Cùng Trời Với Thú


Sở Chước cứng ngắc thân thể, cả người căng chặt, theo phản xạ tính đá văng người đang nắm nàng ra, lại bởi vì một thân linh lực bị phong bế, không hề có động tĩnh.
Nàng chỉ cứng đờ trong một cái chớp mắt, đã lập tức thức thời an tĩnh lại, nhìn về phía ngoài thuyền.
Lập tức, nàng liền thấy rõ ràng lúc trước thứ đã tạo cho thuyền bị chòng chành, một con rùa cực đại...
Hai mắt Sở Chước đột nhiên trừng lớn, không phải rùa, là thần thú Huyền Vũ.
Nàng kinh ngạc mà nhìn về phía Huyền Vũ ngoài thuyền có bản thể không nhỏ hơn chiếc thuyền bao nhiêu, nửa thân thể ngâm sâu ở trong nước, chỉ lộ ra một nửa cái mai rùa và đầu, trên đầu một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn về phía thuyền, thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây khả ái.
Bởi vì con Huyền Vũ này xuất hiện, Thủy Tê Giao Xà trong hồ sợ tới mức kinh hoảng tán loạn, hoàn toàn không có hung hãn tàn nhẫn như khi công kích Sở Chước bọn họ, có thể thấy được chúng nó sợ hãi Huyền Vũ.
Thần thú Huyền Vũ, chúa tể trong nước, vốn có danh xưng thuỷ thần, chỉ cần thế giới có nước, chúng nó đều là vô địch, Thủy Tê Giao Xà chỉ có thể xưng là một loại thủy quái, tự nhiên bản năng e ngại Huyền Vũ.
Ở sau khi Phượng Lưu Thanh mở miệng một hồi, con Huyền Vũ này mới ngơ ngác nói:【Ngươi...!nói ta?】
Phượng Lưu Thanh biết phản ứng của tộc Huyền Vũ này lúc nào cũng là chậm rì rì, nếu gấp gáp với bọn họ, sẽ chỉ gấp phá hỏng chính mình, cho nên lúc này hắn coi như là tính nhẫn nại mười phần: "Đúng vậy, không biết các hạ là vị huynh đệ nào của Bắc Minh U Hà?"
【Huyền thông.】Thanh âm của Huyền Vũ vang lên ở trong đầu mọi người.
Phượng Lưu Thanh mày hơi hơi nhảy dựng, như là có chút khó hiểu: "Thì ra là Huyền Thông đại ca, tại sao Huyền Thông đại ca tới đây? Chính là vì có chuyện gì sao?"
Huyền Vũ chậm rãi bơi trên mặt hồ, thanh âm cũng là chậm rì rì:【Không có chuyện gì.】
Phượng Lưu Thanh nhẹ nhàng thở ra, không phải vì Ly Thủy Châu mà đến là tốt rồi, nếu như bộ tộc Huyền Vũ muốn Ly Thủy Châu, bọn họ có muốn cướp cũng không tranh nổi Huyền Vũ chúa tể dưới nước.
Chỉ là, nếu không có chuyện gì, vậy vừa rồi vì sao nó công kích thuyền?
Phượng Lưu Thanh tuy rằng khách khí, nhưng tính khí chính là toàn bộ Nam Dã Phượng cốc nâng niu, lại có một nương lợi hại, ở Hồng Mông chi cảnh là đi ngang, làm sao cho phép một con Huyền Vũ ngốc trêu chọc, thanh âm lại trầm đi vài phần: "Nếu Huyền Thông đại ca không có chuyện gì, vì sao phải công kích thuyền của ta?"
Huyền Thông nâng đầu lên nhìn hắn một cái, chậm rì rì nói:【Không phải ta, là tiểu gia hỏa dưới người của ta...!】
Theo lời hắn nói rơi xuống, mọi người liền thấy mặt hồ tạo nên tầng tầng gợn sóng, ngay sau đó liền thấy từ chỗ bụng Huyền Vũ trượt ra một con Huyền Vũ hơi có chút nhỏ hơn, chỉ là con Huyền Vũ này dường như có chút không giống, bởi vì nó thế nhưng có răng nanh, nhưng hơi thở trên người cũng là Huyền Vũ không thể nghi ngờ, hiển nhiên là bàng chi Huyền Vũ—— bộ tộc huyền quy, lại kế thừa huyết mạch Huyền Vũ cực kì thuần khiết.
Con Tiểu Huyền Vũ đó bò đến trên lưng Huyền Thông, ngẩng đầu nhìn về phía trên thuyền, một đôi mắt đen có chút ngốc, sau đó nhìn đến cái gì đó, đột nhiên kêu một tiếng:【Chủ nhân!】
Chủ nhân?!!
Mọi người mê hoặc nhìn con Tiểu Huyền Vũ, không hiểu hắn đang kêu ai.
Huyền Thông lại nhìn nhìn trên thuyền, hỏi Tiểu Huyền Vũ:【Người nào là chủ nhân của con?】
Tiếng nói của Tiểu Huyền Vũ rất thanh thúy mềm mại, giống như một tiểu hài tử bi bô tập nói, lại rõ ràng rơi vào trong tai mọi người.
【Chủ nhân bị con chim thúi bắt lấy, thúc, đánh chim!】Tiểu Huyền Vũ nhảy lên, mai rùa cứng rắn va chạm với mai rùa của đại Huyền Vũ, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Người trên thuyền nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, thì ra bộ tộc Huyền Vũ cũng có đứa nhỏ hoạt bát như vậy sao? Con Tiểu Huyền Vũ này tuổi quả thật rất nhỏ, còn chưa đến trăm tuổi đâu, đặt ở trong chủng tộc khác, cũng là một tiểu hài tử, nhưng Huyền Vũ luôn luôn là trì độn ngốc ngốc có tiếng, phản ứng lúc nào cũng là chậm nửa nhịp, cho dù là ấu tể, thì cũng là ấu tể vô cùng ngốc lại trì độn.
Tiểu Huyền Vũ không chỉ có tự mình nhảy nhót, còn lập tức nhảy lên trong hồ, sau đó dùng thân thể của chính mình đi đụng thuyền.
Chất lượng của thuyền rất tốt, một Tiểu Huyền Vũ tự nhiên sẽ không đụng hỏng nó, nhưng mà làm cho thuyền đong đưa lên ở trên mặt nước.
Sở Chước bị Phượng Lưu Thanh giữ chặt, tránh cho bị chật vật quăng ra khỏi thuyền, nhưng bị người gắt gao khóa vào trong ngực như vậy, ngửi được hơi thở thuộc về giống đực xa lạ đó, cũng vô cùng không thoải mái.
Mặt nàng bình tĩnh, không hé răng, chỉ là nhìn con Tiểu Huyền Vũ ngoài thuyền.
Đại khái là Tiểu Huyền Vũ quá mức làm ầm ĩ, Phượng Lưu Thanh rốt cục không thể nhịn được nữa, phát ra một tiếng lịch kêu lên, thanh âm đó phát ra từ trong miệng hắn, không giống thanh âm nhân loại, ngược lại giống như thanh âm của thần điểu nào đó, nháy mắt đã ngăn chặn Tiểu Huyền Vũ đang vào đụng thuyền.
Con đại Huyền Vũ khác nhất thời mất hứng, từ trong hồ nhảy lên, mang theo một mảnh bọt nước, ở giữa không trung nhanh chóng biến thành một nam tử trưởng thành dáng người cường tráng, nói với Tiểu Huyền Vũ trong hồ: "Huyền Uyên, lại đây."
Tiểu Huyền Vũ từ trong nước bay ra, khi bay đến trong lòng Huyền Thông, đã biến thành một tiểu chính thái ba bốn tuổi.
Tiểu chính thái giống cái bánh bao thịt chu cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn, vươn cái tay mang theo thịt núc ních ra, ác thanh ác khí nói: "Thúc, hắn là con chim thúi, bắt nạt chủ nhân của con." Sau đó lớn tiếng kêu lên: "Háo sắc, còn không mau thả chủ nhân ta ra!"
Mọi người theo phương hướng nó chỉ nhìn lại, phát hiện người bị chỉ vào là Phượng Lưu Thanh.
Thanh danh của Phượng Lưu Thanh ở Hồng Mông chi cảnh xưa nay có liên quan cùng phong lưu lắm tiền, khi xuất hành luôn thích mang theo một đám mỹ nhân, trùng trùng điệp điệp, phá lệ đáng chú ý.

Hiện tại trong lòng Phượng Lưu Thanh cũng ôm một mỹ nhân, mỹ nhân đó ôn nhu yếu ớt dựa ở trong lòng hắn, trên người không có chút sóng linh lực động, hiển nhiên đeo thứ gì đó áp chế linh lực.
Nếu là bình thường, mọi người chỉ coi đây là Phượng Lưu Thanh và mỹ nhân của hắn chơi tình thú, nhưng hiện tại bị một ấu tể tộc Huyền Vũ chỉ vào hắn gọi là con chim thúi, vậy thì khác rồi.
Huyền Thông mang theo Tiểu Huyền Vũ lên thuyền, ánh mắt rơi xuống trên người nữ tu trong lòng Phượng Lưu Thanh.
Hắn nhìn nhìn, nói với Phượng Lưu Thanh: "Phượng thiếu chủ, vị cô nương này là chủ nhân Huyền Uyên nhà chúng ta, mặc kệ ngươi có yêu thích đặc thù gì, ngươi vẫn nên tìm mỹ nhân khác thay nàng ấy đi."
Phong Lưu Thanh bị hai con Huyền Vũ lớn nhỏ chọc cho tức giận đến muốn chết, cũng dám gọi hắn háo sắc, hắn sắc ở đâu? Mỹ nhân bên người hắn đều là ngươi tình ta nguyện, hắn chưa bao giờ bắt buộc nữ nhân.

Hơn nữa hắn cũng không có háo sắc đặc thù gì!
Tiểu Huyền Vũ cũng mặc kệ khác, từ trong lòng Huyền Thông giãy dụa nhảy đến trên boong thuyền, liền nghiêng ngả lảo đảo tiến lên Sở Chước, ôm chân nàng, nâng lên một gương mặt bánh bao nhìn nàng, đỏ hốc mắt nói: "Chủ nhân, oa rốt cục tìm được tỷ ...!chủ nhân bị bắt nạt, về sau tìm được lão đại, kêu lão đại đánh mông hắn..."
Sở Chước: "...!Huyền Uyên?"
Tiểu Huyền Vũ gật mạnh đầu: "Chủ nhân, là oa."
Sở Chước trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, Huyền Uyên còn cần mười năm nữa mới có thể biến hóa, cho dù biến hóa, cũng sẽ không trở thành Huyền Vũ, nhưng hiện tại hắn một thân hơi thở Huyền Vũ cũng không giả bộ, chẳng lẽ...
"Tinh huyết Huyền Vũ mà chủ nhân cho đệ, bị đệ luyện hóa rồi." Huyền Uyên hồi đáp.
Sở Chước im lặng, lúc trước tiến vào Hồng Mông chi cảnh, nàng lo lắng an nguy của mấy đứa nhỏ, cho không ít thứ bảo mệnh, thậm chí tinh huyết Huyền Vũ bảo tồn ở chổ của nàng cũng cho bé rùa sớm hơn thời hạn, cũng dặn dò nó, nếu gặp phải nguy cơ không thể hóa giải, thì nhanh chóng luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, tranh thủ một đường sinh cơ.
Hiển nhiên Huyền Uyên tiến vào không lâu sau đó, cũng đã luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, thành công tấn cấp thần thú, hơn nữa cũng biến hóa.
Sau khi biến hóa quả nhiên vẫn là một đứa bé.
Người trên thuyền thấy chủ tớ hai người quen biết nhau, quả thật là nhận thức, ánh mắt nhìn về phía Phượng Lưu Thanh không khỏi có chút quỷ dị, không nghĩ tới một ngày kia, thiếu chủ bọn họ thế nhưng cũng sẽ làm ra chuyện bắt buộc nữ tu, quá vô sỉ rồi.
Huyền Thông đi tới, hàm hậu cười nói: "Thì ra thật sự là chủ nhân của Huyền Uyên, Lưu Thanh hiền đệ, đệ liền bán cho tộc Huyền Vũ chúng ta một cái mặt mũi, để cho bọn họ gặp lại đi.

Dù sao Phượng cốc các ngươi nhiều mỹ nhân, thiếu một người cũng không có gì, vị cô nương này hiển nhiên cũng không thích ngươi, ngươi hãy bỏ qua nàng đi, để tránh cho thanh danh của ngươi càng khó nghe."
Phượng Lưu Thanh đen cả mặt, tức giận nói: "Thanh danh của bản thiếu chủ rất tốt!" Hắn hai tay gắt gao ôm lấy Sở Chước, không nhìn con Tiểu Huyền Vũ dưới chân, âm thanh lạnh lùng nói: "Đây chính là mỹ nhân ta muốn mang về tham gia thọ lễ của mẫu thân ta, là ta gặp được trước, không thả!"
Huyền Thông lắp bắp kinh hãi: "Chẳng lẽ đây là nàng dâu của ngươi?"
"Đương nhiên." Phượng Lưu Thanh lớn tiếng nói.
Mọi người: "...!..." Không đúng chỗ nào?
Trong đám người Yến Nhã Chính hơi hơi nhíu mi, nhìn thoáng qua con Tiểu Huyền Vũ đó và Sở Chước, lại nhìn về phía Phượng Lưu Thanh, chỗ tròng mắt lướt qua vẻ tối tăm.
"Chim thúi!" Huyền Uyên lập tức mắng hắn: "Đây là chủ nhân của ta, là nàng dâu của lão đại của ta." Dđ&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
"Lão đại của ngươi?" Phong Lưu Thanh bất mãn nhìn chằm chằm con Tiểu Huyền Vũ, lại nhìn về phía Huyền Thông: "Lão đại của nó chẳng là tộc Huyền Vũ? Khi nào thì tộc Huyền Vũ thông hôn với nhân tộc?"
Huyền Thông vẻ mặt hàm hậu gãi đầu, cười nói: "Không phải tộc Huyền Vũ chúng ta, là đúng Huyền Uyên có ân tộc khác."
Nghe xong, Phượng Lưu Thanh liền không thèm để ý, nếu không phải Huyền Thông ở chỗ này, đã sớm một cước đá văng con Tiểu Huyền Vũ này rồi.
Sở Chước bị hai người một lớn một nhỏ ôm gắt gao, nghe bọn họ chít chít meo meo, nhịn không được nhíu mi, nhẫn nại nói: "Có thể buông ra trước hay không?"
Huyền Uyên và Phượng Lưu Thanh liếc nhau, cả hai đồng thời tăng thêm lực đạo ôm nàng.

Sở Chước: "...!..." Mẹ nó, nàng muốn đánh người!
Vốn gặp được Huyền Uyên thì rất cao hứng, nhưng hiện tại, Sở Chước bị vị thiếu chủ Phượng cốc chỉ có duyên hai lần gặp mặt này khiến cho rất không cao hứng, rõ ràng cảm giác được Phong Lưu Thanh đối với nàng cũng không phải thật tình, chẳng qua là bị người ta làm mất mặt, lại là tính khí thiếu gia, cho nên liền bướng bỉnh lên.
Phượng Lưu Thanh ôm Sở Chước gắt gao, cười lạnh nói với Huyền Thông: "Phượng cốc chúng ta và U Hà luôn luôn quan hệ thân thiết, ta cũng nguyện ý bán cho Huyền Thông đại ca huynh một cái mặt mũi, nếu như các huynh rảnh rỗi, có thể lưu lại ở trên thuyền; nếu như cái khác, thứ cho bản thiếu chủ không thể đáp ứng."
"Chim thúi!" Huyền Uyên nãi thanh nãi khí mắng.
Gân xanh trên thái dương Phượng Lưu Thanh nhảy lên thình thịch, liếc mắt nhìn Huyền Thông một cái.
Huyền Thông qua đi ôm lấy Tiểu Huyền Vũ lên, chế trụ hắn giãy dụa, cười ngây ngô nói với Phượng Lưu Thanh: "Chúng ta đây liền đi nhờ thuyền của Phượng thiếu chủ, nghe nói sinh thần của Phượng chủ cũng sắp đến, chúng ta cũng đến để giúp vui."
Thần sắc Phượng Lưu Thanh tốt hơn rất nhiều, không còn lạnh căm nữa, ôm người trong lòng xoay người liền đi.
"Chủ nhân..."
Huyền Thông nắm tay Tiểu Huyền Vũ duỗi ra, nhỏ giọng nói: "Huyền Uyên đừng vội, chủ nhân của con không có việc gì đâu."
Huyền Uyên nhìn hắn: "Thúc, cướp chủ nhân đi."
Huyền Thông lắc đầu: "U Hà chúng ta xưa nay quan hệ thân thiết cùng Phượng cốc, Phượng chủ cũng không phải là người dễ đối phó, nếu như đánh con nàng, nàng cũng sẽ không bỏ qua."
"Không có việc gì, có lão đại." Huyền Uyên vỗ ngực.
Huyền Thông ôm hắn tiến vào khoang thuyền, nhỏ giọng nói: "Lão đại của con cũng không phải là đối thủ của Phượng chủ."
"Không có khả năng, lão đại lợi hại!" Huyền Uyên tin tưởng vững chắc lão đại bọn họ là lợi hại nhất, Phượng chủ cái gì, dám tranh giành nàng dâu với lão đại, cào mặt bọn họ thành khuông nhạc.
Huyền Thông lắc đầu, nhãi con không biết sự đời, đối với tình huống Hồng Mông chi cảnh cũng không biết, mới có thể ngây thơ như thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui