Cùng Trời Với Thú


Phong Chiếu đột nhiên ôm Sở Chước phóng lên trời, đi hướng trung tâm đảo, hành động này làm cho người Phượng cốc đều sửng sốt, cho đến khi nhìn thấy thiếu chủ bọn họ cũng đuổi sát lên, đám thuộc hạ Phượng cốc đành phải cuống quít đuổi kịp.
Đi từ giữa không trung, trở ngại không nhiều như mặt đất, nhưng đồng dạng, sát khí bao phủ ở trong hòn đảo, so với địa phương khác càng trầm trọng, đã đạt tới tình cảnh giơ tay không thấy năm ngón.
Đi đến chỗ đảo này, mọi người mới phát hiện, sát khí phóng lên cao trên không độc đầm lầy, là dựng lên từ chỗ đảo này.
Càng đi chỗ sâu trong đảo, thần sắc mọi người càng thêm ngưng trọng.
Sát khí dày đặc như thế, tà sát núp ở trên đảo rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?
Trong lòng Sở Chước đang cân nhắc Phong Ly rốt cuộc có núp ở trên đảo này hay không, nếu như hắn ở đây, vì sao sẽ phóng túng sát khí hoành hành như thế? Nếu như không ở, vậy có phải lại có một cái tà sát đáng sợ muốn ngang trời xuất thế hay không.
Có một Âm Thi Vương có được thân bất tử là đủ rồi, lại nhiều thêm cũng không tốt.
Phong Chiếu tốc độ cực nhanh, chưa tới nửa canh giờ, cũng đã đến mục đích.
Hắn dừng lại ở giữa không trung, nhìn xuống sát khí phía dưới, nơi này sát khí rất nồng, dĩ nhiên hình thành trạng thái sát trụ cơn lốc dạng vòng xoáy, chiếm cứ trên mặt đất, giống như ma quỷ mở ra miệng khổng lồ, khả năng cắn nuốt vạn vật thế gian bất cứ lúc nào.
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Sở Chước thoáng nhìn thấy thần sắc của hắn, nhịn không được hỏi: "A Chiếu, Phong Ly có đây hay không?"
Phong Chiếu chỉ vào phía dưới, nhỏ giọng nói: "Mẹ ta quả nhiên đến đây."
Sở Chước: "...!..." Cái này không phải đương nhiên sao?
Đang nghĩ tới, hắn đột nhiên một phen ôm lấy nàng, sau đó lao nhanh sang bên cạnh, lĩnh vực hắc ám nhanh chóng lan tràn, bao phủ hai người ở trong lĩnh vực hắc ám, ngăn cách cùng ngoại giới.
Sở Chước đứng ở trong không gian hắc ám, cũng không biết có phải được Phong Chiếu công nhận hay không, biết nàng sẽ không trốn tránh nữa, lần này bị hắn kéo vào lĩnh vực hắc ám của hắn, thế nhưng còn tinh tường cảm giác được tình huống bên ngoài.
Bọn họ vừa mới tiến vào lĩnh vực hắc ám không lâu, người Phượng cốc cũng đến đây.
Sở Chước nhìn đến Phượng thiếu chủ, không khỏi hoài nghi Phong Chiếu đây là cố ý muốn đá Phượng thiếu chủ đi.
Mọi người Phượng cốc đứng tại phía trên vài cái trụ vòng xoáy sát khí hình thành, nhìn đến tình huống sát khí ngưng tụ phía dưới, cũng hít một hơi lạnh.
Sát khí dày đặc như vậy, đúng là hiếm thấy, nơi này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Phượng Lưu Thanh chăm chú nhìn sau một lúc lâu, không phát hiện hơi thở Phong Chiếu bọn họ, cho là bọn họ đã đi xuống, liền muốn hạ xuống, bị Mai cô nhanh chóng ngăn lại.
"Thiếu chủ, phía dưới nguy hiểm, vẫn chớ dễ dàng đi vào." Mai cô lo lắng nói, bà vẫn cảm thấy phía dưới rất có cổ quái.
Phượng Lưu Thanh xuy một tiếng: "Sợ cái gì? Con cọp con đó còn không sợ, bản thiếu chủ sẽ sợ?"
Nhưng con hổ ấu tể đó đã có tu vi Thần Hoàng cảnh, lại có Tịch Diệt Thần Hỏa, cũng không phải là người bình thường mà tà sát có thể đến gần, hắn tự nhiên không sợ.

Thiếu chủ bọn họ là người chưa ăn qua đau khổ, lại được Phượng chủ bảo hộ vô cùng chu toàn, bọn họ lo lắng hắn vô một cái ý xảy ra chuyện gì, Phượng chủ sẽ phải oan uổng xé bọn họ.
Phượng thiếu chủ nếu là người có thể nghe khuyên bảo, năm đó cũng sẽ không biết rõ Sở Chước đã có đạo lữ, còn tùy hứng muốn hoành đao đoạt ái —— tuy rằng cuối cùng không thành công, còn bị béo đánh một trận, giống như hiện tại, Phượng thiếu chủ muốn phân cao thấp với Phong Chiếu, căn bản sẽ không nghe khuyên bảo.

Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
"Bản thiếu chủ có Phượng Hoàng linh hỏa, e sợ gì tà sát này? Đi thôi!" Phượng Lưu Thanh tay vừa vung áo bào, là người đầu tiên đi xuống.
Người Phượng cốc bất đắc dĩ, đành phải đi xuống theo.
Mãi cho đến khi bọn họ biến mất ở tại chỗ, Phong Chiếu vẫn không hề động tĩnh, không biết khi nào, đứng sau lưng Sở Chước, giống như con thú không có xương, lười biếng dựa vào lưng nàng, gác mặt ở trên vai nàng, hơi thở phất qua cổ nàng, làm cho nàng có chút không được tự nhiên.
"A Chiếu, chúng ta..."
Khi Sở Chước đang muốn hỏi hắn có tính toán gì không, đột nhiên hắn vươn tay ôm thắt lưng nàng, thở dài một tiếng: "Chước Chước, nàng xem bên kia?"
Sở Chước nhìn lại địa phương theo tay hắn chỉ, phát hiện phía trước lại tới bốn người nữa, trong đó một người rõ ràng là Yến Nhã Chính.
Năm đó vào ngày sinh nhật Phượng chủ, Yến Nhã Chính tuy rằng tiến vào Pượng cốc theo, nhưng trừ bỏ gặp qua một lần ở Phượng Cơ Sơn, bị hắn chính miệng nói toạc ra nàng là người chuyển thế trùng tu, Sở Chước vốn cũng không gặp lại Yến Nhã Chính, cũng không biết là hắn cố ý che giấu chính mình, hay là gì khác.
Hiện nay nhìn thấy Yến Nhã Chính, sát ý trong lòng Sở Chước có chút dừng không được.
Nhưng mà nàng vẫn chưa làm việc xúc động, mà là cẩn thận đánh giá mấy người đồng hành cùng Yến Nhã Chính, thần sắc hơi ngưng trọng.
Đoàn người Yến Nhã Chính vẫn chưa phát hiện lĩnh vực hắc ám của Phong Chiếu, cũng không biết cách đó không xa có hai người trốn ở nơi này.
Thẳng đến khi một đám người Yến Nhã Chính biến mất ở trong trụ sát khí phía dưới, Sở Chước hé miệng, thấp giọng nói: "Vừa rồi trong những người đó, có hai người có tu vi tương đối cao, có phải đã đạt tới Thần Hoàng cảnh hay không?"
Phong Chiếu ừ một tiếng: "Có hai người Thần Hoàng cảnh, một người Hóa Thần cảnh, Yến Nhã Chính đó cơ duyên không tệ, đã là Thánh Đế cảnh hậu kỳ."
Tâm tình của Sở Chước càng thêm ngưng trọng, nếu như vừa rồi nàng không có nhìn lầm, mấy người kia rõ ràng chính là bảo hộ Yến Nhã Chính ở trong đó, ẩn ẩn lấy hắn làm chủ.

Yến Nhã Chính chỉ là một người tu luyện tu vi mới Thánh Đế cảnh, có tài đức gì thế nhưng mà có thể làm cho hai người Thần Hoàng cảnh, một người Hóa Thần cảnh lấy hắn làm chủ?
Trừ phi, trên người hắn có bí mật gì đó không muốn người biết.
Nghĩ đến lời Yến Nhã Chính nói ở Phượng Cơ Sơn ngày đó, Sở Chước hoài nghi trong lòng, Yến Nhã Chính cũng giống như nàng, là một người chuyển thế trùng tu.

Hơn nữa hắn càng may mắn hơn nàng, hắn đã nhớ lại ký ức kiếp trước, hiểu rõ chính mình là người phương nào, muốn làm cái gì.
Có lẽ ở trước khi hắn chuyển thế trùng tu, địa vị của hắn cũng không thấp, mà những người vừa rồi đó, đều là ủng hộ hắn trước khi chuyển thế trùng tu.
Sở Chước hiểu rõ ân oán giữa mình và Yến Nhã Chính là không có biện pháp xé rách rõ ràng, tuy rằng ngày đó Yến Nhã Chính nói một ít lời mập mờ, nhưng Sở Chước lại không tin hắn.
Nếu có cơ hội, Yến Nhã Chính sẽ giết nàng, chính như nàng cũng muốn giết hắn.
"A Chiếu, nếu hắn là người chuyển thế trùng tu, huynh cảm thấy trước kia hắn có thân phận gì?" Sở Chước quay đầu hỏi Phong Chiếu.
Nàng hiểu biết về Hồng Mông chi cảnh rất ít, hơn nữa thời gian đi đến Hồng Mông chi cảnh cũng không nhiều, trừ bỏ ngày tháng giãy dụa ở Hoang Trạch, sau đó đều tiềm tu ở trong rừng nấm, tiếp xúc với ngoại giới không nhiều lắm, thế cho nên căn bản không biết mình trước khi chuyển thế trùng tu là bộ dáng gì, có cừu địch gì nào hay không, càng không biết vạn năm trước Hồng Mông chi cảnh lại là kiểu dạng gì.
Thời gian một vạn năm, đối với người tu luyện mà nói, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mà đủ để vùi chôn rất nhiều chuyện.
"Vạn năm trước, ta còn vị thành niên, chuyện có thể biết đến cũng không nhiều." Phong Chiếu trầm ngâm xuống: "Sau đó mẹ ta đưa ta tới Đại Hoang giới, kinh nghiệm từng trải ở vực ngoại chi cảnh, ấn tượng đối với Hồng Mông đồng dạng cũng không nhiều.

Nếu nàng muốn biết, có rảnh chúng ta đi Đông Đô Phong Vân Lâm Hải tìm những trưởng bối tộc Bạch Hổ đó, bọn họ nhất định là biết được."
Sở Chước ừ một tiếng.
Phong Chiếu triệt hồi lĩnh vực hắc ám, mang nàng nhảy vào trụ sát khí phía dưới.
Sát khí như có hình, khi phát hiện có người từ ngoài đến, bò lên như bóng với hình.
Phong Chiếu không nhìn những sát khí này, thấy nó bò lên, vung chưởng xua mở, mang theo Sở Chước một đường đi tới.
Dưới sát khí bao phủ, không thể phân biệt đường đi phía trước, ở trong này, giống như mò mẫm đi tới, rất dễ dàng liền bị lạc phương hướng.

Nhưng Phong Chiếu lại đi được cực nhanh, không có chút tạm dừng, Sở Chước càng xem càng nghi hoặc.

Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Chung quanh trụ sát khí lập tức tản ra, biến thành sát khí ở khắp mọi nơi, tính xâm lược đã mkhông còn mạnh như vậy.
Lúc này bọn họ đã đi đến trước một cái vết nứt.
Vết nứt sâu không thấy đáy, lượng lớn sát khí theo vết nứt tràn ra, dưới tình huống nhất định vết nứt này ít nhiều sẽ tốt hơn trên mặt đất.
Sở Chước nghi hoặc liếc hắn một cái, Phong Chiếu thở dài một tiếng với nàng, ôm thắt lưng nàng, cứ như vậy nhảy xuống vết nứt.
Sở Chước mím môi, không lên tiếng, tùy ý hắn mang theo mình rơi xuống.
Sát khí đối với linh tu cũng không thân thiện, tầng tầng đè ép ở trên người, cảm giác phá lệ không thoải mái.

May mắn là, đám sát khí khí cũng không độc mạnh giống như Cửu U Minh.

Hoặc có lẽ là vì sát thời gian khí này xuất hiện cũng không dài, còn chưa hình thành quy mô.
Phong Chiếu một đường rơi xuống, cũng không biết thời gian qua bao lâu, rốt cục dừng lại.
Lúc này hai chân bọn họ chấm đất, hiển nhiên đã đi đến dưới vết nứt.
Sở Chước nhìn nhìn chung quanh, tuy rằng sát khí tràn ngập, vẫn có thể cảm giác được không gian dưới vết nứt này vô cùng trống trải.
Phong Chiếu nắm tay nàng, chọn một phương hướng đi tới.
Như thế lại bảy ngoặt tám vòng, đi một đoạn thời gian rất dài, Phong Chiếu rốt cục dừng lại.
Sở Chước cũng thấy rõ ràng tình huống phía trước, trong sát khí vờn quanh, ẩn ẩn có tiếng dòng khí lưu chuyển, không khỏi chấn động tinh thần, hiểu rõ đó là cái gì.
Quả nhiên có tiên thiên thanh khí.
Tuy rằng chung quanh sát khí tung hoành, nhưng tiên thiên thanh khí cũng không bị nó ảnh hưởng, thậm chí ẩn ẩn có dấu hiệu phá tan sát khí vây quanh, muốn đột phá mà ra.
Lúc này, xa xa cũng ẩn ẩn truyền đến thanh âm chiến đấu.
Sở Chước nháy mắt hiểu rõ, trừ bỏ bọn họ ra, hẳn là cũng đã có những người khác đến chỗ này, hơn nữa vì cướp đoạt tiên thiên thanh khí, bắt đầu tranh đoạt lên.
Hai mắt Phong Chiếu lướt qua ánh sáng, lôi kéo nàng đi qua địa phương đánh nhau.
Hai người lại đi một đoạn thời gian, sát khí chung quanh đột nhiên trở nên loãng ra, hiển nhiên là bị đó tiên thiên thanh khí áp chế, ngay sau đó, bọn họ cũng nhìn đến nguyên trạng vết nứt dưới đất này, quả thật là một mảnh không gian dưới lòng đất vô cùng trống trải, chung quanh mỏm đá đá lởm chởm, không có một ngọn cỏ, cực kì hoang vắng.
Sở Chước rơi tầm mắt xuống người tu luyện đánh nhau xa xa, những người tu luyện đó có tu vi cực cao, không thua gì tu vi Hóa Thần cảnh.
Đến phía trước, Phong Chiếu kéo hai người vào trong lĩnh vực hắc ám của hắn, cho nên khi hai người xuất hiện, vẫn chưa khiến cho những người đó chú ý.
Nhìn một lát, Phong Chiếu lại lôi kéo Sở Chước đi tiếp, đi tới nơi tiên thiên thanh khí sở tại.
Lúc này nơi tiên thiên thanh khí sở tại, đang có sát khí dày đặc phóng lên cao, hình thành đoàn sát khí, dây dưa cùng với tiên thiên thanh khí.

Một màn này nhìn như là sát khí đang áp chế tiên thiên thanh khí, hoặc lại là tiên thiên thanh khí đang áp chế sát khí đó, hai bên xé sát lẫn nhau, hình thành một cái địa khu chân không khổng lồ, khiến người ta không nhìn thấy rõ tình huống trong khối không khí đó.
Phong Chiếu lôi kéo Sở Chước cẩn thận đi qua, trực tiếp đi vào địa khu chân không bị người tu luyện kiêng kị.
Hành động này cực kì mạo hiểm, nếu không phải tin tưởng hắn, Sở Chước căn bản không dám để cho hắn kéo vào đó, vừa đi vào, liền cảm giác được sát khí càng khủng bố áp chế lên, càng không cần phải nói luồng tiên thiên thanh khí, nó được dựng dục mà sinh ra ở trong hỗn độn, mặc dù chưa có linh trí, cho dù càng sâu sắc hơn thiên tài địa bảo khác, không dễ dàng thân cận sinh linh khác, lúc này bị người xâm nhập địa bàn của nó, lập tức liền phản ứng lại.
Phong Chiếu dựng Tịch Diệt Thần Hỏa lên ở trên người, hình thành một cái vòng bảo hộ, nháy mắt cả hai lại không dám tiếp cận nữa.
Có Tịch Diệt Thần Hỏa hộ tống, Phong Chiếu một đường không coi ai ra gì mà đi vào, đi đến trung tâm sát khí và tiên thiên thanh khí đang dây dưa.
Một người ngồi xếp bằng nơi đó.
Sát khí dày đặc chính là tiết ra tràn đầy từ trên người hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui