Đoàn người Sở Chước biến thành tù nhân.
Bè trúc cùng so với thuyền lớn, không khác gì trứng gà chạm vào tảng đá, ở chung quanh đây lại đều là thủy quái trên hồ giương giương mắt hổ với bọn họ, nếu phản kháng, không nói vừa vặn rơi vào miệng thủy quái, cũng đánh không lại một thuyền người bọn họ.
Vì thế ba người rất rõ ràng buông bỏ chống cự, mặc cho bọn họ áp giải đến trên thuyền.
Bọn họ bị tách ra nhốt đến địa lao khác nhau trên thuyền, ngoài cửa trừ bỏ thị vệ canh giữ, còn có cấm chế cường đại, hai tiểu động vật sợ tới mức lại xù lông một lần nữa.
"Chủ, chủ nhân, người kia là ai vậy? Vì sao bắt chúng ta?" Huyễn Ngu đụng tới Sở Chước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi.
Sở Chước sờ sờ đầu nàng, đang muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện ngoài cửa nhà lao xuất hiện một người.
Nam tử dung mạo lịch sự tao nhã, khí chất nhanh nhẹn đi đến trước lan can, cách cửa nhà lao nhìn người ở bên trong, hắn trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhất phái nhã nhặn hòa khí, như quân tử đoan chính, phong độ nhẹ nhàng, khiến người ta liếc mắt một cái tức cực có hảo cảm.
Hắn đánh giá Sở Chước một lát, giống như cười nói: "Sở cô nương, từ biệt gần trăm năm, đã lâu không gặp."
Sở Chước hơi hơi gật đầu, tuy là tù nhân, vẫn không chút hoang mang, ôn nhu nói: "Yến công tử, đã lâu không gặp."
Yến Nhã Chính hơi chút mỉm cười, thản nhiên nói: "Lời này thì ta không dám nhận, Nô Song chết, ta vẫn còn nhớ." Hắn ý vị thâm trường nhìn nàng: "Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà bởi vì Nô Song chết, mới hoàn thành cho ta một phen cơ duyên.
Ta vốn tưởng rằng mình là người cực kì may mắn, nào biết đâu sau khi gặp Sở cô nương rồi, mới phát hiện vận khí của Sở cô nương cũng không kém, chúng ta không gặp nhau ở Đại Hoang giới, lại gặp được tại trong không gian xa lạ này, cũng không biết là duyên phận hay là nghiệt duyên."
Sở Chước trầm mặc không nói.
Yến Nhã Chính giống như cũng không cần nàng hồi đáp, hắn cảm khái một phen, sau đó cười nói với nàng: "Đã quen biết cùng Sở cô nương một hồi, ta cũng bán cho Sở cô nương một cái nhân tình, trong khoảng thời gian này, đành phải ủy khuất Sở cô nương làm khách ở đây."
"Làm khách?" Sở Chước bình tĩnh nhìn hắn: "Đây là đạo lý đãi khách?"
"Đúng vậy, đối với Sở cô nương mà nói, đây là đạo lý đãi khách." Hắn tuy rằng mỉm cười, nhưng tươi cười lại hàm chứa lãnh ý nào đó: "Sở cô nương hẳn là hiểu rõ, đối với ngươi mà nói, đã là cực kì khách khí."
Sở Chước hé miệng, tỏ vẻ không hiểu: "Yến công tử, chúng ta bình thường không thù oán, vì sao ngươi phải nhằm vào ta?"
Yến Nhã Chính a nở nụ cười, mắt sắc lạnh lùng: "Chẳng lẽ ngươi tưởng ta không biết Nô Song là chết như thế nào sao?" Hắn nhẹ nhàng mà than một tiếng: "Nếu như lúc ấy, Nô Song là thanh tỉnh, ta nhất định có thể mang nàng bình an rời khỏi thông đạo không gian, đáng tiếc..."
Từ Nô Song bị người hạ độc, hôn mê bất tỉnh, phi thuyền gặp phải gió lốc không gian, đại đa số người chết thảm ở trong gió lốc không gian, Từ Nô Song đang ở trong hôn mê, bị cuốn vào thông đạo không gian, thi cốt không còn.
Yến Nhã Chính trơ mắt nhìn nữ tử âu yếm tử vong, chịu kích thích lớn, trở thành một người điên biến mất.
Trong lòng Sở Chước biết độc trên người Từ Nô Song là người phương nào gây nên, nhưng việc bí ẩn như thế, trừ bỏ nàng cùng mấy người Bích Tầm Châu, thì không người nào biết mới đúng.
Nhưng mà thiên hạ này không có tường không lọt gió, Yến Nhã Chính sẽ điều tra ra, Sở Chước cũng không tính là quá ngoài ý muốn, chỉ là lúc này nhìn ánh mắt trong trẻo của hắn, hiển nhiên cực kì thanh tỉnh, không có một chút điên loạn khác thường, hiển nhiên là đoạn thời gian hắn nổi điên biến mất đó, hắn có được kỳ ngộ không nhỏ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ở Hồng Mông chi cảnh, thậm chí tại trên chiếc thuyền kỳ quái này.
Thấy nàng không nói, Yến Nhã Chính cũng lơ đễnh, cười hỏi: "Sở cô nương đến Hồng Mông chi cảnh có đã bao lâu?"
"Ước chừng năm sáu năm."
"Rất trễ."
Sở Chước liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Yến Nhã Chính không hỏi lại cái gì nữa, rất nhanh rời khỏi.
Yến Nhã Chính rời khỏi rồi, Sở Chước liền ngồi dựa vào tường, suy tư về hết thảy hiện tại.
Dị chuột lông đỏ và Huyễn Ngu vẫn luôn gắt gao dính lấy nàng, có lẽ là chắc chắc nàng bị nhốt lại, trên người lại bị thúc linh trói buộc, đã mất sức phản kháng, những người này ngược lại không có lục soát đồ trên người nàng, ngay cả Huyễn Ngu và dị chuột lông đỏ cũng không mang bọn họ đưa đi nhốt riêng, đại khái là hai đứa thoạt nhìn không có sức chiến đấu gì đi.
"Chủ nhân..." Huyễn Ngu nhỏ giọng kêu nàng.
Sở Chước hoàn hồn, liếc nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Đừng sợ, xem ra hắn hiện tại không dự tính giết chúng ta."
Huyễn Ngu nga một tiếng, muốn hỏi công tử họ Yến đó là ai, có thù gì với chủ nhân, nhưng lời đến miệng, lại nuốt xuống.
Nàng lo lắng chung quanh có giám thị, lại lo lắng nếu là hỏi nhiều quá, chọc giận đám người trên thuyền, đành phải cái gì cũng không làm.
Yến Nhã Chính rời khỏi địa lao, sau đó đi ra khoang thuyền, ánh mặt trời rạng rỡ nơi Hoang Trạch rơi ở trên người hắn, làm cho hắn hơi hơi nheo mắt lại, tươi cười thanh nhã bên môi giống như cũng thu liễm thành một độ cong ưu thương.
Một gã thị nữ đi tới, nhìn đến nam tử thanh nhã dưới ánh mặt trời, ánh mắt hơi hoảng, nói: "Yến công tử, công tử nhà chúng ta cho mời."
Yến Nhã Chính hoàn hồn, cất bước đi lên lầu các trên thuyền.
Mới vừa tới tầng cao nhất, chợt nghe đến một trận tiếng ồn vui đùa ầm ĩ, Yến Nhã Chính đi vào, chỉ thấy thiếu cốc chủ Nam Dã Phượng cốc đang bồi vài nữ tu vui chơi, nhóm nữ tu không chút rụt rè nào mà đụng chạm bên người hắn, tiểu thiếu gia ai đến cũng không cự tuyệt, trái ôm phải ấp, rất khoái hoạt.
Nhìn thấy Yến Nhã Chính đi tới, hắn cười to nói: "Yến đại ca, huynh đã gặp xong tình nhân cũ rồi hả?"
Yến Nhã Chính ngồi vào trước mặt hắn, cự tuyệt nữ tu chạm đến, mỉm cười nói: "Nàng không là tình nhân cũ của ta."
"Thật không? Hiếm khi thấy huynh để ý đến một nữ tu như thế, ta còn tưởng rằng là tình nhân cũ chứ.
Không phải là tốt rồi, nữ tu đó bộ dạng cực đẹp, ta nhìn thấy cũng động tâm.
Yến đại ca, nếu ta muốn nàng, huynh có nguyện ý bỏ những thứ yêu thích sao?" Phượng Lưu Thanh cười hỏi, một đôi mắt phượng sáng quắc rực rỡ, biểu hiện hắn cũng không phải vui đùa.
Yến Nhã Chính sợ run lên, liếc hắn một cái, nói: "Lưu Thanh hiền đệ nếu yêu thích, vi huynh tất nhiên là không ý kiến."
"Thật sự?" Phượng Lưu Thanh nhất thời cao hứng lên, vỗ tay hoan nghênh nói: "Chẳng qua nữ tu đó là cố nhân của Yến đại ca, ta cũng không thể không cho Yến đại ca mặt mũi, trước nhốt nàng chút thời gian, đợi ta kêu người ta cẩn thận mà dạy – dỗ nàng một phen."
Yến Nhã Chính cười khanh khách đáp ứng một tiếng, hoàn toàn không có ý kiến.
Sở Chước bị nhốt gần một tháng, mới bị thả ra.
Nàng không biết Yến Nhã Chính sẽ xử trí nàng kẻ thù ngày xưa này như thế nào, trong lòng mặc dù không có cơ sở, nhưng cũng không chút hoang mang, khi bị người mang ra, cũng là bộ dạng nhu thuận.
Nàng bị đưa trước mặt một nữ tu trung niên hơi thở sâu không lường được.
Dung mạo của nữ tu trung niên này cũng không xuất sắc lắm, đều có một cỗ dung mạo phong lưu, nhưng mà thần sắc nghiêm túc, dùng ánh mắt hà khắc đánh giá nàng, thoạt nhìn cũng không dễ sống chung.
"Không được, lỗ mãng, khó thuần, thô ráp, dã man...!không có vị nữ nhân, chỉ có mỗi một khuôn mặt, làm sao có thể đưa đến trước mặt thiếu chủ?" Nữ tu trung niên vô cùng nghiêm khắc phê bình Sở Chước, phê bình nàng từ đầu tới chân một lần, giống như trừ bỏ một gương mặt, nàng làm sao cũng không đáng giá, ngay cả ngực nàng cũng bị bà ta ghét bỏ là nhỏ.
Sở Chước: "...!..." Ngực nhỏ thật sự là có lỗi hả! A Chiếu nhà nàng sẽ không ghét bỏ!
Lập tức thì Sở Chước hiểu rõ nữ tu trung niên này lấy vật gì ra để nàng phỏng theo, khi nhìn đến một muội tử ngực bự mặc cung váy màu đỏ lộ vai đi vào, hai luồng trước ngực sắp phá rách áo mà lao ra cực đâm vào ánh mắt người, làm cho nàng đều nhịn không được rơi ánh mắt xuống ngực nàng ấy, lắc lư đến ánh mắt nàng cũng không chuyển dời nổi.
Phát hiện ánh mắt của nàng, muội tử ngực bự đó đắc ý ưỡn ưỡn ngực, sau đó ghét bỏ lại ghen tị liếc nhìn nàng một cái, mới xoay người qua nữ tu trung niên đó, lấy lòng nói: "Mai cô, thiếu chủ có việc thỉnh ngài đi qua."
Mai cô liếc nhìn nàng một cái, sau đó gọi hai thị nữ tới, phân phó các nàng cẩn thận mà thu thập người nào đó trừ bỏ khuôn mặt thì cái gì cũng tệ, liền rời khỏi.
Hai thị nữ như hoa như ngọc đi tới, vây quanh Sở Chước tiến vào một gian phòng tắm, sau đó ba chân bốn cẳng lấy hết y phục trên người nàng, quăng nàng vào trong phòng tắm cẩn thận mà chà xát tẩy rửa một phen, một bên kỳ cọ tẩy rửa một bên ghét bỏ: "Ngươi rốt cuộc đã bao lâu rồi không cẩn thận tắm rửa một cái? Làm một nữ tu, chẳng lẽ không phải là trân trọng thân thể của chính mình một chút sao?"
Sở Chước một phen lau nước trên mặt đi, nghĩ nghĩ nói: "Cũng đã nhiều năm không tắm rửa rồi...!ừ, mấy tháng trước, rơi vào trong hồ cũng coi như là tắm rửa một cái đi."
Đối với lời nói chẳng biết xấu hổ của nàng, hai thị nữ âm thầm chấn kinh rồi.
Sau đó các nàng sử dụng hết khí lực bú sữa cả người, tỉ mỉ mà chà xát tắm rửa cho Sở Chước một lần, còn cầm lấy nhũ chi nhũ cao gì đó đều bồi toàn thân cho nàng một lần, vừa vẽ loạn vừa lải nhải nói: "Đây chính là nhũ chi đỉnh cấp của Nam Dã Phượng cốc chúng ta, là thánh phẩm mỹ nhan của nữ tu, bên ngoài nữ tu muốn cầu một giọt cũng không cầu được, nếu không phải thiếu chủ coi trọng ngươi, ngươi cũng không phúc khí này..."
Sở Chước mặc kệ hai thị nữ làm gì thì làm, một bên thu thập tin tức.
Nàng giật mình trong lòng, chẳng trách Yến Nhã Chính cái gì cũng chưa làm, chỉ là nhốt nàng lại, thì ra nguyên nhân là bởi vì thiếu chủ Nam Dã Phượng cốc.
Mà vị thiếu chủ này, hẳn chính là thiếu gia nhà giàu ngày ấy đứng ở đầu thuyền, được một đám nữ tu vây quanh, hơn nữa lai lịch không nhỏ.
Hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình rồi, thật ra Sở Chước buông lỏng một nửa tâm.
Đợi đến khi Mai cô lại xuất hiện, Sở Chước vẻ mặt nhu thuận đứng ở nơi đó, đợi bà ấy phê phán.
Mai cô nhìn từ đầu đến chân nàng, rốt cục vừa lòng một chút: "Ăn diện một chút, vẫn có thể gặp người, chỉ là quá thô."
Sở Chước: "...!..."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi phải chăm chỉ học tập, tranh thủ sớm một chút đến bên người thiếu chủ hầu hạ." Mai cô nói.
Sở Chước: "Học tập cái gì?"
Mai cô khinh miệt liếc nhìn nàng một cái: "Đương nhiên là học tập như thế nào để làm một nữ nhân."
Sở Chước: "=口=! Ta cảm thấy ta rất nữ nhân."
Nghe nói như thế, sắc mặt nghiêm khắc của Mai cô càng phát ra lãnh khốc, ghét bỏ không thôi: "Bình thường dám nói loại này lời, đều là nữ nhân không tự tin đối với chính mình."
Không không không, nàng thật sự rất tự tin, không thấy được khi nàng vẫn còn là hạt tiểu đậu mầm, con thần thú nào đó liền coi trọng nàng sao? Đây cũng là một trong sức quyến rũ của nàng đi?
Mai cô không để ý tới nàng, bắt đầu giáo – dưỡng nàng.
Thời gian bị dạy – dỗ, Sở Chước tuy rằng mỉm cười, nhưng tươi cười cứng ngắc vài phần, làm cho Mai cô càng ghét bỏ.
"Một nữ nhân, không thể triển lãm một mặt mỹ lệ nhất mình ra, vậy còn làm nữ nhân cái gì? Ngươi nhìn ngươi xem, cười đến tựa như một con cá muối to lớn bị phơi khô, không nói nam nhân nhìn cay con mắt, nữ nhân chúng ta nhìn cũng muốn tự chọc mù mắt." Mai cô không chút khách khí phê bình.
Sở Chước cố gắng lộ ra mỉm cười mà nàng tự nhận là mỹ lệ nhất sạch sẽ động lòng người với bà ấy.
"Cười đến rất thô."
Sở Chước: "...!..."
Sở cô nương bị dạy dỗ đến thể xác và tinh thần mỏi mệt, trở lại khoang thuyền nghỉ ngơi, liền nhịn không được ngã vào trên giường nằm ngay đơ.
Cuộc sống này, trôi qua còn muốn vất vả hơn nàng khổ tu, làm một nữ nhân đủ tư cách trong mắt Mai cô thật không dễ dàng.
Một con tiểu hồ ly một con tiểu sóc một trái một phải kề cận nàng, đều liếm liếm ở trên mặt nàng an ủi..