Cùng Trời Với Thú


Nhiễm Phương Hoa trầm ngâm một lát, nói: "Thanh Nhai tuyệt địa này, chúng ta thật là hiểu được một hai."
Thanh Nhai tuyệt địa vốn không gọi tên này, sau đó là bởi vì đệ tử Khuyết thị mất tích ở đây, dẫn tới các thế lực phái đệ tử đi qua tra xét, sau đó mới gắn lên cái tên "Thanh Nhai tuyệt địa" này.

Ban đầu Thanh Nhai tuyệt địa, cũng không khác gì nơi khe hạp băng nguyên phổ thông, cũng không có gì đặc thù, là cái loại người tu luyện bay qua trên đầu, cũng sẽ dễ dàng xem nhẹ.
Nào biết dưới băng tầng Thanh Nhai tuyệt địa, cũng là có càn khôn khác.
"Nghe nói dưới Thanh Nhai tuyệt địa có một tòa băng cung, băng cung đó rất nguy hiểm, ngũ đại gia tộc lo lắng có người tu luyện không biết nguy hiểm này, đã sớm phái người đi qua trấn thủ, người bình thường không dễ dàng được tiếp cận, chúng ta cũng không biết tình huống bên trong như thế nào." Khi nói tới đây, Nhiễm Phương Hoa có chút xin lỗi nói: "Nhưng mà nghe nói dưới Thanh Nhai tuyệt địa quả thật nguy hiểm, cho nên lúc trước ta cũng không nói chuyện này cùng các vị."
Mục đích của Sở Chước là muốn đi gia tộc Khuyết thị tìm người, vẫn chưa nhiều lời, Nhiễm Phương Hoa làm sao sẽ nghĩ đến bọn họ có kế hoạch gì, căn bản không biết bọn họ dự tính, lúc này đây cũng không lắm miệng nói gì thêm.
Bởi vì bọn họ ngay từ đầu cũng không nghĩ tới Thanh Nhai tuyệt địa nơi này.
Sở Chước tự sẽ không có ý kiến gì, tỷ đệ Nhiễm thị có thể giúp bọn họ là tình cảm, không giúp cũng không có gì.
Nhiễm Phương Hoa đều nói một lần tình huống bọn họ có thể biết được, thấy Sở Chước trầm ngâm, thầm nghĩ bọn họ sẽ không phải muốn đi Thanh Nhai tuyệt địa chứ?
Đang nghĩ tới, chợt nghe đến Sở Chước hỏi: "Lúc trước các ngươi nói, Thanh Nhai tuyệt địa này có đệ tử năm gia tộc canh giữ, chính là như thế?"
"Bên ngoài là truyền như vậy." Trên mặt Nhiễm Phương Hoa lại lộ ra vẻ áy náy: "Không dối gạt các ngươi, Nhiễm gia chúng ta tuy rằng chiếm cứ khu vực Tây Bắc Đan Hạc Vân Hải, ở Băng Vân Vực cũng không được sắp xếp thứ hạng cao, đệ tử gia tộc tu vi rất thấp, trong tộc chỉ có ta cùng Nhiễm Phương Minh là hai Thánh Đế cảnh, vì gia tộc phát triển, ta cũng không thể dẫn bọn hắn đi vượt hiểm, nên chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi tìm hiểu tình huống Thanh Nhai tuyệt địa."
Cho nên bọn họ không biết được nhiều tin tức Thanh Nhai tuyệt địa, có thể biết được bao nhiêu đó, vẫn là trao đổi tin tức cùng thế lực khác mới biết.
Sở Chước nghe xong, tự nhiên hiểu rõ ý tứ Nhiễm Phương Hoa.
Nàng cười nói: "Đa tạ Nhiễm cô nương báo cho biết."
Nhiễm Phương Hoa rời khỏi, một đám người lại tiến đến cùng nhau, thương lượng muốn đi Thanh Nhai tuyệt địa hay không.
Ở khi mọi người nhao nhao phát biểu ý kiến, Bích Tầm Châu thanh thanh yết hầu, rốt cục nhịn không được mở miệng.
"Hiện tại có hai lựa chọn." Bích Tầm Châu nói, tuy rằng tu vi của hắn cũng không phải cao nhất trong nhóm người này, nhưng hắn cũng là đáng tin cậy nhất, nghe được hắn mở miệng, mọi người cùng yêu đều nhìn qua, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Phải nghiêm túc chút, tuyệt bức không thể đắc tội Tầm Châu ca, bằng không sẽ không được ăn ngon.
Mà ngay cả bé rùa tuổi nhỏ nhất cũng ngẩng đầu, một đôi mắt đậu đen thoạt nhìn phá lệ nghiêm túc.
"Tầm Châu ca, huynh nói." Sở Chước nói.
Bích Tầm Châu nói: "Thứ nhất, do lão đại ra mặt, đánh lên Khuyết thị tại Đan Hạc Vân Hải.

Như vậy kết quả là, sẽ đắc tội Khuyết thị, khả năng sẽ tình cảnh bất lợi cho Thanh Từ cô nương."
Nghe nói như thế, mọi người liếc mắt nhìn nhìn tiểu yêu thú oa ở trong lòng Sở Chước một cái, vẫn nhớ rõ lúc trước khi lão đại đề nghị như vậy, bị Sở Chước phủ định, sắc mặt hắn không tốt lắm.

Còn sau đó Sở Chước là dỗ dành như thế nào, bọn họ cũng không biết, dù sao lão đại chính là trước sau như một nghe lời chủ nhân bọn hắn nói.
Bích Tầm Châu suy tính cũng là Sở Chước suy tính, ở khi tình huống không rõ, trước lễ sau khách.
"Thứ hai đâu, phải đi Thanh Nhai tuyệt địa?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi.
Bích Tầm Châu gật đầu: "Vừa rồi nghe ý tứ Nhiễm tiền bối, trong Thanh Nhai tuyệt địa có đệ tử năm gia tộc thần bí canh giữ, có thể đi nơi đó thử thời vận."
"Sau đó thuận lợi đi xem xem Thanh Nhai tuyệt địa sao?" Hỏa Lân hưng trí bừng bừng hỏi.
"Nếu nguy hiểm không lớn, tất nhiên là có thể, cũng coi như là một loại kinh nghiệm từng trải, có phải hay không?" Bích Tầm Châu quay đầu nhìn về phía Sở Chước.

Sở Chước gật đầu: "Tầm Châu ca nói đúng."
Bọn họ rời khỏi Bạch Ly Sơn, trừ bỏ muốn tìm Thanh Từ, cũng là muốn kinh nghiệm từng trải, cố gắng rèn luyện chính mình, gia tăng tu vi.

Chỉ có trải qua tu hành không ngừng, mới có thể tiến bộ.
Cuối cùng kết quả thương lượng là, đi trước Thanh Nhai tuyệt địa nhìn xem tình huống, nếu có thể gặp được đệ tử gia tộc Khuyết thị là tốt nhất, không thể gặp được, thì cũng có thể xem như kinh nghiệm từng trải.
Chẳng qua nếu Thanh Nhai tuyệt địa quá mức nguy hiểm, bọn họ cần kịp lúc cách xa, an toàn là chính.
Phong Chiếu ấn móng vuốt tỏ vẻ, không có việc gì, có nguy hiểm đại gia hắn xé mở không gian dẫn bọn hắn trốn chạy.
Nếu không có thu hoạch ở Thanh Nhai tuyệt địa, đành phải bắt đầu dùng phương pháp thứ nhất, để cho Phong Chiếu trực tiếp đánh tới gia tộc Khuyết thị tại Tây Lĩnh Vân Hải.
Phong Chiếu lại ấn móng vuốt, quả nhiên vẫn là ấn phương thức đại gia gây sự là cực thích nhất rồi.
Sở Chước nhìn nhìn móng vuốt lông hắn ấn ra, một phen nhét hắn vào trong ngực.
Phong Chiếu: "...!..."
Mọi người: "...!..."
Quyết định xong, bọn họ liền đi chào từ biệt cùng tỷ đệ Nhiễm thị.
Tỷ đệ Nhiễm Phương Hoa đối với bọn họ quyết định thì rất kinh ngạc, Nhiễm Phương Hoa rốt cuộc có chút lo lắng, nói: "Nghe nói có lão tổ Hóa Thần cảnh mấy gia tộc từng đi vào, thật sự rất nguy hiểm, mọi người..."
"Yên tâm, chúng ta chỉ là ở bên ngoài nhìn xem, nếu nguy hiểm, chúng ta sẽ kịp lúc rút lui rời khỏi." Sở Chước cười nói, rất cảm tạ tỷ đệ Nhiễm thị quan tâm.
Tuy là bèo nước gặp nhau, nhưng tỷ đệ Nhiễm thị đã coi bọn họ trở thành bằng hữu mà đối đãi, phóng thích thiện ý với bọn họ, Sở Chước tự nhiên cũng nguyện ý hồi báo một hai.
Nhiễm Phương Hoa thấy bọn họ đã quyết định, cũng không khuyên nữa, nghĩ nghĩ, nói: "Không bằng để cho Phương Minh đi cùng mọi người thôi, cũng có thể dễ chiếu ứng lẫn nhau."
Nhiễm Phương Minh không cự tuyệt tỷ tỷ an bài, ngại ngùng nở nụ cười với Sở Chước.
Phong Chiếu lập tức khó chịu cự tuyệt.
Tiểu tử này nhìn tiểu cô nương nhà hắn mặt đỏ tim đập thực chán ốm, nếu không phải y cái gì cũng chưa làm, đã sớm một móng vuốt đá bay, làm sao sẽ cho phép y một đường đi theo? Tuyệt bức phải khó chịu cự tuyệt!
Sở Chước nhéo nhéo móng vuốt lông tiểu yêu thú khó chịu nào đó, cười khéo léo từ chối hảo ý của bọn họ.
Nhiễm Phương Minh có chút thất vọng.
Nhiễm Phương Hoa cũng không khuyên nữa, chuẩn bị cho bọn họ một phần bản đồ, phần bản đồ này có lộ tuyến tương quan, để tránh bọn họ lạc đường ở trên mặt băng, tránh cho không rõ phương hướng.
Đừng nói, đối với người tu luyện lần đầu đi đến Băng Vân Vực mà nói, bọn họ
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui