Cùng Trời Với Thú


Sở Chước rơi tầm mắt xuống trên mặt ảnh bích cực đại phía sau ngai vàng hoàng kim.

Ảnh bích chiếm tròn trịa cả một mặt vách tường, mặt trên đều là phù điêu mãnh thú thời kì thượng cổ, mãnh thú chủng loài không đồng nhất, tùy ý chạy băng băng ở trong núi rừng, hình thái khác nhau, rất sống động, nhìn xem lâu, giống như trong nháy mắt tiếp theo, chúng nó sẽ từ trong ảnh bích nhảy ra, chụp mồi mà đến.

Phong Chiếu nhìn nhìn ảnh bích, nói với Sở Chước: "Sáng quắc, dùng kiếm Lôi Đình công kích nó.

"
Sở Chước mặc dù không hiểu dụng ý của hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, liền lật tay lấy ra kiếm Lôi Đình từ trong vòng không gian.

Khi kiếm Lôi Đình xuất hiện, trên mũi kiếm vẫn mang theo hồ quang, nó muốn nặng hơn Toái Tinh kiếm một chút, cầm trong tay, nặng trịch, nếu không phải Sở Chước đã có thói quen trọng lượng của Toán Tinh kiếm, thiếu chút nữa thì cầm không nổi.

Mũi kiếm hiện ra ánh sáng màu tím đen, đây là dấu vết trải qua mộc lôi lưu lại nhiều năm, sau thiên lôi rèn luyện, lôi đình cải tạo cấp bậc kiếm, khiến cho có được biến hóa về chất.

Sở Chước nắm kiếm Lôi Đình, có thể cảm giác được uy lực trên thân kiếm, còn chưa ra tay, thì nàng đã biết chuôi kiếm này sẽ mang đến cho nàng sức chiến đấu dạng gì.

Sở Chước phi thân đứng lên, nắm kiếm Lôi Đình, chém xuống ảnh bích ở phía trước.

Ở một khắc nàng vung kiếm đó, phù điêu mãnh thú trong ảnh bích đột nhiên sống.

Chúng nó hoạt động ở trong ảnh bích, phát ra rít tiếng gào không tiếng động với nàng, tiếng gió chấn thức hải.

Sở Chước nhịn xuống không khoẻ, ánh mắt kiên định, kiếm Lôi Đình trong tay kiên định chém xuống, mũi kiếm chém ra một kiếm ý mang theo lôi đình màu tím lạnh thấu xương, ảnh bích nhìn như không thể phá vỡ ở dưới kiếm Lôi Đình lại nứt nẻ từng tấc, mãnh thú vốn muốn công kích nàng biến thành phù điêu đọng lại, vỡ thành từng mảnh vụn rơi rụng trên mặt đất.

Thấy một màn như vậy, Phong Chiếu nhếch khóe miệng lên, quả nhiên không ngoài hắn dự liệu.

Ảnh bích đã cũng là một bộ phận thần điện, dùng biện pháp tầm thường chỉ sẽ kích tích hung tính của phù điêu mãnh thú trên ảnh bích, nếu như để cho chúng nó lao ra từ trong phù điêu, khả năng phải trải qua một hồi ác chiến.

Nhưng nếu như dùng bảo khí trong vòng không gian có được từ trong động phủ thượng cổ công kích, cũng không thua uy thế này, đúng là một vật khắc một vật.

Kiếm Lôi Đình mộc lôi mà sáng, tự nhiên không sợ hung hồn bám vào trong ảnh bích, vừa vặn thiên lôi trừ tà, dùng để công kích là thích hợp nhất.

Ảnh bích sau nứt nẻ, lộ ra hốc ngầm sau ảnh bích.

Trong hốc ngầm đặt ba cái hộp gỗ dùng thần gỗ điêu khắc mà thành.

"Chiêm chiếp —— các ngươi đang làm gì?"
Tuyết ba đầu điểu bị nhốt ở trong đỉnh đồng thau tuy rằng cảm thấy không rõ lắm phát sinh chuyện gì, nhưng nghe được thanh âm đó, trực giác không ổn, nhịn không được vỗ cánh hét rầm lêm.

Đáng tiếc lúc này nó bị linh sắc huyền thạch kết thành khóa hồn trận vây ở trong đỉnh đồng thau, trừ phi Phong Chiếu giải trừ khóa hồn trận, nếu không thẳng đến khi linh lực trong linh sắc huyền thạch hao mòn hết, mới có thể bước ra.

Chính là hắn đợi không được đến khi đó.

Giờ khắc này, Thần tộc trong cơ thể tuyết điểu ba đầu lại kinh hoảng lên, Phong Chiếu biểu hiện ra ngoài sự thong dong và gan dạ sáng suốt làm cho hắn ý thức được kẻ này cũng không phải là nhân tu nhỏ yếu thời kì thượng cổ, hắn đợi cơ duyên vô số năm, chỉ sợ căn bản không phải cơ duyên, mà là một hồi nghiệt duyên.

Phong Chiếu tất nhiên là không để ý tới tuyết điểu ba đầu kêu gào trong đỉnh đồng thau, duỗi tay vung lên, ba cái tráp trong hốc ngầm bay đến trong tay hắn.

Hắn mở ra nhìn nhìn, sau đó đưa tới trước mặt Sở Chước.

Trong ba cái tráp, một cái chứa một viên tảng đá màu vàng chói sáng xán lạn, một cái chứa vòng không gian, một cái chứa một quả trái cây màu xanh lưu động linh quang, phát ra một cỗ hương quả mê người.

"Đây là cái gì?" Sở Chước chỉ vào tảng đá màu vàng cùng trái cây đó hỏi.

"Còn đây là bí kim, vật có thể dùng cho luyện chế luyện khí thần cấp, hiệu quả phi phàm; còn đây là Thanh Mộc quả, hẳn là có cùng căn cùng nguyên với cây thanh mộc trượng của Sở Thanh Từ, nó là thuốc tiên chữa thương tốt nhất, mà người tu luyện ăn vào, có thể tẩy đi tạp chất trong cơ thể, thay đổi tư chất.

" Phong Chiếu nói xong, vuốt cằm, thêm một câu: "Hương vị cũng không tệ lắm.

"
Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh ăn rồi?"
Nam nhân thành thực gật đầu: "Trước kia khi ở vực ngoại chi cảnh, quả thật ăn qua, quả này cho nàng ăn, cũng không cần lưu lại cho luyện đan sư.

" Biết Sở Chước có thứ gì tốt đều sẽ tăng cường cho đám gia hỏa kia, Phong Chiếu khó chịu trong lòng, nếu ai dám chạm vào, đại gia hắn chụp một cái tát qua.

Sở Chước nghe được có chút muốn cười, nhìn dung mạo nghiêm túc hắn, ánh mắt hơi nhu hòa, lại cười nói: "Ừ, ta sẽ không cho những người khác.

"
Phong Chiếu rất vừa lòng đưa hộp gỗ thần mộc chứa Thanh Mộc quả cho Sở Chước.

Thần mộc khó tìm, huống chi được làm thành tráp chứa đồ, hộp gỗ thần mộc so với hộp ngọc thì càng trân quý, chứa đựng đồ thì hiệu quả càng đẹp, Thanh Mộc quả đặt ở trong hộp gỗ thần mộc, trải qua nhiều năm như vậy, linh khí không tiêu tan, chính là
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui