Cùng Trời Với Thú


Sở Chước nán lại ở trong phòng một ngày mới bước ra.
Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh vẫn luôn làm hết phận sự canh ở trước cửa, khi thấy nàng bước ra, sâu sắc phát hiện cảm xúc của nàng có chút không thích hợp.
Nhìn thấy bọn họ, Sở Chước liền hỏi: "Khúc tiền bối đâu?"
Bích Tầm Châu đứng dậy, nói: "Hắn ở trong phòng, ta đi gọi hắn."
Sở Chước ừ một tiếng, bụng đầy tâm sự ngồi ở trên hành lang trước phòng, dáng vẻ tâm sự trùng điệp, làm cho Huyễn Ngu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ tìm tới đây đều nhịn không được có chút lo lắng.
"Sở tỷ, làm sao vậy? Chẳng lẽ người Bát Thần Cung rất khó giải quyết?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ lo lắng hỏi, thầm nghĩ nếu chuyện ngay cả Sở Chước cũng cảm thấy là khó giải quyết, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.
Huyễn Ngu đến làm tổ trong lòng nàng, nâng lên một khuôn mặt loli khả ái nhìn nàng, cũng hỏi: "Bọn họ rất phiền toái sao?"
Tim Sở Chước không ở đây, ủ rũ ừ một tiếng.
Tiểu loli nhét ngón tay nõn nà non mềm vào miệng cắn, nhìn nàng nói: "Chủ nhân đừng sợ, cùng lắm thì để cho lão đại ra tay."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyền Ảnh cũng phụ họa một tiếng.
Sở Chước lấy lại tinh thần, thấy hai yêu cùng luyện đan sư là dáng vẻ "chỉ cần Phong Chiếu xuất mã, đầu trâu mặt ngựa gì cũng không sợ", nhịn không được bật cười, tâm tình cũng theo đó mà thoải mái vài phần.

Đúng vậy, tuy rằng chuyện rất tệ, nhưng nàng cũng không phải một mình, nàng có một đám tiểu hỏa bầu bạn có thể tín nhiệm, còn có Phong Chiếu vẫn luôn thủ hộ nàng trưởng thành.
Trừ cái đó ra, nàng vẫn luôn cẩn thận làm việc, có thể nói là bọn họ ở trong bóng tối, đối phương ở ngoài sáng, căn bản sẽ không lo lắng cái gì.

Đợi khi Khúc Sơn Hà tới, tâm tình Sở Chước đã khôi phục không kém lắm.
"Sở cô nương, có chuyện gì sao?" Khúc Sơn Hà đi thẳng vào vấn đề hỏi, trong lòng đánh giá hẳn là có liên quan cùng thiếu cung chủ Bát Thần Cung hoặc là thị nữ.

Đam Mỹ Cổ Đại
Quả nhiên, kế tiếp khi nghe được Sở Chước nói, không chỉ có Khúc Sơn Hà phản ứng không kịp, Bích Tầm Châu cùng Huyền Ảnh bọn họ lại lộ ra thần sắc ngỡ ngàng trợn tròn mắt.
"Thế nhưng là thân thể phụ của thánh nữ Bát Thần Cung?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói: "Thân thể phụ là làm thế nào? Nguyên thần trnog thức hải của thị nữ đó, kỳ thực cũng là bản thân thánh nữ sao?"
"Về lý thuyết là như thế."
Khúc Sơn hà xem như cũng hiểu rõ, bình tĩnh mặt nói: "Nếu nàng ta là thân thể phụ của thánh nữ, nhất định tâm ý tương thông với thánh nữ, mặc kệ ở nơi nào, thánh nữ đều có thể tìm được nàng ta, chính là như thế?"
Sở Chước lại gật đầu.
Trong mắt Bích Tầm Châu hiện lên ánh sáng lạnh: "Chủ nhân, cô dự tính xử lý nàng ta ra sao?"
"Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường, giết chết nàng ta cho xong việc." Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức nói: "Chổ ta có độc đan."
Khúc Sơn Hà suy tư một lát, nói: "Sở cô nương, nếu mọi người tin được ta, giao nàng ta cho ta xử lý đi, ở trước khi thánh nữ tìm tới đây, tốt nhất tiễn bước nàng ta trước, sau đó tìm một địa phương xử lý."
Trong lòng Sở Chước cũng nghĩ như vậy, thấy Khúc Sơn Hà nguyện ý tiếp nhận chuyện này, trong lòng buông lỏng.

Nàng đối với năng lực của Khúc Sơn Hà vẫn cực kì tin tưởng, người này thông minh cẩn thận, can đảm cẩn trọng, dám nghĩ dám làm, loại chuyện này giao cho hắn thì cực kỳ thỏa đáng.
Lập tức Sở Chước liền nói: "Khúc tiền bối, vậy việc này giao cho huynh."
Đã quyết định giao cho Khúc Sơn Hà, Sở Chước liền dẫn Khúc Sơn Hà vào phòng, sau khi dùng trận bàn bày ra trận ngăn cách ở chung quanh, mở bàn tay ra, triệu vạn pháp đỉnh ra.
Chỉ thấy một cái đỉnh màu đồng thau lớn cỡ tay bàn tay xuất hiện ở trên tay nàng.
Khi cảm giác được hơi thở trên người đỉnh đồng thau, Khúc Sơn Hà chấn động, lấy cảm giác của hắn, cấp bậc đỉnh đồng thau này đã vượt qua vật phàm, thế nhưng là bán thần khí, thiếu chút nữa là có thể trở thành thần khí.

Nhưng mà nếu nó trở thành thần khí, lấy tu vi hiện tại của Sở Chước, căn bản không thể thúc giục, thần khí chỉ có thần mới có thể sử dụng, người tu luyện cho dù có được thần khí, cũng chỉ có thể nhìn mà không thể sử dụng, bán thần khí thì lại không như thế.
Lúc này, Khúc Sơn Hà thật ra hiểu rõ vì sao Sở Chước có thể thành công bày ra hết thảy, làm cho người ta tìm không được thiếu cung chủ Bát Thần Cung, có một cái đỉnh bán thần khí, nhốt người ở trong đỉnh, người bình thường căn bản không thể nhận ra được.

Hơn nữa vạn pháp đỉnh cũng không phải là không gian giới tử, khi mở ra nó không có dao động không gian, người tu luyện Huyết Linh thành lúc ấy hoài nghi là người có được không gian giới tử tóm thiếu cung chủ Bát Thần Cung đi giấu vào trong đó, đặc biệt dùng pháp khí tương quan dò xét dao động không gian chung quanh, nào biết đâu là lại tìm sai phương hướng.
Khi Sở Chước vẫy tay, Xướng Địch thân thể bị trói buộc như cũ xuất hiện ở trong phòng.
Hôm qua trước khi rời đi, Sở Chước đút cho nàng ta ăn một ít độc đan của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, lúc này nàng ta đã lâm vào trong hôn mê, yếu ớt té trên mặt đất.
Đám người Khúc Sơn Hà nhìn nhìn cẩn thận, bọn họ đều chưa gặp qua thánh nữ Bát Thần Cung, nhưng mà nếu Xướng Địch là thân thể phụ của thánh nữ, bộ dạng hai người giống nhau như đúc, có thể từ trên dung mạo của Xướng Địch mà nhìn ra dung mạo của thánh nữ, cũng là cực kì không tầm thường.
Sau khi nhìn một lúc lâu, xem như nhận thức mặt mũi, Khúc Sơn Hà tiến đến khiêng Xướng Địch lên.
"Khúc tiền bối, để cho Huyền Ảnh đi cùng huynh đi, cũng có thể dễ chiếu ứng lẫn nhau." Sở Chước nói.
Khúc Sơn Hà liếc nhìn nàng một cái, vẫn chưa phản đối, hai người lập tức rời khỏi động phủ.
Khúc Sơn Hà cùng Huyền Ảnh vừa đi chuyến này, một tháng cũng chưa có tin tức.
Ngược lại sau khi Sở Chước trở về mấy ngày, Hỏa Lân rốt cục đã trở lại, nhìn thấy Sở Chước trở về, nàng rất cao hứng, cười tủm tỉm hỏi Sở Chước nửa năm này đi nơi nào.
"Đi Huyết Linh thành." Sở Chước mỉm cười nói, thuận tiện nói cùng nàng chuyện phát sinh ở Huyết Linh thành.
Hỏa Lân đầu óc xoay chuyển mau, nghe xong Sở Chước nói chuyện, không khỏi vỗ đùi, nói: "Xem ra trong Bát Thần Cung cũng có không ít mâu thuẫn, bằng không thiếu cung chủ đó cũng sẽ không sống phải nghẹn khuất như vậy, chủ nhân lần này tuy rằng cô tóm hắn đi, nhưng coi như là cứu hắn một mạng." Sau đó cười hì hì nói: "Chủ nhân, chúng ta có cần làm chút phiền toái cho Bát Thần Cung hay không?"
Sở Chước giận dữ nói: "Chỉ sợ Bát Thần Cung sẽ lập tức muốn làm chút phiền toái cho chúng ta."
Bên cạnh Bích Tầm Châu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều hiểu rõ ý tứ của nàng, thủ đoạn của thánh nữ Bát Thần Cung cũng không phải bình thường, sớm hay muộn cũng sẽ tra được trên người bọn họ.
"Nếu không, đầu tiên chúng ta rời khỏi Thanh Lâm Vực?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đề nghị.
"Rời khỏi là nhất định, nhưng đợi Khúc tiền bối cùng Huyền Ảnh bọn họ trở về lại nhìn tình huống." Sở Chước nói, nàng vì tra nguyên nhân mình chết đời trước mới đến Thanh Lâm Vực, tuy rằng bây giờ còn không thể tra được một cách thấu triệt, nhưng nàng đối với nguyên nhân cái chết của mình ít nhiều cũng có suy đoán.
Chỉ là, vẫn có chút còn nghi vấn, làm cho nàng không thể xác định.
Sau khi Hỏa Lân trở về, Sở Chước đưa cho Hỏa Lân một tấm phù không gian, để cho bọn họ dùng trốn chạy ở thời điểm mấu chốt.
Bỏ qua một bên không nói chuyện nguyên nhân nàng chết đời trước, thì bọn họ và Bát Thần Cung đã sớm kết thù, có lẽ ngày nào đó sẽ đối chọi, lấy mấy người bọn họ hiện tại, chống lại Bát Thần Cung là có chút chịu thiệt, trước tiên phải chuẩn bị tốt khả năng tùy thời trốn chạy.
Hỏa Lân gần đây lấy thân phận tán tu gia nhập Thiên La Hiệp, kết nhóm tiếp nhận nhiệm vụ cùng tán tu khác, nơi đi đều là một ít nơi có khí độc.
Trong khoảng thời gian này, nàng hành tẩu bên ngoài, cũng nghe được không ít tin tức.
Trong đó nhiều nhất, vẫn là Bát Thần Cung, nó mặc dù không phải thực lực mạnh nhất trong mười tám vực, lại như một quái vật lớn sừng sững ở Thanh Lâm Vực t, đây mới là một mặt nó có lợi nhất.

Nguyên nhân rất nhiều người sẽ không dễ dàng muốn chọc phải Bát Thần Cung cũng là như thế, đại đa số người nói tới nó, kính sợ chiếm đa số.
"Chủ nhân, ta nghe nói thánh nữ từng là nghĩa nữ Đan cung chủ tiền nhiệm Bát Thần Cung thu dưỡng, trên hiếu cha mẹ, dưới hữu ái huynh đệ, ở trong Bát Thần Cung cực được nhân duyên, năm đó bởi vì Đan cung chủ vô cùng ủng hộ, mới có thể ngồi trên vị trí thánh nữ Bát Thần Cung.

Chỉ là sau đó Đan cung chủ bất hạnh ngã xuống, thánh nữ đột nhiên tính tình đại biến, cùng thủ đoạn hiện tại không thể so sánh nổi."
"Tính tình đại biến?" Sở Chước sâu sắc hỏi: "Thay đổi như thế nào?"
"Ta cũng không biết, chính là nghe những người đó nói tin tức đường nhỏ, cũng không biết chính xác hay không, nghe nói đây là lặng lẽ truyền lưu ra bên ngoài, cũng không có người nào đi tìm tòi nghiên cứu nó." Hỏa Lân mở ra tay nói, nàng nghe rất nhiều tiểu bát quái, cũng không biết trong đó là thật là giả, chỉ là hiện tại bọn họ kết xuống thù với Bát Thần Cung, tin tức gì nàng đều phải chú ý một chút.
Sở Chước như có chút suy nghĩ gật đầu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang dự thính nhịn không được xen miệng nói: "Nàng đại biến tính tình, có thể là bởi vì phân liệt nguyên thần hay không?"
"Có khả năng này." Bích Tầm Châu cũng phụ họa nói: "Nếu có thể điều tra rõ thời gian tính tình nàng ta đại biến, hẳn là có thể phỏng đoán ra được đi."
Sở Chước nghe đến đó, trong lòng khẽ động, nói: "Ta đi hỏi Đan Hạc Lương một chút, hắn hẳn là rõ ràng."
Tiếp theo Sở Chước phân phó Hỏa Lân gần đây không cần tùy tiện ra ngoài, cứ an ổn chờ đợi ở Thiên La Hiệp, liền trở về phòng, tiến vào vạn pháp đỉnh.
Từ lúc tiết lộ bí mật của mình cho Sở Chước, Đan Hạc Lương liền bị vây ở trong một loại trạng thái bình vỡ không sợ nứt.
Dù sao nên hay không nên nói cũng đều đã nói ra, lại cất giấu thì ngược lại buồn cười, hơn nữa Sở Chước mang Xướng Địch đi, mặc dù không hiểu biết nàng nhiều lắm, nhưng trong lòng Đan Hạc Lương biết Xướng Địch khẳng định là dữ nhiều lành ít, ngược lại ít nhiều cũng tin tưởng lập trường của Sở Chước là trái ngược với Bát Thần Cung, thật ra không quá lo lắng tình cảnh của mình.
Nhìn thấy Sở Chước tiến vào, Đan Hạc Lương ngồi xếp bằng ở trên bàn đá, lười biếng nói: "Cô đã đến rồi."
Sở Chước kéo một cái ghế ngồi vào trước giường cách đó không xa, nhìn thẳng hắn, nói: "Đan công tử sống ở trong này có quen không?"
"Cô nương hiện tại hỏi lời này, có phải đã quá muộn một chút hay không?" Hắn nhịn không được cười nói, sau đó lại nghiêm mặt nói: "Không biết cô nương dự tính xử lý tại hạ ra sao?"
Sở Chước cố ý trầm ngâm xuống, nói: "Tạm thời còn phải ủy khuất Đan công tử."
Nghe xong, Đan Hạc Lương cũng không có phản ứng gì, rất bình tĩnh tiếp nhận, nói: "Hôm nay cô nương tới đây tìm tại hạ, là còn có cái gì muốn biết sao?"
Sở Chước ừ một tiếng: "Vừa rồi ta nghe nói, thánh nữ trước kia vẫn từng là nghĩa nữ của Đan cung chủ, sau đó Đan cung chủ ngã xuống, tính tình nàng đại biến, có chuyện này sao?"
"Có." Đan Hạc Lương trầm tư lại, nói: "Khi phụ thân của ta qua đời, ta tuổi còn nhỏ, thánh nữ ở trong Bát Thần Cung đã là một tay che trời.

Cùng với nói nàng ta tính tình đại biến, không bằng nói rằng không có phụ thân ta áp chế ở mặt trên, nàng ta không cần lại ủy khuất mình cố làm ra vẻ." Nói xong, hắn kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt trào phúng.
Nữ nhân đó vì quen diễn trò, ngay cả phụ thân đều bị nàng ta lừa, càng không cần phải nói người đời không quen biết nàng ta, chỉ tôn sùng nàng ta trở thành thánh nữ.

"Trước kia ngươi và nàng quan hệ như thế nào?"
"Trước khi phụ thân chết, nàng đối với ta vô cùng tốt, giống như tỷ tỷ tốt, chăm sóc không chút sai lầm.

Nhưng mà trước khi phụ thân chết, sợ ta gặp chuyện không may, chống đối lại, nên dàn xếp cho ta xong mới qua đời, bởi vì phụ thân an bài, bọn họ cho dù hận không thể để ta chết đi, cũng không dám dễ dàng ra tay.

Còn thánh nữ, sau khi phụ thân qua đời, thì tránh né ở trong Khảm Thủy cung, vẫn chưa gặp mặt ta được vài lần."
Đan Hạc Lương nói: "Bởi vì sau đó không gặp mặt nàng ta nhiều lắm, hiểu biết của ta đối với nàng ta cũng dần dần ít đi."
Nghe xong, Sở Chước liền biết từ chỗ Đan Hạc Lương là hỏi không ra cái gì, trước bất luận thánh nữ thực sự có quan hệ cùng đám người đeo mặt nạ giết hại Bách tộc hay không, theo thánh nữ hiểu được thuật thân thể phụ, thì phải biết rằng nàng ta có chỗ thần bí.
Sở Chước đành phải tạm thời buông chuyện này xuống, đợi Khúc Sơn Hà bọn họ trở về.
Một tháng sau, Khúc Sơn Hà cùng Huyền Ảnh đều đã trở lại.
Nhìn thấy Sở Chước, Khúc Sơn Hà liền cười nói: "Sở cô nương, may mắn không nhục sứ mệnh, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta không cần lo lắng thánh nữ sẽ tìm tới cửa."
Sở Chước chấn động mạnh tinh thần, hai mắt sáng quắc nhìn hắn, cười hỏi: "Không biết Khúc công tử xử lý ra sao?"
Khúc Sơn Hà cười cười thần bí với nàng, để Huyền Ảnh nói cho nàng trải qua trên đường.
Chờ đến khi nghe xong Huyền Ảnh tự thuật, Sở Chước không khỏi vỗ tay cười to, bên cạnh đám người Hỏa Lân cũng là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Khúc Sơn Hà.
"Khúc tiền bối, huynh quả nhiên là người giảo hoạt, còn hiểu được họa thủy đông dẫn." Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh hỉ nói, cảm thấy đầu óc Khúc Sơn Hà này xoay chuyển thực mau, chẳng qua là cho hắn chút gợi ý, hắn có thể làm không chê vào đâu được, chẳng trách hắn dám lấy thân phận một kẻ tán tu đi đối kháng với Bát Thần Cung.
Khúc Sơn Hà chắp tay khiêm tốn nói: "Quá khen, tại hạ chẳng qua là đầu óc ngẫu nhiên xoay chuyển mau một chút."
Một đám người nghe được hắn nói, rất nể tình cười rộ lên.
Thạch Âm Bảo.
"Phốc —— "
Nữ tử ngồi xếp bằng ở trên nệm tụ linh đột nhiên miệng phun máu tươi, ngoài cửa người thủ hộ thánh nữ nghe được động tĩnh vội đẩy cửa đi vào, khi nhìn đến nữ tử té trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ.
"Thánh nữ!"
Hai người thủ hộ một nam một nữ nhanh chóng tiến lên, nâng nữ tử ngã xuống đất đến trên giường, vội vàng xem xét tình huống của nàng ta.
Vừa xem, thần sắc hai người đại biến.
Lúc này sắc mặt thánh nữ trên giường xám xịt, kinh mạch hỗn loạn, linh khí thế tán loạn lại bắt đầu đi ngược chiều, thế nhưng có điềm báo tẩu hỏa nhập ma.

Bọn họ hoảng sợ nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, thánh nữ đang khỏe mạnh mà ở tại trong phòng, đột nhiên biến thành như vậy, chẳng lẽ bị người đánh lén?
Chẳng qua nơi đây là nơi mà Thạch Âm Bảo riêng biệt chọn ra cho thánh nữ nghỉ ngơi, ai có thể vượt qua Thạch Âm Bảo cùng thủ vệ Bát Thần Cung đánh lén?
Nhét viên linh đan cùng linh nhũ vạn năm, thánh nữ lập tức liền tỉnh táo lại, chỉ là thần sắc của nàng ta uể oải, hơi thở mỏng manh.
"Thánh nữ, phát sinh chuyện gì?"
Thánh nữ hai mắt phụt ra hàn quang, gằn từng tiếng nói: "Xướng Địch đã chết! Có người giết nàng!"
Hết chương 444.
* Họa Thủy Đông Dẫn: là một câu thành ngữ, còn liên quan tới tiêu đề chương 445 nên mình giữ nguyên tiêu đề chương này như thế mà không edit thuần Việt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui