Cùng Trời Với Thú


Nghe được lời Sở Chước nói, Sở Thanh Giáng nhất thời không nói gì.
Đối với vị muội muội chưa từng gặp mặt này, trong lòng hắn nhiều nghi hoặc lắm, đều là dưỡng phụ không chịu trách nhiệm lưu lại, hắn có thể nói cho nàng cực ít, đối với cái này trong lòng có vài phần áy náy.

Càng áy náy là, bọn họ ngốc già nàng hơn mấy chục tuổi, nhưng không cách nào che chở nàng, ngược lại làm cho nàng chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình một đường đi tới.
Không thể không nói, diện mạo bạch liên hoa của Sở Chước rất có tính lừa gạt, nam nhân không liên quan gì nhìn thấy nàng, chỉ biết sinh ra dục vọng chà - đạp, thân nhân là giới nam, lại chỉ cảm thấy nàng nhu nhược đáng thương, lòng sinh thương tiếc, thầm nghĩ cẩn thận mà bảo hộ nàng.
Sở Chước mỉm cười, cũng vô tình nói: "Như thế xem ra, cho dù ta không phải là hậu nhân Bách tộc, cũng có liên hệ rất lớn cùng Bách tộc."
"Có lẽ...!đợi về sau phụ thân từ Hồng Hoang chi cảnh trở về, thì cũng biết." Sở Thanh Giáng an ủi nàng như thế.
"Vậy khi nào thì ông ấy trở về?" Sở Chước tò mò hỏi, đối với phụ thân chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, nàng đối với ông ấy không có cảm tình gì, còn càng nhiều hơn là tò mò.

Không có biện pháp, phụ thân này nhiều truyền thuyết lắm, hơn nữa làm việc không nghiêm chỉnh như thế, nàng thật đúng là muốn nhìn một chút rốt cuộc ông ấy có thể không nghiêm túc tới trình độ nào.
Sở Thanh Giáng nghẹn lời.
Thấy thế, Sở Chước làm sao mà còn không rõ, ấn tượng đối với phụ thân không đáng tin, đã đặt dấu ấn thật sâu ở trong lòng.
Một ngày này, Sở Chước rốt cục đối với chính mạch ngũ phòng Sở gia Lăng Nam đại lục Tấn Thiên có một thừa nhận càng khắc sâu, hai người tỷ tỷ ruột kỳ thực là dưỡng tỷ dưỡng huynh, cái gọi là mẫu thân vẫn luôn không tồn tại, còn có một phụ thân không đáng tin cùng ông cố thần bí.
Ngũ phòng Sở gia ở Sở gia Lăng Nam quả thật là một tồn tại đặc thù, nó là hậu nhân Bách tộc, có được thiên phú rất mạnh, dù sao so với những người khác thì càng dễ dàng tu hành đi lên một con đường cường giả, đại lục Tấn Thiên nho nhỏ không thể vây khốn được bọn họ, bọn họ nhất định từ nhỏ đã muốn đi đến thế giới rất cao cấp.
Từ trong lời nói của Sở Thanh Giáng lộ ra, Sở gia trừ bỏ chính mạch ngũ phòng, người còn lại đều là người thường.
Nếu như muốn ngược dòng lịch sử của Sở gia, có thể ngược dòng lên lúc thượng cổ, nghe nói Sở gia ở thời kì thượng cổ, tổ tiên Sở gia là một vị kinh tài tuyệt diễm, từng ký kết khế ước cùng với vài vị đại yêu biến hóa của yêu giới ngay tại thời kì đó, sau đó thượng cổ đại chiến, đến sinh sống tại đại lục Tấn Thiên, mới có thể bảo tồn huyết mạch Sở gia truyền lưu đến nay.
Còn vì sao chỉ có chính mạch ngũ phòng là hậu nhân Bách tộc, điểm ấy thì ngay cả Sở Thanh Giáng cũng không rõ ràng lắm.
Sở Thanh Giáng chăm chú nhìn nàng, thanh âm không khỏi thả nhẹ vài phần: "Ta gặp vài vị yêu tu bên người muội muội, có thể thấy được thú duyên của muội muội vô cùng tốt, ta và đại tỷ không phải huyết mạch Sở gia, lúc trước vẫn chưa tham dự thí nghiệm của gia tộc, cũng không khế ước yêu thú."
Cho nên, lúc ban đầu Sở Chước có thể khế ước được một con Uyên Đồ Huyền Quy, có thể thấy được Sở Chước quả thật là huyết mạch của Sở gia, có được thú duyên vô cùng tốt, cũng là nữ nhi duy nhất của Sở Nguyên Thương.
Thẳng đến khi Sở Thanh Giáng rời khỏi, Sở Chước vẫn ngồi ở chỗ kia trầm tư, suy tư ngũ phòng Sở gia, còn có việc Bách tộc.
Khi hai má bị móng vuốt lông xù đè lại, nàng lấy lại tinh thần, kéo hai cái móng vuốt lông cùng với tiểu yêu thú ôm đến trong lòng của nàng, nói: "A Chiếu, huynh có thể nhìn ra tình huống của ta không? Ta rốt cuộc có phải hậu nhân Bách tộc hay không?"
Phong Chiếu nhảy ra khỏi lòng nàng, ngay sau đó, một mỹ nam tử áo trắng xuất hiện ở trước mặt.
Ánh mắt Phong Chiếu lướt qua từ trên mặt nàng, nói: "Ta cũng không biết."
"Hử?"
"Ta biết nàng...!không giống với hắn, những sự khác biệt này, lại ở trên người nàng là đương nhiên, nàng không cần nghĩ quá nhiều, mặc kệ nàng là ai, ngày sau nhất định sẽ rõ ràng." Nói xong, hắn vươn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ ở trên vai nàng, như đang an ủi nàng.
Sở Chước nhìn hắn không chuyển mắt, giống như đang nhìn hắn có phải đang lừa mình hay không.
Phong Chiếu tất nhiên không phải gạt nàng, chỉ là có chút chuyện khó mà nói, bởi vì ngay cả hắn cũng không xác định.
Hiện tại tu vi của nàng cũng không cao, có chút chuyện nói cũng vô dụng, không bằng để cho nàng tiếp tục tu luyện, khi nàng mạnh đến có thể coi thường bất luận thương tổn gì, nên hiểu thì tự nhiên sẽ rõ ràng.

Trước tiên lộ ra nhiều quá, đối với nàng cũng không có ích, xem ra Sở Nguyên Thương cũng hiểu rõ điểm ấy, mới có thể lưu lại lời nói ba phải mập mờ cái nào cũng được.
Sở Chước liền nở nụ cười lập tức, nàng đứng lên, cười khanh khách nói: "A Chiếu, có phải huynh cảm giác được một ít chỗ kỳ quái trên người ta hay không?"
Nàng mặc dù tự nhận là tâm tư kín đáo, làm việc luôn thích tự hỏi nhiều lần trước, cực ít lưu lại sơ hở, nhưng sớm chiều ở chung cùng hắn, hắn lại là một người cực kì sâu sắc, không có khả năng thật sự không hề có sơ hở, tỷ như chuyện nàng trùng sinh, cho dù nàng không nói, nhưng thân cận như Phong Chiếu cùng Bích Tầm Châu, ngẫu nhiên cũng sẽ có điều phát hiện, chỉ là bọn hắn chưa bao giờ hỏi đến.
Phong Chiếu chần chờ xuống, hơi hơi gật đầu, nhưng tiểu cô nương không muốn nói, hắn cũng chưa bao giờ hỏi.
"Về sau ta sẽ nói cho huynh, được không?" Sở Chước cất giọng mềm mại nói.
Phong Chiếu ừ một tiếng, cũng không miễn cưỡng nàng.
Loại không miễn cưỡng này, vẫn luôn là thái độ che chở nàng đi về phía trước, làm cho trong lòng nàng như nhũn ra, không còn có người nào đối xử rất tốt với nàng như hắn, nếu đây là cái gọi là tình yêu, vậy nàng nguyện ý tin tưởng hắn.
Phong Chiếu ôm nàng đến trong lòng, tiểu cô nương của hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Nói chuyện hồi lâu với Sở Thanh Giáng, sau đó Sở Chước lại nhân cơ hội đi Cô Nhai một chuyến.
Khi lại nhìn đến thánh nữ, trạng thái của nàng ta kém hơn trước đó rất nhiều, Sở Chước nhìn nàng ta từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thanh lãnh.
Thánh nữ liếc nhìn nàng một cái, như cũ là một loại thái độ không sao cả.
"Ta biết các ngươi là đoạt xá, thân thể bị đoạt xá là hậu nhân Bách tộc." Sở Chước nói thẳng vào vấn đề, thấy sắc mặt nàng ta đại biến, không khỏi nở nụ cười, ngày đó không rõ sự tình, có Phong Chiếu chỉ điểm đã không còn là cái bí mật gì nữa, tự nhiên cũng dễ dàng đâm trúng cây rễ kích động trong lòng thánh nữ.
Thánh nữ vốn có thứ cậy vào, chẳng qua chính là không người nào biết bọn họ thì ra
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui