Cùng Trời Với Thú


Khi Bạch Hiên biết được lữ hành Long đảo lần này mình cũng có phần, thì vô cùng cao hứng.
Cho dù chỉ là làm một người dẫn đường, cũng tốt hơn đám Bạch Hổ con bị Phong Chiếu nhấn trở về tu luyện.

Tuy nói đám Long tộc ở Long đảo không hề thân thiện, nhưng tộc Bạch Hổ vẫn luôn không biết sợ hãi là gì sẽ sợ bọn họ sao? Đương nhiên là náo nhiệt thế nào thì tới thế đó rồi, cho nên lần này có thể đi Long đảo cùng Sở Chước, trở thành mục tiêu mỗi con Bạch Hổ con.
Ngay cả hai đứa tiểu Bạch Hổ nhà Bạch Húc cũng đến tham gia giúp vui.
Bọn nó lăn lộn thành một cục ở trước mặt Sở Chước, sau đó chấp hai cái móng ngồi xuống ở trước mặt nàng, kêu ngao ô ngao ô với nàng, ý đồ bán manh làm cho nàng mềm lòng.
Sở Chước ngồi ở chỗ kia, cười tủm tỉm nhìn, vươn tay sờ sờ đầu lông xù bọn họ, cuối cùng vẫn không đáp ứng.
Phong Chiếu bụng dạ nham hiểm xách hai đứa nhóc Bạch Hổ dám can đảm chạy hầu bán manh đi rồi.
Bạch Hổ tể nhi bán manh không thành công, liền cong mông, bước bốn cái chân lông ngắn, nhanh chóng chạy đến sơn cốc đi tìm cha bọn nó, hai đứa lẻn đến trên vai cha mình, ngươi ngao một tiếng ta ngao một tiếng, cáo trạng với hắn.
Bạch Húc nghe xong lời hai nhi tử nói, thì kinh ngạc: "Chước đại nhân muốn đi Long đảo?"
Hai Bạch Hổ con ngao ô đáp lời, cũng lăn đến trong lòng cha già làm nũng, tỏ vẻ cũng muốn đi theo Sở Chước đến Long đảo, các ca ca tỷ tỷ khác đều đi, bọn họ cũng muốn đi, đi mở mang kiến thức.
Bạch Húc ha ha một tiếng, không để ý tới hai đứa nhóc con, đứng dậy đi tìm Sở Chước.
Khi hắn đến cung điện Sở Chước bọn họ cư trú, thì thấy một đám người đang thương lượng chuyện xuất phát, Bạch Hiên ngồi ở trong đó, tuy rằng cố gắng duy trì hình tượng vẻ ngoài nam thần, nhưng hai mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên việc này cũng là nóng lòng muốn thử.
Cũng phải thôi, không người nào của tộc Bạch Hổ đối với loại chuyện có thể quang minh chính đại trổ tài so dũng khí mà không có hứng thú, nếu không phải hắn hiện tại lớn tuổi, lại phải tọa trấn ở Phong Vân Lâm Hải, cũng muốn chạy tới lại đánh một trận với đám Long tộc kia—— dù sao đánh hỏng cũng là Vô Quy Hải, cũng không phải địa bàn Bạch Hổ bọn họ.
Nhìn thấy Bạch Húc, Sở Chước đứng lên, cười nói: "Bạch Húc đại nhân tới đúng lúc, chúng ta dự tính ngày mai đi Vô Quy Hải."
Bạch Húc lo lắng hỏi: "Đám Long tộc Vô Quy Hải kia cũng không thân thiện, cần ta đi cùng với ngài không?"
"Không cần, có A Chiếu rồi." Sở Chước cảm tạ bọn họ bảo hộ, nhưng mà không cần bọn họ che chở mình giống như bảo hộ ấu tể.
Bạch Húc nhìn về phía Phong Chiếu, nghĩ đến thực lực của Phong Chiếu tăng mạnh từ Thời Chi Hạp trở về, ngay cả hắn hiện tại cũng nhìn không thấu tu vi hiện tại của nó như thế nào, trong lòng hiểu rõ, mấy lão gia hỏa bọn họ cộng lại cũng không đủ cho Phong Chiếu miễu sát, nên cũng yên tâm.

Nhưng mà, đối với thực lực của Phong Chiếu vì sao có thể tăng trưởng đến tình cảnh khủng bố như thế ở trong khoảng thời gian ngắn, nhóm Bạch Hổ đều tò mò.
Thời Chi Hạp tuy rằng quỷ bí khó lường, nhưng cũng không có biện pháp làm cho người ta chỉ ngắn ngủn mười mấy năm mà tu vi tăng trưởng đến tình cảnh đáng sợ như thế.
Thừa dịp trước khi bọn họ xuất phát, Bạch Húc kêu Phong Chiếu theo, thuận tiện quăng hai nhi tử quấn người của mình cho Sở Chước.
Đi đến địa phương nào đó trong chỗ sâu Lâm Hải, Bạch Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Tiểu Chiếu, tu vi của con làm sao lại thế này? Chẳng lẽ..."
"Không có." Phong Chiếu vô cùng hờ hững ngăn lại hắn miên man suy nghĩ: "Ta vẫn chưa sử dụng cấm thuật gì tăng trưởng tu vi, ta lại không ngu." Hắn thật vất vả mới có thể cùng với Sở Chước, nên vô cùng quý trọng, tự nhiên không thể làm ra chuyện ngu xuẩn tự hủy căn cơ.
"Vậy.."
Phong Chiếu nhìn nhìn hắn, trên mặt đột nhiên lộ ra thần sắc có chút ngượng ngùng.
Bạch Húc kéo kéo da mặt, trong lòng hiện lên dự cảm bất ổn nào đó.
"Ta và Chước Chước song tu, lúc ấy nàng bị thời gian nguyền rủa, ta vừa vặn nhận được lực lượng quy tắc thời gian trong cơ thể nàng, nhìn trộm được quy tắc thời gian..."
Hắn nói hai ba câu mọi chuyện phát sinh ở hành lang gấp khúc thời gian cho y.
Trên mặt Bạch Húc lộ ra thần sắc như bị sét đánh trúng.
Đối với nhóm Bạch Hổ mà nói, Tư Túc Phất Chước là ân nhân của bọn hắn, là tiền bối đáng giá kính trọng, cho dù Sở Chước sau chuyển thế tu vi cũng không cao, nhưng tôn trọng nên có cũng không thiếu, nhóm Bạch Hổ cũng sẽ không cả gan làm loạn đến chạy tới dùng tham linh thuật dò xét tình huống của nàng, thế cho nên căn bản không phát hiện hai người thế nhưng lại đã song tu.
Lại còn là bị một tên tiểu bối trong tộc Bạch Hổ bọn họ ủi, quả thực chính là đại nghịch bất đạo.
Bạch Húc bị sét đánh qua đi, nhịn không được nghĩ đến một vấn đề: "Bạch Ly biết chưa...!không đúng, Bạch Ly cũng không ở Hồng Mông." Nói tới đây, hắn nhìn về phía Phong Chiếu thần sắc thêm vài phần đồng tình.
Năm đó Bạch Ly có bao nhiêu tôn trọng Phất Chước, phỏng chừng hiện tại Bạch Ly cũng chỉ có muốn đánh chết bất hiếu tử này bấy nhiêu.
Bất hiếu tử phản ứng rất bình thản: "Hiện tại mẹ ta có lẽ đã đánh không lại ta rồi."
Bạch Húc cười lạnh một tiếng: "Làm nương muốn đánh con của mình, còn cần xem có đánh thắng được không sao?"
Phong Chiếu than thở một tiếng: "Nói cũng đúng, nhưng mà Chước Chước sẽ che chở ta." Hắn lại lập tức đắc ý lên.
Bạch Húc: "...!..."
Bạch Húc bị hắn khiến cho tâm tình bất lực, cái tên hậu bối kế thừa huyết mạch mãnh thú viễn cổ càng nhiều hơn kế thừa huyết mạch tộc Bạch Hổ này, từ nhỏ chính là đứa không an phận, cũng may mắn hắn đã bị Bạch Ly mang xa Hồng Mông từ rất sớm, ở vực ngoại chi cảnh kinh nghiệm từng trải mà lớn lên, không trưởng thành ở trong Phong Vân Lâm Hải, bằng không Phong Vân Lâm Hải không biết sẽ bị hắn làm ầm ĩ thành bộ dáng gì nữa.
Nhưng mà, nghĩ đến mấy con cọp mẹ tộc Bạch Hổ, Bạch Húc quyết định tạm thời gạt chuyện này trước, bằng không đám cọp mẹ nóng giận lên, toàn bộ Phong Vân Lâm Hải đều phải bị lật ngược.
Sau khi cáo từ Bạch Húc bọn họ, đoàn người Sở Chước liền xuất phát.
Ngay tại khi bọn họ rời khỏi Đông Đô, đột nhiên không gian ngoài Phong Vân Lâm Hải vặn vẹo, một hơi thở xa lạ xuất hiện ở trên không Phong Vân Lâm Hải.
Nhóm Bạch Hổ đầu tiên là cảnh giác, về sau khi cảm giác được chủ nhân của hơi thở là ai, thì lập tức nên làm cái gì thì làm cái đó.
Thật ra Sở Nguyên Thương cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn đến người đi ra từ trong vết nứt không gian, thì vô cùng cao hứng: "Phong Ly, ngươi đã trở lại."
Phong Ly là một thân đỏ như máu trường bào như cũ, một đầu tóc đen tùy ý xõa tung xuống đến đầu gối, không có bất luận tân trang gì.
Làm một Âm Thi Vương tái thế làm người, hắn vốn chính là một người không biết để ý đến mình, cho dù hiện tại bởi vì có được một tia tiên thiên thanh khí, dung mạo khôi phục bình thường, nhưng ở rất nhiều phương diện khác, vẫn là rất không bình thường.
May mắn thời điểm hắn an tĩnh, phá lệ nhu thuận nho nhã, rất có tính lừa gạt, cho dù kỳ quái một chút, cũng sẽ không làm cho người ta nghĩ nhiều.
Phong Ly liếc mắt nhìn bọn họ một cái, yên lặng đi đến bên cạnh Phong Chiếu, cảm giác được hơi thở cường đại trên người Phong Chiếu, ánh mắt hơi hơi nhoáng lên một cái.
Phong Chiếu nhìn thấy hắn, cũng rất cao hứng, liền nói ngay: "Chúng ta đang muốn đánh vào Long đảo, đúng lúc, mi cũng đi cùng đi."
Phong Ly nói một tiếng được, cái gì cũng chưa hỏi.
Làm một người bình thường Sở Chước: "...!..."
Chẳng lẽ hắn cũng không hỏi xem vì sao bọn họ muốn đánh vào Long đảo?
Không đúng, bọn họ không phải là muốn đánh vào Long đảo, mà là đi Long đảo tìm người.

Sở Chước đang âm trầm tự cảnh tỉnh, vì sao rõ ràng muốn đi Long đảo tìm người, mặc kệ là nhóm Bạch Hổ, hay là Sở Nguyên Thương bọn họ, đều là dáng vẻ muốn đánh vào Long đảo, sẽ không thể tiên lễ hậu binh sao?
Phong Ly gia nhập, làm cho một nhóm bọn họ càng náo nhiệt.
Một mãnh thú nửa bước Bán Thần cảnh, một Âm Thi Vương bất tử Thần Hoàng cảnh, vài người Hóa Thần cảnh, đội hình như vậy, có thể quét ngang toàn bộ Hồng Mông cảnh, căn bản không người nào dám ngăn cản, ngay cả nhóm hoang thú cường hãn Trung Châu cũng chỉ có thể trốn tránh không kịp.
Trên đường, Sở Nguyên Thương rất vui vẻ hỏi Phong Ly: "Phong Ly, ngươi khi nào thì bước ra khỏi Thời Chi Hạp? Ở nơi đó có thu hoạch gì không?"
Phong Ly đầu tiên là ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, chậm rì rì nói: "Mới ra không được lâu, ta ở bên trong lấy một ít cát thời gian, còn có Thời Tinh Dịch, sau đó lại đi một địa phương rất là kỳ quái, đợi ở nơi đó vài năm..."
Địa phương kỳ quái theo như lời Phong Ly, nơi đó tràn ngập lực lượng quy tắc tàn bạo, quy tắc của những lực lượng đó không chỉ có bao gồm thời gian, còn bao gồm không gian cùng với lực lượng khác, bởi vì hỗn tạp cùng một chỗ, dẫn tới nơi đó lực lượng tàn bạo lại bất quy tắc, nếu là người thường đi vào, không chết thì cũng bị thương.
Bởi vì Phong Ly có được thân bất tử, tại bên trong phiến lực lượng hỗn loạn kia, tuy rằng máu thịt có vài lần bị nó tổn thương sắp thoát hình, thế nhưng vẫn không chết, thế cho nên làm cho hắn một đường đụng đến trong chỗ sâu, còn lấy tới một ít thứ tốt.

Phong Ly cẩn thận từ trong túi càn khôn lấy ra một cái tráp bị phong ấn.
Trên tráp vòng quấn lấy vài loại lực lượng, ngăn cách cùng không gian chung quanh, vừa mới ra ngoài, khiến cho người ta cảm giác được lực hủy diệt đan vào mặt trên đó.
Người ở đây theo bản năng lui ra phía sau, không thể thừa nhận lực lượng khủng bố như vậy.
Chỉ có Phong Chiếu không hề sợ hãi, ngược lại tiến lên với tay cầm lấy, hắn lại bày ra một phong ấn che chắn không gian ở chung quanh, mới mở ra, xem qua thứ bên trong, trên mặt lộ ra tươi cười thản nhiên, nói với Phong Ly: "Là thứ tốt, nếu mi có thể hoàn toàn cảm ngộ luyện hóa, thành thần cũng ở trong tầm tay."
Phong Ly nga một tiếng, thoạt nhìn cũng không có hứng thú.
So với thành thần phi thăng, hắn càng muốn tẩy đi một nửa huyết mạch Thần tộc trên người, lưu lại huyết mạch Bách tộc, đây là tín niệm hắn tồn tại.
"Nói không chừng chờ mi thật sự luyện hóa xong, đối với thân thể của mi cũng mới có lợi, tương lai đạt thành ước nguyện cũng không chừng." Phong Chiếu tiếp tục nói.
Lúc này Phong Ly mới nhìn thẳng vào thứ đó.
Hắn thoáng suy nghĩ, nói: "Chia cho các ngươi." Thứ này rất nhiều, một mình hắn cũng dùng không hết.
Phong Chiếu liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, nói: "Ta không cần, ngược lại có thể chừa chút cho Chước Chước."
Phong Ly không có ý kiến.
Phong Chiếu khép tráp lại một lần nữa, giao cho Phong Ly cất giữ.
Sở Nguyên Thương đấn gần, tò mò hỏi: "Là thứ gì đó?"
Những người khác cũng rất tò mò, thứ đó có lực lượng khủng bố, bọn họ ngay cả đến gần cũng không dám, Phong Chiếu còn nói nó là thứ tốt, càng làm cho bọn họ tò mò.
"Xem như kết tinh của quy tắc đi, chỉ cần hiểu thấu đáo quy tắc, thì được bước và Bán Thần cảnh." Phong Chiếu giải thích, Bán Thần cảnh là cảnh giới tiếp cận thành thần nhất, cho nên mới có cách nói chỉ cần đạt tới Bán Thần cảnh, thì thành thần chẳng qua là vấn đề thời gian.
Một đám người nhất thời kính sợ nhìn Phong Ly, cũng chỉ có Âm Thi Vương có được thân bất tử mới có thể lấy được thứ đáng sợ như vậy.
Phong Ly vô cùng hào phóng chia cát thời gian, Thời Tinh Dịch cho bọn hắn.
Mấy thứ này đặt ở bên ngoài là vô cùng trân quý hiếm có, mỗi một hạt cát thời gian, mỗi một giọt Thời Tinh Dịch, đều ẩn chứa lực lượng cường đại, trong đó lại quấn quanh quy tắc lực lượng mỏng manh, nếu như có thể luyện hóa, đối người tu luyện tu hành có chỗ tốt thật lớn.
Phong Ly chịu ảnh hưởng của Phong Chiếu, coi như là một thành viên của Bạch Ly Sơn, có được thứ gì tốt, cũng sẽ thu thập một ít, phân chia cho đồng bạn, hoặc là làm như tồn kho của Bạch Ly Sơn.
Lần này Phong Chiếu thu thập được ánh sáng thời gian ở hành lang gấp khúc thời gian, lần này hắn về tộc Bạch Hổ, cũng chia một nửa cho tộc Bạch Hổ, để cho đám Bạch Hổ con tu luyện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui