Sở Chước ngồi ở bên hồ, từng cơn gió nhẹ lướt qua, thổi bay tóc đen như mực của nàng, vài sợi bay lả tả dung nhập trong gió.
Trên mặt hồ yên tĩnh, nổi lên gợn nước, rầm một tiếng, mấy con cá kỳ quái phá nước lao ra, dưới bầu trời trong sáng, cá kỳ quái mở ra hai cánh mỏng như cánh ve, bay múa ở giữa không trung, kéo ra một bóng cầu vồng xinh đẹp.
Cá kỳ quái làm như phát hiện người ngồi ở bên hồ, phun mấy mũi tên nước đến chỗ nàng.
Mũi tên nước khi đến một khoảng cách ở bên hồ, bị một bình phong vô hình ngăn lại, ngay sau đó cá kỳ quái phun nước tên bị lực lượng vô hình đó bắt đến bên hồ, vỗ lên đôi cánh, tiếng trẻ con gào khóc phát ra, cực kì chói tai.
Sở Chước quay đầu, nhìn về phía nam nhân không biết khi nào thì xuất hiện ở bên người, chỉ thấy hắn rất bất mãn quăng cá kỳ quái đang gào khóc đến hàn hồ bên cạnh, làm bạn cùng ba gốc Băng Liên, cá kỳ quái nháy mắt bị đông cứng thành tảng băng, tiếng gào khóc hoàn toàn dừng lại.
Trong hồ cá kỳ quái sợ tới mức nhanh chóng lủi xuống đáy hồ.
Làm xong hết thảy, Phong Chiếu giống như không có việc gì ngồi ở trên một khối đá khác bên cạnh nàng, một đôi mắt sáng rỡ chớp cũng không chớp mà nhìn nàng.
Sở Chước vốn đang suy nghĩ hoặc phát ngốc tại nơi an tĩnh, bị hắn dùng ánh mắt lửa nóng như vậy nhìn chằm chằm, tương đối có vài phần không được tự nhiên, không khỏi hỏi: "Huynh nhìn ta làm chi?"
Phong Chiếu vươn tay phủ lên trên tay nàng, thanh âm có chút không yên, lớn mật mà nói thẳng: "Chước Chước, mặc kệ nàng là ai, ta vẫn ái mộ nàng."
Nói xong lời này, bên tai hắn lại đỏ rực cả lên, có chút ngượng ngùng nhìn nàng, bướng bỉnh không chịu dời ánh mắt.
Sở Chước nao nao, cũng bị hắn thổ lộ khiến cho ngượng ngùng.
Nàng có ký ức ba đời, tuy rằng ký ức Tư Túc Phất Chước cũng không đầy đủ, nhưng vào lúc thức tỉnh lực lượng Tư Túc cũng có được một ít ký ức truyền thừa, biết rằng mặc kệ là đời nào, nàng trừ bỏ bất hạnh chết non ra, thì chưa bao giờ thân cận qua cùng người khác phái nào như thế, Phong Chiếu là một người duy nhất, cũng là khác phái duy nhất từng làm cho nàng động tâm.
Hắn nhiệt tình mà hết sức chân thành, nếu thích, sẽ không hề che giấu, thậm chí ở đời trước, vì nàng mà hủy đi một vực, tạo thành nghiệt nghiệp.
Sở Chước bị hắn nhìn xem có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Muội không sao."
"Thật sự?" Phong Chiếu không quá tin tưởng.
Dù sao mặc cho ai vừa biết được chân tướng như vậy, trong lúc nhất thời đều khó mà chấp nhận.
Bị Thần tộc nguyền rủa, vĩnh viễn không thể trở về Bách tộc, chỉ có thể không ngừng mà luân hồi chuyển thế, không ngừng mà chết non, cho dù được thiên mệnh mà sinh, cũng bởi vì thiên mệnh rồi biến mất.
Có lẽ thời gian là hậu đãi nàng, nhưng lại cũng đã định trước nàng không thể giống như người tu luyện bình thường, có thể thông qua tu hành không ngừng, có được sinh mệnh gần như vĩnh hằng.
Người tu luyện ít nhất có thể lén nhìn được quy tắc, thành thần phi thăng, được sinh mệnh vĩnh hằng.
Mà nàng lại bởi vì Thần tộc nguyền rủa, mặc kệ rất cường đại, vẫn có một ngày sẽ ngã xuống ở phàm linh giới, không có khả năng thành thần phi thăng.
Việc này đặt ở trên người ai cũng sẽ không vui nổi, đặc biệt nàng không có bất luận ký ức nào về tộc trưởng Bách tộc, áp lực cần phải thừa nhận lại càng sâu.
Phong Chiếu thương tiếc nàng, muốn gánh vác hết thảy thay nàng, làm cho nàng chỉ cần an tâm tu luyện là được.
Lại hiểu rõ, chỉ cần một ngày nàng chưa thức tỉnh trở thành tộc trưởng Bách tộc, thì không thể đánh phá nguyền rủa của Thần tộc, sớm hay muộn cũng có một ngày, nàng vẫn sẽ ngã xuống, sau đó chuyển thế lặp lại không ngừng.
Nghĩ đến đây, hắn thò cánh tay ôm bả vai nàng, ở khi nàng thuận thế dựa qua, hắn nhịn không được nghĩ, bả vai vừa gầy lại mềm mại như vậy, làm sao có thể gánh vác áp lực nặng nề như thế? Bách tộc đều đặt hy vọng ở trên người nàng, muốn làm cho tộc trưởng trở về, dẫn bọn hắn quay về chốn bình an, không hề bị Thần tộc hãm hại.
Dđ&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nhưng lại có ai biết được áp lực của nàng đây?
Bộ tộc Tinh Diệu tuy rằng thủ hộ nàng, cũng không tài cán làm cái gì cho nàng.
"Chước Chước, nếu nàng mệt mỏi, nàng phải dựa vào ta." Phong Chiếu nhẹ giọng nói, thanh âm nhu hòa, dung mạo cũng là một mảnh sắc bén.
Đám hậu duệ Thần tộc kia nhảy nhót đã lâu lắm rồi, đợi trở lại Đại Hoang giới, cũng là thời điểm nên làm kết thúc.
Sở Chước dựa vào bờ vai của hắn, để cho chính mình hoàn toàn thả lỏng.
Nàng quả thật có chút mệt, cho nên mới sẽ ngồi tại bên hồ, ngơ ngác nghĩ về mọi chuyện, hoặc là cái gì cũng không nghĩ.
Chỉ là càng nghĩ, thì càng hiểu rõ, con đường này, không ai có thể giúp nàng đi hết, chỉ có thể dựa vào chính mình.
May mắn, ở trên con đường này, hắn sớm đi đến bên cạnh nàng, ở khi nàng nhỏ yếu, bảo hộ nàng đi về phía trước.
Sở Chước hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu cười cười với hắn, nói: "Muội không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Nhìn thấy nàng tươi cười, trong lòng Phong Chiếu hơi hơi đau đớn, sau khi xem qua ký ức của nàng ở trong ảo cảnh, hắn biết nàng có thể trưởng thành được như vậy, cũng là bởi vì những trải qua đó, làm cho nàng từ một tiểu cô nương liều lĩnh ngây thơ trưởng thành là tiểu cô nương lý trí thành thục lại thích nghĩ nhiều, tuy rằng không phải là hắn muốn trông thấy, nhưng cũng là con đường phải qua trong sự trưởng thành của nàng.
Nếu như có thể, hắn hận không thể tự mình cũng có được năng lực thời gian hồi tưởng, đuổi theo nàng.
Phong Chiếu ôm nàng càng chặt, giống như muốn ném hết đi trầm trọng cùng gánh nặng trong tươi cười của nàng.
Cách đó không xa, đám người Sở Nguyên Thương ngồi xổm ở trên cây, nhìn hai người bên hồ, Sở Nguyên Thương đau lòng tràn trên mặt, chỉ có thể oán hận cắn ống tay áo.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu, Huyền Uyên ngồi xổm ở bên cạnh hắn, cũng nhìn bên hồ.
"Sở tỷ thật lợi hại." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nâng mặt, thở dài sâu xa.
"Vâng, chủ nhân lợi hại." Huyễn Ngu nói.
Huyền Uyên phồng mặt bánh bao, kiêu ngạo mà nói: "Chủ nhân là ngấy (lợi) hại nhất."
"Chủ nhân quả thật rất lợi hại." Huyền Ảnh cũng nói.
Từ sau khi biết được lai lịch của Sở Chước, bọn họ tôn kính sùng bái đối với Sở Chước đã vuợt qua cả vị lão đại Phong Chiếu này, thần thú tuy rằng lợi hại, nhưng có thể hơn được Sở Chước không biết đã chuyển thế trùng tu bao nhiêu lần, vẫn luôn ương ngạnh đấu tranh cùng Thần tộc nguyền rủa sao? Cũng không trách tốc độ tu hành của Sở Chước nhanh như vậy, không có một thần hồn cường đại, căn bản không thể làm được.
Trừ cái đó ra, Sở Chước kiên định đạo tu hành, cũng làm cho bọn họ kính nể tự đáy lòng.
Sở Nguyên Thương cắn ống tay áo, hàm hồ nói: "Khuê nữ của ta đương nhiên là lợi hại nhất ...!Khuê nữ nếu khổ sở, thì đi qua chổ cha này, vì sao chỉ trông vào xú tiểu tử đó?"
Lời này khiến cho mọi người ghé mắt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ hết sức ngay thẳng nói: "Cha Sở, lại nói tiếp, Sở tỷ cũng không phải ngài sinh, vì sao ngài chấp nhất muốn làm cha nàng như vậy?"
"Một ngày làm cha, thì cả đời làm cha, tiểu tử ngươi thì biết cái gì?" Sở Nguyên Thương trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó nghĩ đến cái gì, thần sắc có chút trầm thấp, nói: "Ta là người có năng lực mạnh nhất trong bộ tộc Tinh Diệu, tổ phụ nói khi ta sinh ra, đại khái là vì cha mẹ vì bảo muốn hộ ta xuất thế mà chết thảm, đã bị kích thích, khiến cho lực tinh tú cùng lực tinh diệu cộng minh."
"Lực tinh tú là lực lượng chi nguyên của tộc trưởng Bách tộc, ở sau khi ta lớn lên, lần đầu tiên khi ta cảm giác được lực tinh tú, thì biết tộc trưởng Bách tộc chuyển thế giáng sinh.
Tuy là bộ tộc thủ hộ, nhưng trong lòng ta lại không phản cảm việc này, ngược lại phá lệ thân thiết, chỉ muốn tìm được tộc trưởng chuyển thế." Truyện chỉ được đăng tại diendan.com.
Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.
ChieuNinh tại: diendan.com
"Các ngươi không biết đâu, khi ta tìm được nàng, nàng mới sinh ra bị vứt bỏ ở hoang dã, cả người xanh tím, một cục nho nhỏ, đã không có hô hấp, lúc ấy ta thiếu chút nữa thì muốn điên rồi..." Sở Nguyên Thương nói tới đây, ánh mắt có chút ướt át: "Ta chưa bao giờ biết, với một tiểu hài tử xa lạ, sẽ để ý như vậy."
"Chờ khi ta lấy lại tinh thần, ta đã làm ra lựa chọn, lợi dụng bí thuật của bộ tộc Tinh Diệu cứu nàng, hao hết hơn phân nửa tinh huyết định hồn cho nàng, rốt cuộc cứu nàng vừa mới tử vong không lâu trở về.
Khi nàng mở mắt ra, ngây thơ nhìn ta, tim của ta đều bị nàng nhìn mà mềm nhũn ra, ta phong ấn lực lượng của nàng, che chắn Thần tộc nguyền rủa, chỉ muốn để cho cuộc đời này của nàng được bình bình an an lớn lên, cho dù không thể giống như người tu luyện khác, có thể sống được thật dài thật lâu, cũng muốn để cho nàng bình an vui vẻ khoái lạc qua hết đời này..."
"Ta nhìn nàng mỗi ngày ngoan ngoãn khéo khéo nằm đó, sẽ không thích khóc giống như những đứa nhỏ khác, chỉ cần ôm nàng một cái, nàng sẽ vui vẻ cười với ta, không biết có bao nhiêu đáng yêu, mỗi khi nàng nhìn ta, ta liền cảm thấy đây là khuê nữ của ta.
Đáng tiếc, ta không thể bồi bên cạnh nàng trưởng thành, ta nghĩ phải làm cho nàng bình an vui vẻ khoái lạc qua hết cả đời này, sẽ không thể vẫn luôn cùng nàng, ta cần giúp nàng gánh vác trách nhiệm làm tộc trưởng Bách tộc, còn phải dẫn dắt rời đi sự chú ý của hậu duệ Thần tộc đang tìm kiếm tộc trưởng Bách tộc, cho nên ta chỉ có thể để nàng ở lại Sở gia Lăng Dương, để cho nàng làm một nữ nhi Sở gia mà lớn lên..."
Sở Nguyên Thương nói liên miên lảm nhảm rất nhiều, vừa nói vừa chảy nước mắt, hốc mắt đỏ cả lên.
Nhưng mà không có người nào cười hắn, bọn người Mặc Sĩ Thiên Kỳ an tĩnh nghe, giống như ngay cả gió đều yên lặng.
Sở Nguyên Thương nói xong lời cuối cùng, khóc lên hu hu: "Nàng biết chân tướng rồi, nàng về sau không phải là khuê nữ của ta nữa..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn hắn khóc thảm như vậy, kỳ quái đáng thương, vội hỏi: "Cha Sở, ngài cũng không thể nghĩ như vậy, Sở tỷ không phải là người không có lương tâm, cho dù nàng không phải là ngài sinh, trong cơ thể cũng có hơn phân nửa tinh huyết của ngài, nàng sẽ nhận thức ngài."
"Nhưng nàng không thích ta..." Sở Nguyên Thương đang khóc như cũ.
"Không có, ta thấy Sở tỷ rất thích ngài." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nháy mắt với mấy đứa Huyền Ảnh: "Mấy đứa nói đúng không?"
Huyền Ảnh ngốc ngốc nói: "Cái này đệ cũng không biết, chủ nhân tự có chủ trương." ChieuNinh@dien~dan~{}:D^d^l^q^d
Huyễn Ngu yếu ớt nói: "Chủ nhân hẳn là thích đi..."
Huyền Uyên nói: "Chủ nhân nhất định cũng trách hắn bỏ mình ở lại Sở gia không nghe thấy không để ý."
Sở Nguyên Thương: "...!..." Tụi bây nói vài câu dễ nghe sẽ chết sao?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất ngượng ngùng, không nghĩ tới đám tiểu hỏa bầu bạn không cho lực như thế.
Hắn hướng tầm mắt qua bên hồ, đột nhiên phát hiện bên hồ không có ai cả, vội tìm kiếm chung quanh, khi nhìn đến hai người không biết xuất hiện dưới tàng cây từ khi nào, lại càng hoảng sợ.
"Sở tỷ! Lão đại!"
Sở Nguyên Thương một đôi mắt đỏ như mắt con thỏ nhìn qua, phát hiện hai người dưới tàng cây, hắn vội che nửa mặt, lộ ra một con mắt vụng trộm ngắm nhìn Sở Chước.
Mấy người Mặc Sĩ Thiên Kỳ từ trên cây nhảy xuống, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hắc hắc, Huyền Ảnh vẻ mặt hàm hậu, Tiểu Huyền Vũ trừng trừng mắt to đen nhánh nhìn, Huyễn Ngu khiếp sợ nhìn bọn họ, đối với hành vi bọn nó rình coi, mấy đứa nó biểu hiện đều hoàn toàn bất đồng.
Sở Chước cũng không trách bọn họ, nhìn lại trên cây, thấy Sở Nguyên Thương vẫn ngồi ở đằng kia, nhịn không được nói: "Cha, người xuống dưới đi."
Sở Nguyên Thương kinh hỉ nhìn nàng: "Còn còn nhận ta?"
Sở Chước bất đắc dĩ nói: "Ta không có ký ức chuyển thế, đời này, người chính là cha ta." Tuy rằng không phải thân sinh, nhưng nàng có thể sống sót, cũng quá thiệt thòi cho vị cha không theo mẫu này.
Có lẽ cũng là bởi vì hắn rất không theo mẫu, mới có thể biết rõ nàng đã tử vong, vẫn không tiếc hao hết tâm huyết, cũng muốn cứu nàng trở về.
Ân tình như vậy, Sở Chước sao có thể quên?
Sở Nguyên Thương đầu tiên là cao hứng một trận, nhưng lại nhanh chóng thương tâm: "Khuê nữ, sau khi con thức tỉnh, có phải sẽ không nhận ta nữa hay không?"
Sở Chước: "...!Không có." Chuyện thức tỉnh còn rất xa xôi, nàng làm sao biết là sẽ như thế nào?
Sở Nguyên Thương lại là dáng vẻ sắp khóc cho nàng xem..