xuống nàng.
Ánh mắt đó vô cùng kỳ quái, Ô Tử Hàm trong lúc nhất thời thế nhưng nhìn không hiểu.
"Ô chủ?" Ô Tử Hàm cẩn thận đi tới, lo lắng liếc mắt nhìn Sở Chước trên đất một cái, vội hỏi: "Sở cô nương làm sao vậy?"
Ô chủ liếc hắn một cái, ý bảo hắn ôm người lên.
Ô Tử Hàm tuy rằng vẫn có chút sợ sợ, nhưng mấy ngày này ở chung vui vẻ cùng Sở Chước, trong vô hình tiêu tan một ít ấn tượng đáng sợ đến từ Bạch Ly Vực Chủ, rốt cục dám chìa tay đụng chạm.
Dù sao hắn đi chính trực, ngồi ngay thẳng, không sợ Bạch Ly Vực Chủ đột nhiên nổi bão.
Ô Tử Hàm ôm Sở Chước, đi theo Ô chủ trở về phòng.
Dọc theo đường đi, hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Chước, trong lòng rất lo lắng, cảm thấy cô nương này chính là người đáng thương, bất hạnh lưu lạc đến biển thời gian, người bị thương nặng, thương thế còn chưa khỏe, lại gặp phải mị quỷ cao cấp.
Con mị quỷ cao cấp vừa rồi, đã tu luyện đến trình độ khó phân biệt thật giả, trong người tu luyện trên thuyền, trừ bỏ Ô chủ ra, không người nào có thể đuổi được.
Thậm chí chỉ có thể là đuổi đi,ngay cả Ô chủ cũng không nhất định có thể chém giết nó.
Hơn nữa, từ trước dám tiến vào biển thời gian, tu vi ít nhất ở phía trên Tinh Linh cảnh, người tu luyện dưới Tinh Linh cảnh, đều yêu quý tính mạng, sẽ không dại dột tiến vào biển thời gian.

Sở Chước chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh, là tu vi thấp nhất trong người tu luyện trên thuyền, theo lý thuyết nàng không nên bước vào biển thời gian mới đúng.
Cho nên hắn có thể đoán, Sở Chước khẳng định là bị ai đó ác ý quăng vào biển thời gian.
Ô Tử Hàm cẩn thận đặt người tới trên giường, thấy Ô chủ ngồi ở trước giường, kiểm tra thân thể cho nàng, vẻ mặt rối rắm.
Tay Ô chủ ấn đặt ở trên cổ tay Sở Chước, ngưng tụ ra một tia linh lực tiến vào trong kinh mạch của nàng.

Tu vi của hắn không biết cao hơn Sở Chước mấy bậc, một phản kháng tự nhiên mỏng manh của Sở Chước không bị hắn để vào mắt.

Ô chủ rất nhanh liền thu hồi tay, hiểu biết thêm vài phần với thương thế của Sở Chước.
"Ô chủ, nàng không có việc gì chứ?" Ô Tử Hàm hỏi.
"Tiếp tục cho nàng sử dụng thuốc nhũ linh dịch là được." Ô chủ nói, dừng lại, hắn lại tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi trông chừng kỹ nàng."
Ô Tử Hàm đầu tiên là ứng một tiếng, sau đó hỏi: "Ô chủ, có phải có cái gì không đúng?"
Ô chủ ừ một tiếng.
Sau đó thì
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui