Cùng Trời Với Thú


Bạch Ly và Phong Chiếu vừa đi chuyến này, hai tháng sau mới trở về.
Sở Chước cũng không lo lắng cho bọn họ, lấy sức chiến đấu của hai mẹ con đó, liên hợp cùng một chỗ, nên lo lắng là sinh linh trong Hồng Mông chi cảnh mới đúng.

Cho nên đối với bọn họ rời khỏi, Sở Chước vẫn rất bình tĩnh, ở lại trong rừng nấm tiếp tục tu luyện.
Rừng nấm vốn là một nơi ẩn nấp thiên nhiên, hơn nữa Phong Chiếu lại bày ra cấm chế ở chung quanh, đều vòng vào địa bàn của hắn, có rất ít người từ ngoài đến có thể xông vào được, đối với nàng mà nói, là một nơi tu luyện vô cùng an toàn.
Khi Bạch Ly cùng Phong Chiếu trở về, còn mang về một người.
Bạch Hiên tộc Bạch Hổ.
Khi nhìn đến Bạch Hiên đi theo hai mẹ con họ về đến, Sở Chước không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Hai mẹ con vẫn duy trì bộ dạng mèo con, phá lệ hoạt bát, một trước một sau chạy tán loạn tới, nhào đi qua hướng Sở Chước, một con lẻn đến trong lòng nàng, một con lẻn đến trên vai nàng, vô cùng thân thiết cọ cọ lấy nàng.
Sở Chước chú ý tới, ánh mắt Bạch Hiên nhìn mình nháy mắt liền trở nên có chút khác biệt.
Nàng yên lặng liếc mắt nhìn Bạch Hiên một cái, mặc kệ hai mẹ con nào đó coi mình trở thành cây để trèo lên, thanh giọng một tiếng, khách khí nói với Bạch Hiên: "Sao Bạch Hiên đại nhân đến đây?"
Bạch Hiên lại nhịn không được nhìn xem hai mẹ con kia, vội nói: "Ngài không cần gọi ta đại nhân..." Thật sự là giảm thọ.
Sở Chước trên vai gánh hai con mèo sữa vô cùng thân thiết với nàng, bình tĩnh dẫn Bạch Hiên đến trước phòng nấm vào ngồi ghế đá, lại pha nước trà cho hắn.
So với hai mẹ con đó, Bạch Hiên nghiêm trang lại nam thần, thoạt nhìn vô cùng đáng tin cậy, cũng không trách tộc Bạch Hổ sẽ phái hắn đi tham gia sinh nhật của Phượng chủ, nếu như để cho hai mẹ con này xuất mã, sẽ thời thời khắc khắc khiến cho tộc Phượng Hoàng và tộc Bạch Hổ kết thù, thọ yến biến chiến trường —— tuy rằng cuối cùng quả thật cũng đánh một trận.
Bạch Hiên an vị rồi, không nhìn tới hai mẹ con vừa ngồi xuống ở trên bàn đá bán manh, nói với Sở Chước: "Tại hạ vừa vặn đi ngang qua nơi đây, gặp được Bạch Ly đại nhân cùng Phong Chiếu đại nhân, nghe nói ngài ở đây, liền tới đây cùng bọn họ, không quấy nhiễu ngài chứ?"
Sở Chước vội nói: "Không có, Bạch Hiên đại nhân có thể đến, ta vô cùng cao hứng." Dừng lại, nàng lại hỏi: "Ngài chính là từ Phượng cốc tới đây?"
Bạch Hiên yên lặng ừm một tiếng, nhìn về phía hai mẹ con nào đó.
Hai mẹ con đó bày ra cái vẻ nông dân kinh điển, hai móng khép lại ở trước mặt, cái đuôi vòng ở giữa hai chân, mở mắt to tròn vo, nâng cái đầu lông lên nhìn hắn, vẻ mặt vô tội, giống như không hiểu hắn đang nhìn cái gì, hắn nhẫn tâm nhìn chòng chọc vào hai cục bông tròn khả ái bọn họ như vậy sao?
Bạch Hiên có chút mệt tim.
Sở Chước đồng tình liếc hắn một cái, tộc Bạch Hổ đụng phải hai kẻ thích gây sự như vậy, kỳ thực rất mệt.
"Phượng chủ không khó xử ngài chứ?" Sở Chước lại hỏi.
Bạch Hiên lắc đầu: "Bạch Ly đại nhân và Phượng chủ ngày đó đánh một trận, Phượng chủ cũng không khó xử tộc Bạch Hổ, chẳng qua là để cho ta ở lại đoạn thời gian, hỗ trợ chỉnh đốn Phượng cốc bị hủy hoại, thẳng đến khi Phượng cốc khôi phục rồi, ta mới có thể thoát thân."
Lúc này, Bạch Ly nhảy xuống bàn đá, biến thành hình người, mỉm cười nhìn hắn: "Lần này Phượng cốc có thể có bức hôn đối với ngươi?"
Bạch Hiên có chút thẹn thùng: "Bạch Ly đại nhân, chớ nói loại này lời."
Bạch Ly nâng chung trà lên, vui mừng mà cười: "Bạch Hiên của chúng ta chính là một thế hệ thần thú Bạch Hổ tuổi trẻ tộc Bạch Hổ, thiên phú xuất chúng, là người phần đông cô nương trẻ tuổi Hồng Mông chọn làm đạo lữ, Phượng cốc đó cũng không ngoại lệ, ta cũng thấy được, khi mi ở phượng cốc, thu được lễ vật không ít, đều là những tiểu cô nương khả ái nhỏ tuổi đưa cho mi."
Bạch Hiên không phản bác được, đụng phải vị trưởng bối như vậy, lực thừa nhận không đủ mạnh, rất dễ dàng bị trêu đùa cho sụp đổ.
Phong Chiếu cũng nhảy xuống cái bàn, biến thành hình người, ngồi kề bên Sở Chước, híp mắt hỏi: "Tên ấu tể Phượng Hoàng đó thế nào?"
Bạch Hiên theo bản năng nhìn về phía Sở Chước, ở trước khi Phong Chiếu biến sắc mặt, vội vàng dời ánh mắt, nói: "Ngài xuống tay có chừng mực, hắn cũng không đáng lo, chỉ là lúc ta rời đi, thương tích trên mặt hắn còn chưa khỏi."
Phong Chiếu bật cười một tiếng, thương tích trên mặt ấu tể Phượng Hoàng đương nhiên không thể nào khỏi nhanh như vậy rồi, tránh cho thương thế trên mặt vừa khỏi, tự giác có thể gặp người, lại nổi lên tâm tư gì đó không nên có, lần sau gặp lại, nhổ sạch lông chim của hắn xem còn bay được không.
Người cùng thú ở đây làm sao không cảm giác được tâm tư hiểm ác của hắn, đều im lặng chống đỡ.
Bạch Ly cười tủm tỉm liếc hắn một cái, nói: "Nhi tử, cẩn thận lần sau khi Phượng chủ nhìn thấy con, chiếu theo thương tích trên mặt con nàng ta, béo đánh con một trận."
Phong Chiếu hừ một tiếng: "Chỉ cần con bà ta không chọc đến con, con mới không để ý tới bà ấy."
Bạch Hiên đi đến rừng nấm, dường như cũng không vội mà đi, cũng tìm một chổ trong rừng nấm đào rỗng nấm làm nơi nghỉ chân tạm thời, cũng trang trí nó thành hình thức Bạch Hổ thích, trên đất trải da mãnh thú cực đại, lăn lộn ở trên mặt thế nào đều được.

Huyễn Ngu và Huyền Uyên chạy đi hỗ trợ, khi trở về liền nói với Sở Chước như vậy.
Sở Chước nghĩ đến Bạch Hiên biến thành con hổ sữa lông xù lăn lộn ở trên da thú, ánh mắt nhìn hắn nhất thời không thể bình thường, không có biện pháp lại coi hắn trở thành nam thần Hồng Mông chi cảnh, nhịn không được mà đưa hắn trở về một dạng manh thú như hai mẹ con Bạch Ly.
Chẳng lẽ Bạch Hổ đều thích biến thành nhỏ sao?
Vấn đề này lập tức đã có đáp án.
Thừa dịp Bạch Ly lại kéo nhi tử đi ra bên ngoài gây sự, Bạch Hiên tìm đến Sở Chước, gặp ánh mắt quỷ dị của Sở Chước, nhịn không được hỏi: "Đại nhân vì sao lại nhìn ta như thế?"
Sở Chước ho nhẹ một tiếng, nhịn không được hỏi: "Tộc Bạch Hổ các người có phải đều thích biến thành bộ dạng ấu tể hay không?" Hơn nữa sau khi biến thành ấu tể, rất khó làm cho người ta nhìn ra tình huống bọn họ, thực sự sẽ trở thành một ấu tể, phẫn heo ăn con hổ hết sức thành thạo.
Bạch Hiên bật cười: "Cũng không phải là như thế, Bạch Ly đại nhân có vẻ nghịch ngợm, hơn nữa tu vi của ngài ấy đã đạt tới trở lại nguyên trạng, mặc kệ hình thái gì, đều là hoàn mỹ nhất."
Nói đến cùng, vẫn là hai mẹ con đó thích biến thành tiểu manh thú để bán manh, không giống như Bạch Hổ khác.
Nghe xong, Sở Chước không khỏi bật cười, xem ra chỉ có hai mẹ con Bạch Ly là đặc thù rồi.
Tiếp theo, Sở Chước nghiêm mặt nói: "Bạch Hiên đại nhân, ngài giống như rất tôn trọng ta?" Tu vi của không Bạch Hiên thua kém Hóa Thần cảnh, cùng so sánh với hắn, nàng thật sự không đủ nhìn, Bạch Hiên tôn kính, liền có vẻ vô cùng quái dị.
Bạch Hiên cũng không gạt nàng, cười nói: "Lúc ta tuổi nhỏ, từng gặp qua ngài ——ngài trước khi chuyển thế trùng tu.

Ngài từng có ân với tộc Bạch Hổ chúng ta, điểm ấy là không thể thay đổi được."
Cho nên, cho dù nàng đã chuyển thế trùng tu, tộc Bạch Hổ vẫn rất tôn trọng nàng.
Cái đáp án này cũng không ngoài ý muốn.
Sở Chước yên lặng nghĩ, nhịn không được hỏi: "Trước khi ta chuyển thế trùng tu, có phải rất thích lo chuyện bao đồng, làm cho rất nhiều người đều bị ta ban ân hay không?"
Bạch Hiên kinh ngạc nhìn nàng, giống như không rõ mạch não của nàng, nói: "Ngài trước kia là vị tiền bối đức cao vọng trọng, giúp đỡ không ít chủng tộc, chúng ta đều rất tôn trọng ngài." Dừng lại, hắn nhìn nhìn chung quanh, nhịn không được thêm một câu: "Phượng thiếu chủ sở dĩ muốn kết thành đạo lữ cùng ngài, cũng là bởi vì như thế."
"Cái gì?" Sở Chước kinh ngạc: "Chẳng lẽ trước kia ta cũng đã làm cái gì với Phượng thiếu chủ?"
Lúc này ngược lại là đến phiên Bạch Hiên bị nàng dọa sợ, lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng, vội nói: "Không có, trước khi ngài chuyển thế trùng tu, Phượng thiếu chủ còn chưa xuất thế, nhưng mà Phượng chủ...!quả thật nhận ra ngài, ngày đó nếu như Phong Chiếu đại nhân không xuất hiện, Phượng chủ có khả năng sẽ lập tức đáp ứng việc của ngài cùng Phượng thiếu chủ."
Sở Chước nháy mắt có một loại cảm giác vận cứt chó khác thường, không khỏi tò mò đối với chính mình trước khi chuyển thế trùng tu.
Dường như thật sự là một tồn tại rất giỏi, hơn nữa đều có liên hệ cùng rất nhiều chủng tộc Hồng Mông chi cảnh.
Vì thế nàng lại nhịn không được hỏi: "Ta trước khi chuyển thế trùng tu, rốt cuộc là loại người gì? Lúc ấy lại xảy ra chuyện gì, vì sao ta phải chuyển thế trùng tu? Còn có, lúc ấy ta là ở Hồng Mông chi cảnh sao?"
"Ngài là một người làm cho người ta vô cùng tôn kính." Bạch Hiên nói như thế, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi: "Cái khác, ta không thể nói cho ngài, bởi vì lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, biết được cũng không nhiều, đều là nghe trưởng bối nói lại."
Sở Chước: "...!..." Nàng liền biết sẽ như vậy.
Sở Chước cũng không rối rắm ở phương diện này, lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, A Chiếu là sinh ra ở Hồng Mông chi cảnh đi? Vì sao huynh ấy còn có thể trở lại Hồng Mông? Ngài có biết, ở thế giới bên ngoài, mỗi người chỉ có cơ hội một lần tiến vào Hồng Mông."
Ngày đó, Sở Chước cũng phát hiện vấn đề này.
Bắt đầu từ lúc gặp được Phượng Lưu Thanh, thẳng đến khi Bạch Hiên xuất hiện, làm cho nàng ý thức được, trước khi mình chuyển thế trùng tu, nàng tựa như là ở Hồng Mông chi cảnh, cũng ý thức được năm đó Phong Chiếu hẳn là sinh ra ở Hồng Mông chi cảnh.
Nói như vậy, Hồng Mông chi cảnh tồn tại, liền có vẻ vô cùng vi diệu, cũng không phải là giống như người ngoại giới suy nghĩ.
Bạch Hiên cười nói: "Ngài biết phiến đại lục này vì sao kêu là Hồng Mông sao?"
Sở Chước đầu tiên là lắc đầu, sau đó gật đầu: "Hồng Mông sinh hỗn độn, hỗn độn sinh vạn vật, nghe nói thời kì thái cổ, chính là vì khí hỗn độn, mới sinh ra thiên địa vạn vật, hình thành thế giới.

Hỗn độn khí được gọi là nguyên khí tiên thiên tự nhiên, lại làm khí Hồng Mông khác..."
Theo Sở Chước tự thuật, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ như có chút suy nghĩ.
Bạch Hiên nói tiếp: "Không sai, tin tưởng ngài cũng cảm giác được linh khí đại lục Hồng Mông càng nồng đậm tinh thuần hơn thế giới bên ngoài, càng thích hợp cho người tu luyện tu hành.

Trừ cái đó ra, trên đại lục Hồng Mông, còn giữ lại hỗn độn khí, hỗn độn khí tuy rằng nguy hiểm, cũng là vật mà sinh linh ắt không thể thiếu, mới làm cho đại lục Hồng Mông hiếm có như thế."
"Đại lục Hồng Mông sớm có sinh linh được sinh ra, xuất hiện sớm nhất ở đại lục Hồng Mông, là bộ tộc thần thú." Bạch Hiên thản nhiên nói: "Hồng Mông còn đang tiến hóa trưởng thành, vì bảo hộ Hồng Mông chi cảnh, lúc ấy vài cường giả đỉnh cấp trong các chủng tộc cùng nhau liên thủ, phong ấn Hồng Mông chi cảnh cùng ngoại giới, chỉ có sinh linh nắm giữ Hồng Mông lệnh, mới có thể đi vào Hồng Mông chi cảnh, hơn nữa hạn định cả đời mỗi người chỉ cho phép tiến vào một lần."
Sở Chước không khỏi giật mình, rất nhiều nghi hoặc lúc này được cởi bỏ.
Quả nhiên, Hồng Mông lệnh cũng không phải là tự nhiên sinh ra, mà là bị Đại Năng Giả quy tắc gia nhập Hồng Mông chi cảnh, mới đầu nhập và Đại Hoang giới, chế tạo một cơ hội tu hành cho sinh linh Đại Hoang giới.
Có thể hợp quy tắc Hồng Mông vào trong Hồng Mông lệnh, chỉ có cường giả Bán Thần chi cảnh, mới có thể không nhìn quy tắc, dung nhập quy tắc.
"Chỉ cần tu vi đạt tới Thần Hoàng cảnh, thì có thể coi nhẹ nó hạn chế mấy lần." Cuối cùng Bạch Hiên nói tổng kết.
Sở Chước lại tỉnh ngộ, ký ức của Phong Chiếu bị hỗn loạn, hắn có một đoạn thời gian không nhớ rõ mình từng sinh ra ở Hồng Mông chi cảnh.

Sau đó ký ức của hắn khôi phục, sau khi biết thân phận của nàng, lại sợ nàng nhớ tới ký ức kiếp trước không cần hắn, nên làm bộ như người không có việc gì, cái gì cũng chưa lộ ra.
Nghĩ đến đây, không khỏi dở khóc dở cười.
Bạch Hiên thấy nàng mỉm cười, tưởng nàng hiểu rõ, nào biết đâu nàng lại chuyển đề tài, lại hỏi: "Đúng rồi, Hồng Mông chi cảnh có phải từng phát sinh chuyện gì hay không, cho nên mới sẽ làm cho những cường giả liên thủ bảo hộ nó?"
Bạch Hiên nấc một cái, không nghĩ tới nàng sẽ sâu sắc như thế, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận