Editor: ChieuNinh
Vị tôn giả kia không nghĩ tới đám người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải này sẽ có phản ứng như thế, nhất thời ánh mắt nhìn về phía La Phong Vũ không tốt. Nhưng nhìn thấy nàng một người tu luyện Linh Quang cảnh nho nhỏ lại có dũng khí như thế, thật ra lại có vài phần thưởng thức.
Chỉ là mặc dù thưởng thức, nhưng cũng tức giận nàng lớn mật mạo phạm.
Không cần vị tôn giả này ra tay, một người tu luyện Nhân Vương cảnh bên cạnh hắn đã ra tay, một bánh răng lóe ra linh quang bay nhanh tới hướng La Phong Vũ.
La Phong Vũ thần sắc nghiêm túc, Thất Âm Linh trong tay hóa thành một dải lụa, sóng âm vô hình rót thành âm giết chóc, ngăn cản bánh răng đó. Uy lực trên bánh răng chấn động thân thể của nàng lui về sau vài bước, sau đó vững vàng đứng lại, hai tay gắt gao bắt lấy một đầu Thất Âm Linh, Thất Âm Linh căng thẳng thành một đường thẳng, cùng giằng co với bánh răng đó.
Nhưng chỉ chớp mắt, La Phong Vũ đã là mồ hôi cả đầu, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nàng lấy tu vi Linh Quang cảnh tầng chín, liên tiếp cản trở một kích của Nhân Vương cảnh, một màn này mang đến chấn động thật lớn cho những người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải chung quanh đó, khí huyết dâng lên, lúc này giống như là không muốn sống, đều tiến lên hỗ trợ nàng.
Môn chủ Lôi Hỏa môn cầm một đôi búa Lôi Hỏa, đấm một đấm tới bánh răng, bánh răng đó nháy mắt biến thành một cái phế phẩm.
"Bắt nạt một tiểu bối Linh Quang cảnh thì tính là cái gì? Có giỏi thì chiến một trận với gia gia ngươi!" Tiếng môn chủ Lôi Hỏa môn như tiếng sấm, khiêu khích nói.
Quả nhiên, lời này nháy mắt lôi kéo vài giá trị thù hận của mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh, mục tiêu chuyển dời đến trên người hắn.
Dĩ nhiên môn chủ Lôi Hỏa môn không sợ, ngược lại dũng cảm cười lên ha hả.
Hắn là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng năm, chủ tu Lôi Hỏa, công pháp cực kì bá đạo, loại hình người tu luyện chiến đấu trời sinh, thậm chí ngẫu nhiên có thể khiêu chiến vượt bậc, người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng bốn đối chiến cùng với hắn chỉ mới đánh vài cái, đã bị hai búa của hắn chém chết.
Người tu luyện ngoại lai đó chết, giống như nháy mắt đốt lên tất cả chiến hỏa, trường hợp trở nên hỗn loạn một mảnh.
Khi Sở Chước và người tu luyện cấp thấp đang phát sinh chiến đấu, đã bị người tu luyện Linh Quang cảnh chung quanh kịp lúc quăng ném ra chiến trường, nơi này đã không còn là địa phương mấy người tu luyện Không Minh cảnh bọn họ có thể nán lại.
Nhưng mà, cái này cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ rời xa chiến trường, bởi vì Tuyết Y lâu phản bội.
Chỉ nghe được chủ lầu Như Sơn Tuyết Y lâu nói: "Các đệ tử Tuyết Y lâu nghe lệnh, bảo vệ các cửa ra vào, hôm nay tuyệt không để cho một người nào rời khỏi nơi đây, nếu không giết không tha!"
Nhóm người tu luyện ở đó vừa tức vừa giận: "Chủ lầu Như Sơn, chúng ta cùng là người tu luyện Thiên Thượng Hải, thế nhưng ngươi tiếp tay cho giặc?"
Trên mặt mập mạp của chủ lầu Như Sơn lộ ra tươi cười như phật Di Lặc, khinh miệt nói: "Ai nói ta là người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải?"
"Cái gì?"
Nghe nói như thế, người tu luyện ở đây đều sửng sốt.
Đồng thời sửng sốt còn có chủ lầu Tật Phong được thuộc hạ tâm phúc dìu đỡ đi tới.
Vừa rồi bà ta bị vị tôn giả kia đánh một chưởng, chính giữa ngực, tuy rằng nuốt qua đan dược, thân thể lại bị thương cực kì nặng, tạm thời không thể chiến đấu, đành phải rời khỏi nơi đây trước.
"Đới Trọng Sơn, ngươi là có ý tứ gì?" Chủ lầu Tật Phong quát.
Chủ lầu Như Sơn lướt nhẹ liếc nhìn bà ta một cái, tươi cười trên mặt càng phát ra thân thiết: "Chính là ý tứ trên mặt lời nói! Nếu ngươi cũng đã muốn chết, ta cũng cho ngươi chết được rõ ràng thấu đáo, Đới Trọng Sơn chân chính đã sớm chết."
Khi lời này rơi xuống, thân thể mập mạp của chủ lầu Như Sơn đã như một trận khói nhẹ xẹt qua.
Bình cô giúp đỡ chủ lầu Tật Phong theo bản năng che ở trước mặt chủ tử, nhưng mà chủ lầu Như Sơn căn bản không để bà ta ở trong mắt, tay mập mạp khe khẽ vung lên, Bình cô bị đánh nghiêng bay đi ra ngoài. Thân thể lấy một loại tư thế vặn vẹo đập trên mặt đất, hai con mắt trừng thật to, đã tuyệt khí bỏ mình.
"Bình cô!" Chủ lầu Tật Phong bi thiết kêu lên.
"Đừng nóng vội, Phong Thải Vân, sẽ đến lượt ngươi." Chủ lầu Như Sơn cười hớ hớ nói.
Tương phản với nụ cười như phật Di Lặc trên mặt hắn, đó là động tác như quỷ mị, tay mập mạp giống như ác quỷ tu la đoạt mệnh, nháy mắt thì xuyên thủng ngực chủ lầu Tật Phong, lấy ra một trái tim tươi sống, trên tay trắng trắng mập mạp thế nhưng không có dính lấy một giọt máu nào.
Chủ lầu Tật Phong trừng trừng nhìn trái tim đó, thân thể chậm rãi ngã ra sau.
Chủ lầu Như Sơn giống như là thưởng thức trái tim đó nhảy lên, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ, bóp mạnh.
Một màn này làm đám người tu luyện chung quanh sợ tới mức mặt không có chút máu.
Nháy mắt người này đã giết một cường giả Nhân Vương cảnh và một Linh Quang cảnh, đám người tu luyện Không Minh cảnh bọn họ, ở trước mặt hắn, tựa như người lớn và tiểu hài tử, không chịu nổi một kích.
May mắn, mập mạp này cũng không có hứng thú đối với mấy "tiểu hài tử" bọn họ, sau khi phân phó người nhìn bọn hắn chằm chằm, thì lao qua chiến trường bên kia.
Sau khi chủ lầu Như Sơn rời khỏi, đệ tử Tuyết Y lâu bao vây bọn họ lại.
Một đám người tu luyện nhìn nhìn lẫn nhau, không nói hai lời, lại chém giết.
Đều đã đến lúc này rồi, không giết chờ bị nhốt chết ở chỗ này sao?
Xa xa tiếng ầm vang vang lên không ngừng, chiến đấu giữa Nhân Vương cảnh và Nhân Vương cảnh, sức lực kinh người, lực phá hoại ảnh hưởng đến rất rộng. Lập tức kiến trúc Tuyết Y lâu bị hủy hơn phân nửa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Sở Chước xen lẫn trong trong đám người giả heo ăn thịt hổ, gặp một người chém một người, cùng so sánh với người tu luyện thở hổn hển chung quanh này, ngược lại nàng hơi thở đều đặn, thành thạo điêu luyện.
Nàng đành phải làm mặt nghẹn hồng, làm ra bộ dạng rất kiệt lực.
Sở Chước lại rõ ràng lưu loát tiêu diệt một đệ tử Tuyết Y lâu, nhìn qua chiến trường bên kia, phát hiện ở đằng kia đều là người tu luyện Nhân Vương cảnh và Linh Quang cảnh.
Nhân Vương cảnh còn may, ít nhất có sức đánh một trận, mà Linh Quang cảnh thuần túy chính là đưa kinh nghiệm cho kẻ địch. Chỉ có những người tu luyện Linh Quang cảnh giống như La Phong Vũ và Trương Tu Viễn của Kinh Hồng Các có kinh nghiệm thực chiến phong phú mới có thể ở thời điểm mấu chốt bảo trụ tính mạng. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Làm cho người ta ngoài ý muốn là, người tu luyện Nhân Hoàng cảnh còn chưa ra tay.
Hắn chính là khoanh tay đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn cấp dưới và người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải chiến thành một đoàn, cũng không có ý tứ nhúng tay. Cái này vốn là chuyện tốt, nhưng cố tình hắn càng là như thế, ngược lại làm cho trong lòng của người tu luyện ở đây đều khẩn trương, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Xoay chuyển ánh mắt, Sở Chước nhìn thấy La Phong Vũ trong đám người, quần áo màu đỏ của nàng ấy dính vết máu, máu bắn tung tóe đến trên mặt làm nổi bậc lên hai tròng mắt nàng ấy như lửa, sắc bén mà khí phách. Nàng ấy đang cùng mấy người tu luyện Linh Quang cảnh Trương Tu Viễn, Phó Đạt vây công một người tu luyện Nhân Vương cảnh.
Đột nhiên, người tu luyện Nhân Hoàng cảnh vẫn luôn khoanh tay mà đứng động thủ.
Ở nháy mắt hắn động thủ, tất cả mọi người dõi theo hắn, lông tơ cả người dựng thẳng lên.
Khi người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải tưởng hắn sẽ trực tiếp ra tay giết chết bọn họ, đã thấy địa phương hắn công kích là Thiên Thượng Hải.
Một luồng linh quang giống như ráng mây ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, cản trở một kích này.
Thần sắc vị tôn giả kia hơi ngưng lại, ánh mắt như điện, đột nhiên ngẩng đầu, rồi lập tức nhìn thấy người rơi xuống từ Thiên Thượng Hải bị bụi ế bao trùm.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở đây nhịn không được đều ngẩng đầu lên.
Thật sự là một màn này quá mức rung động, cho tới bây giờ bọn họ không nghĩ tới, thế nhưng không ai có thể trực tiếp xé mở bụi ế đó, lại cứ như vậy trực tiếp rơi xuống từ Thiên Thượng Hải đến đại lục. Cửa ra vào Thiên Thượng Hải ở tận cùng của đại lục, phàm là người náo nghĩ muốn đi vào Thiên Thượng Hải, đều chỉ có thể từ tận cùng đại lục mà vào, chưa từng có người sẽ từ địa phương khác ra vào Thiên Thượng Hải.
Thuyền và người lúc trước bị Thiên Thượng Hải trực tiếp quăng ra thì không tính.
Người nọ từ trên trời giáng xuống, đứng ở cách tôn giả đó không xa.
Đây là một nam nhân vô cùng tuấn lãng, khí chất như uyên như nhạc, cầm trong tay một thanh trường kích, cho dù là đứng ở nơi đó, thì cũng có một loại khí thế làm cho người ta không thể bỏ qua, hoặc là nói uy áp, làm cho người ta cảm giác giống như vị tôn giả kia.
"Phường chủ!" La Phong Vũ và người tu luyện Nhân Gian phường mừng như điên kêu lên.
"Cung Ngọa Vân?" Môn chủ Lôi Hỏa môn và người tu luyện Nhân Vương cảnh nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực không dám tin, đặc biệt cảm giác được hơi thở trên người Cung Ngọa Vân, đã không thể nói được lời nào.
Cung Ngọa Vân biến mất trước mặt người khác hai gần mười năm, vừa xuất hiện chính là Nhân Hoàng cảnh, chẳng lẽ đây là con bài chưa lật của Nhân Gian phường?
Nháy mắt, Lôi Hỏa môn và Kinh Hồng Các liền hiểu rõ ràng thấu đáo vì sao lúc trước La Phong Vũ sẽ để cho bọn họ an tâm, thì ra Cung Ngọa Vân bế quan hai mươi năm, thế nhưng tấn thăng Nhân Hoàng cảnh.
Đây là khi đã cách một vạn năm, đại lục Thiên Thượng Hải lại xuất hiện cường giả Nhân Hoàng cảnh.
Cung Ngọa Vân nhìn đến tình huống hiện trường, mùi máu tươi tận trời sốc vào mũi, làm sao không biết đã phát sinh chuyện gì, hắn lạnh lùng thốt lên: "Các hạ đến đại lục Thiên Thượng Hải, tùy ý giết hại người tu luyện Thiên Thượng Hải, đã xúc phạm quy củ đại lục, cho dù ta chém giết bọn ngươi như thế, cũng là hợp tình hợp lý."
Tôn giả đó nghe xong cười lên như điên: "Cái gì là quy củ đại lục? Bọn ngươi là đại lục cấp thấp, có cái quy củ gì đáng nói? Quy củ là từ cường giả đến định!" Hắn đánh giá Cung Ngọa Vân, nhiều hứng thú nói: "Đã nghe nói đại lục Thiên Thượng Hải đã có một vạn năm chưa từng xuất hiện Nhân Hoàng cảnh xuất sắc, có thể thấy được cấp bậc đại lục này cũng không tính cái gì, ta đơn giản phá hủy đại lục này, cũng không đáng tiếc."
Cung Ngọa Vân vẫn chưa vì lời này mà tức giận, thản nhiên nói: "Mục đích của các hạ là Mộc Linh chi tâm?"
"Đúng." Tôn giả đó rất sảng khoái thừa nhận: "Ta vốn cũng không có dự tính ra tay với người tu luyện Thiên Thượng Hải, nhưng các ngươi rất không thức thời, thế nhưng phong bế Thiên Thượng Hải, muốn oán thì oán đám Nguyệt Nữ tộc Thiên Thượng Hải kia."
Đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Vừa rồi người là từ Thiên Thượng Hải đến, dựa theo thiên phú thần thông của Nguyệt Nữ tộc thì đây là linh vì giới, nhưng mà bọn hắn thả ngươi ra? Ngươi và Nguyệt Nữ tộc có quan hệ gì?"
Thần sắc Cung Ngọa Vân trở nên lạnh băng, không đáp lại hỏi: "Tại sao bọn ngươi giết hại Nguyệt Nữ tộc, cướp lấy Mộc Linh chi tâm?"
"Ngươi nói nhảm thật nhiều." Tôn giả đó né tránh, hai tay vỗ ra, trong tay xuất hiện một mũi giáo màu vàng.
Cung Ngọa Vân tiến lên từng bước, giọng lạnh lùng nói: "Bọn ngươi muốn bước vào Thiên Thượng Hải, trừ phi đạp thi thể của ta."
Lập tức không nói hai lời, trường kích ở trong tay vạch một cái nửa vòng tròn, đã bất ngờ đâm qua.
Cuộc chiến của cường giả Nhân Hoàng cảnh, giống như ngay cả linh khí trong không khí đều bị rút xoắn đi ra ngoài, người tu luyện ở đây đã bị ảnh hưởng thật lớn, bất đắc dĩ đều né tránh.
May mắn Cung Ngọa Vân không muốn liên lụy người tu luyện Thiên Thượng Hải, vừa đánh với tôn giả đó vừa di chuyển, hướng tới bình dã rộng lớn không người bên ngoài Tuyết Bình Châu.
Hai người tu luyện Nhân Hoàng cảnh vừa đi, chiến đấu tiếp tục, mà bởi vì có Cung Ngọa Vân kiềm chế tôn giả Nhân Hoàng cảnh nọ, những người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải giống như đánh máu gà, càng đánh càng hăng.
Một vạn năm, đại lục Thiên Thượng Hải thế nhưng lại xuất hiện cường giả Nhân Hoàng cảnh, làm sao mà không làm cho bọn họ kích động chứ?
Đặc biệt tại cái thời buổi rối loạn này đây, mắt thấy đại lục Thiên Thượng Hải cũng sắp gặp phải hủy diệt, Cung Ngọa Vân vừa mới tấn thăng Nhân Hoàng cảnh, chính là một khích lệ với bọn họ.
Dưới sự khích lệ này, người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải càng phát ra máu gà, giống như không muốn sống, theo đà mà lên, vây quanh đám người tu luyện ngoại lai, quần ẩu không chết bọn họ cũng có thể vây khốn bọn họ đến chết. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Sở Chước cũng vừa đánh vừa đi, lòng có chút không yên.
Cung Ngọa Vân xuất hiện là ở trong dự đoán của nàng, vừa rồi còn đang suy nghĩ vì sao Cung Ngọa Vân còn không hiện ra, nào biết thế nhưng là từ Thiên Thượng Hải mà đến. Chắc là hắn sau khi nhận được tin tức, mới đi Thiên Thượng Hải tìm Nguyệt Nữ tộc, mới vừa rồi sẽ thong dong đến chậm.
Mặc dù không biết hắn đi Thiên Thượng Hải làm cái gì, ít nhất thái độ của Cung Ngọa Vân là muốn bảo vệ Nguyệt Nữ tộc.
Vậy là đủ rồi.
Có một cường giả Nhân Hoàng cảnh thủ hộ, không cần lại lo lắng Nguyệt Nữ tộc ngày nào đó lại gặp phải diệt tộc, ở đại lục Linh thế giới, Nhân Hoàng cảnh mới là cường giả cao nhất.
Còn những người tu luyện ngoại lai, bọn họ chỉ xuất hiện mười người, cho dù còn có người khác, có lẽ cũng sẽ không nhiều lắm.
Theo như thái độ tôn giả Nhân Hoàng cảnh vừa rồi, Sở Chước có thể cảm giác được bọn họ giết hại Nguyệt Nữ tộc đoạt lấy Mộc Linh chi tâm, là một loại hành vi vô cùng bí ẩn. Nếu không cũng sẽ không ở phía sau màn để cho thế lực Tuyết Y lâu đại lục Thiên Thượng Hải ra tay trước, mục đích chính là không làm cho người khác chú ý.
Tuy rằng vẫn không hiểu bọn họ muốn nhiều Mộc Linh chi tâm như vậy làm cái gì, nhưng mà Sở Chước đã có thể khẳng định, bọn họ tuyệt đối không phải dùng để tu luyện, mà là có con đường khác. Mà bởi vì nguyên nhân nào đó, bọn họ không thể gióng trống khua chiêng đoạt lấy, cho nên lần này người đến đại lục Thiên Thượng Hải cũng không nhiều.
Sở Chước dốc lòng, đều chém hết đệ tử Tuyết Y lâu nghe lệnh chặn đường, sau đó chạy băng băng ở trong Tuyết Y lâu.
Nàng muốn đi Tây Tuyết Lĩnh bên kia nhìn xem tình huống.
Vừa mới chạy đi, đột nhiên nhìn thấy Phong Hành Tuyết đã hoang mang rối loạn chạy tới.
Sở Chước nghĩ đến chủ lầu Tật Phong chết, ánh mắt nhìn nàng ta có vài phần thương hại. Tuy nói chủ lầu Tật Phong chết là bà ta tự làm tự chịu, nhưng nếu như không có mẫu thân che chở, lấy hành động Phong Hành Tuyết đã từng làm, phỏng chừng lập tức sẽ bị người trả thù giết chết.
Sở Chước chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi trực tiếp rời khỏi.
Phong Hành Tuyết không có nhìn thấy Sở Chước, lúc này nàng ta toàn tâm toàn ý chạy tời địa phương chiến đấu, chỉ muốn đi nhìn xem mẫu thân của mình thế nào, có phải thật sự giống những người đó nói, mẫu thân đã chết hay không.
Phong Hành Tuyết bức bối chạy nhanh, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Lúc này Tuyết Y lâu đã lâm vào trong hỗn loạn, chung quanh là phòng ốc kiến trúc sụp đổ, ở dưới sự tàn phá của người tu luyện cao cấp phá, uy lực chiến đấu lan đến rất nhiều địa phương. Thậm chí có vài người tu luyện cấp thấp cách chiến trường hơi gần vô ý chết ở trong chiến đấu của người tu luyện cao cấp, bị chết thực oan uổng.
Sở Chước vừa chạy vừa đục nước béo cò, nếu như nhìn thấy thi thể trên đất ăn mặc không tầm thường, thì chạy tới mò xuống túi càn khôn trên thi thể.
May mắn không có người nào nhìn thấy loại hành vi này của nàng, nếu không tuyệt đối sẽ làm người ta tức đến hộc máu.
Loại hành vi phát tài trên người chết này, cũng đặc biệt vô sỉ chút, nhưng mà đối với Sở Chước thiếu tiền mà nói, mấy cái đó đều là vốn để đại lục Tấn Thiên về sau phát triển ở Linh thế giới.
Sở Chước chạy một lát, đột nhiên nghe được một trận tiếng kinh hô.
Nàng theo tiếng nhìn lại, sau đó da mặt quất xuống, sững sờ nhìn con nhện bự xa xa đánh lén, tôn giả Nhân Hoàng cảnh thế nhưng bởi vì một con Ngọc Bích Băng Nhện đánh lén, đã bị Cung Ngọa Vân nhân cơ hội một kích đâm chết.
Đây... bị chết thực oan uổng.
Sở chước nhìn xem mà vẻ mặt hắc tuyến, Tầm Châu đây là ngay cả hạn cuối cũng không cần sao? Hắn không phải là luôn luôn không thích làm loại chuyện đánh lén này sao?
Đang nghĩ tới, đột nhiên chỉ thấy con Ngọc Bích Băng Nhện vĩ đại dùng băng ti trói chặt thi thể người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, cứ như vậy chạy đi.
Cung Ngọa Vân: "......"
Cung Ngọa Vân muốn đuổi đi theo, lại không ngờ tới mặt đất đột nhiên rung động lên.
Hết chương 85.