Cùng Trời Với Thú

Editor: ChieuNinh

Khi dòng khí lưu kỳ quái đánh tới, thì Sở Chước cảm giác được trong dòng khí đó ẩn chứa lực không gian, cũng hiểu rõ được lời A Chiếu nói lúc trước.

Không gian trên núi Ô Vân không ổn định, dẫn tới nơi đây thường xuyên có dòng khí từ trong vết nứt không gian bật ra.

Dòng khí đó mặc dù không quá mạnh, nhưng nếu như lúc này có cường giả thực lực chiến đấu nhất định vượt qua, sẽ dẫn tới không gian nơi đây càng phát ra bất ổn, sẽ trực tiếp xé mở một cái thông đạo không gian, dòng khí không gian sẽ cuốn sinh vật nơi này đi vào.

Bích Tầm Châu ra tay quá nhanh, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy thân thể hơi nhẹ, sau đó thân thể cảm giác được một loại cảm nhận mất trọng lực, tiếp theo bọn họ cũng đã đứng ở một trong không gian phong bế xa lạ.

Vách tường kim loại trơn nhẵn, bốn phía trống rỗng, trong lúc nhất thời, thật đúng là làm cho người ta phân không rõ ở nơi nào.

"Đây là làm sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.

"Xuyên chiến hạm (tàu con thoi)." Bích Tầm Châu đáp.

Sở Chước quay đầu nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ, hỏi: "Đây là tàu con thoi của vị Nhân Hoàng Cảnh kia?"

"Đúng." Bích Tầm Châu trả lời vô cùng sảng khoái: "Thứ này quả thật là tìm ra từ trong túi càn khôn của hắn." (储纳戒: dịch ra là vòng cất giữ = túi càn khôn = nhẫn không gian)

Đến tận đây, Sở Chước rốt cục hiểu rõ vì sao Bích Tầm Châu sẽ đặc biệt đi tập kích tôn giả Nhân Hoàng cảnh nọ, hơn nữa ở sau khi hắn chết rồi, thì thi thể cũng không buông tha, trói lại bỏ chạy.

Đây hoàn toàn chính là vì xuyên chiến hạm mà mang đối phương chạy đi.

Cũng không trách Bích Tầm Châu phải làm như vậy, sở dĩ đoàn người bọn họ sẽ lưu lạc đến đại lục Thiên Thượng Hải, chính là vì không có xuyên chiến hạm, cần mượn dùng linh thuyền của Yến Nhã Chính đi Linh thế giới. Khi gặp phải một đám ngu xuẩn tính kế cũng bị vây ở trong bị động. Lúc ấy Sở Chước lại bị thương ở trong không gian loạn lưu.

Nếu bọn họ có xuyên chiến hạm, muốn đi đại lục khác thì thuận tiện rất nhiều, càng không cần phải nói Sở Chước còn muốn tìm đám người đại lục Tấn Thiên mất đi bóng dáng ở trong thông đạo không gian. Thay vì để cho nàng đau khổ mưu đồ mỗi khi đến một đại lục, mượn lực lượng của người khác đi đại lục khác, không chỉ có phiền toái, cần thời gian cũng lâu, không bằng tự mình đoạt lấy một con thuyền.

Huống hồ cướp đoạt xuyên chiến hạm của kẻ xâm nhập giết hại Nguyệt Nữ tộc, thật đúng không có cảm giác tội ác gì.

Vì thế A Chiếu và Bích Tầm Châu liền bắt đầu lên kế hoạch.

Đám người tu luyện ngoại lai kia có thể đến đại lục Thiên Thượng Hải, đương nhiên là bởi vì bọn họ có xuyên chiến hạm. Nếu không một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, mang theo chín Nhân Vương cảnh, nghĩ muốn bình an xuyên qua thông đạo không gian, đó căn bản là chuyện không có khả năng. Không cần nghĩ cũng biết, trên người bọn họ khẳng định là có một thứ gì đó xuyên qua như xuyên chiến hạm. Cho dù không phải xuyên chiến hạm, đó cũng có thể là linh thuyền không khác Yến Nhã Chính lúc trước đó.

Cho nên, liền có hành vi Bích Tầm Châu đánh lén, trói thi thể bỏ chạy.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà sững sờ.

Lúc ấy hắn không ở ngay tại trận, cho nên không biết chuyện phát sinh trên Tuyết Bình Châu, càng không biết Cung Ngọa Vân thế nhưng tấn bậc Nhân Hoàng cảnh, cùng với Bích Tầm Châu chém giết tôn giả Nhân Hoàng cảnh ngoại lai đó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Nhưng mà đợi sau khi nghe xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thầm nghĩ: Giết thật hay!

Đối với kẻ xâm nhập ở sau lưng sai sử Tuyết Y lâu giết hại Nguyệt Nữ tộc, đoạt lấy Mộc Linh chi tâm, thậm chí muốn hủy diệt đại lục Thiên Thượng Hải, người đại lục Thiên Thượng Hải đối bọn họ không      có một chút hảo cảm, thậm chí hận không thể nhanh chóng trừ khử.

Sau khi Sở Chước hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả, thì cẩn thận thả thần thức ra, vừa vặn nhìn thấy con Huyết Ma và quỷ quái Nhân Hoàng cảnh bị lực không gian cuốn vào trong thông đạo không gian.

Hai con quái vật này thực lực cũng không kém, khi bị cuốn vào thông đạo không gian, lực không gian trong lúc nhất thời cũng không thể giết chết chúng nó. Nhưng mà hai con quái vật này bản năng cảm giác được nguy hiểm, lực không gian cho dù là người tu luyện cao cấp cũng không dám khinh thường, đi lại giữa các đại lục, cần nhờ vào mấy thứ xuyên chiến hạm này, huống chi mấy quái vật này chỉ có tu vi Nhân Hoàng cảnh.

Hai con quái vật theo bản năng muốn tìm kiếm cửa ra an toàn, nhưng trong thông đạo không gian, hy vọng an toàn rời khỏi, hoàn toàn dựa vào vận khí cá nhân.

Rất nhanh, hai con quái vật dựa theo bản năng nhảy loạn lên đã bị cuốn vào trong không gian loạn lưu, bị không gian loạn lưu vặn xoắn thành huyết vụ biến mất.

Huyết Ma mặc dù không thể dễ dàng giết chết, nhưng hiện tại đã bị xoắn thành huyết vụ, phân tán ở trong hư không, đã xem như bị chết không thể chết lại.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ trắng bệch.

"Thì ra lực không gian thật sự đáng sợ như vậy..." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ vỗ ngực, may mắn nói: "May mắn A Chiếu lão đại và Tầm Châu ca cướp được xuyên chiến hạm này, bằng không kết cục của chúng ta sẽ giống như bọn họ."

Bích Tầm Châu liếc hắn một cái, đột nhiên ném ra một cỗ thi thể từ trong túi càn khôn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại hoảng sợ, trên người thi thể đó phát ra hơi thở Nhân Hoàng cảnh, đột nhiên xuất hiện, rất là dọa người, đợi nhìn chăm chú nhìn lại, phát hiện là đã chết rồi, mới thở nhẹ một hơi.

Tiếp theo thì hắn hiểu rõ thân phận thi thể này.

"Hắn chính là người tu luyện Nhân Hoàng cảnh đến hủy diệt đại lục Thiên Thượng Hải?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò hỏi.

Bích Tầm Châu ừ một tiếng, cầm thi thể đó lên, ném ra xuyên chiến hạm.

Khi thi thể bị quăng đến thông đạo không gian, cũng nhanh chóng bị không gian loạn lưu xoắn thành huyết vụ, biến mất ở trong hư không.

Dùng để hủy thi diệt tích vô cùng thuận tiện.

Sau khi tận mắt nhìn thi thể đó bị lực không gian xoắn thành huyết vụ, Bích Tầm Châu quăng túi càn khôn từ lấy ra trên người thi thể đó cho Sở Chước.

Trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười, nói với Bích Tầm Châu: "Tầm Châu, cảm ơn."

Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn A Chiếu một cái, hờ hững nói: "Đây là lão đại kêu ta làm."

Tuy rằng Bích Tầm Châu không phải nhân loại, nhưng hắn sinh sống ở trong thế giới nhân loại qua một đoạn thời gian, lây dính tập tính kỳ quái nào đó của nhân loại, tỷ như mấy phẩm chất thanh cao, chính trực này. Loại chuyện giống như đánh lén này, hắn căn bản sẽ không làm, cũng không đáng làm.

Sở Chước thấy A Chiếu nhìn qua đây, vẻ mặt vô tội, thì nhu nhu ở trên đầu nó.

A Chiếu kêu Bích Tầm Châu làm mấy thứ này, đều là vì nàng, cho nên không cần nó bán manh, Sở Chước cũng sẽ không nói cái gì.

Quy tắc đạo đức nhân loại có đôi khi quả thật quái đản, nhưng cũng phải nhìn đối tượng và tình huống.

Tiếp theo, Sở Chước lại thăm dò chuyện của Bích Tầm Châu trong khoảng thời gian này ẩn núp ở Tuyết Bình Châu.

Lúc trước nghe nói có người tu luyện ngoại lai đi đến đại lục Thiên Thượng Hải, Sở Chước lo lắng người tu luyện ngoại lai này sẽ làm ra cái gì đó gây bất lợi cho việc của mình, liền quyết định ra tay trước, nên để cho Bích Tầm Châu đi thăm dò xem sao, thuận tiện có thể ra tay làm chút gì đó thì rất tốt.

Cho nên trong khoảng thời gian này, kỳ thực Bích Tầm Châu vẫn luôn ẩn núp ở trong Tuyết Bình Châu.

"Trong khoảng thời gian ta tiến vào Tuyết Bình châu này, cảm thấy những người tu luyện ngoại lai rất không thích hợp, đáng tiếc tôn giả Nhân Hoàng cảnh nọ tính cảnh giác rất cao, ta không có biện pháp tới gần, chỉ có thể tạm thời xem tình huống." Bích Tầm Châu giải thích.

Sau đó A Chiếu đã chạy tới tìm hắn, tiếp theo sau khi thương lượng qua, thì quyết định làm thịt người tu luyện Nhân Hoàng cảnh nọ, cướp đoạt xuyên chiến hạm của bọn họ, sau đó là việc Bích Tầm Châu đánh lén.

Thời điểm Bích Tầm Châu đi đánh lén, A Chiếu đang tra xét tình huống trên Tây Tuyết Lĩnh.

"A Chiếu cũng không phát hiện Huyết Ma sao?" Sở Chước kỳ quái hỏi.

A Chiếu lắc lắc cái đuôi, mất hứng nói:【Bọn họ phong ấn Huyết Ma ở trong Phong Ma Phiên, ai sẽ chú ý thứ này?】

Chính là vì A Chiếu không chú ý tới, cho nên thẳng đến khi tôn giả Nhân Hoàng cảnh tử vong, Phong Ma Phiên mất đi chủ nhân khống chế, Huyết Ma ở tại bên trong phong ấn tự nhiên là nhân cơ hội chạy đến tác quái.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tức giận đến nắm chặt nắm đấm: "Đám ti bỉ đồ vô sỉ kia, thế nhưng dùng Huyết Ma hủy diệt đại lục người khác, thật sự là đáng chết."

"Yên tâm, bọn họ đều chết sạch." Sở Chước an ủi nói, thuận tiện nói với hắn quá trình những người đó tử vong một lần.

Lúc này Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới vui vẻ lại.

Thấy hắn vui vẻ, Sở Chước không thể không nhắc nhở hắn: "Còn có, hiện tại chúng ta ở trong thông đạo không gian, không có thứ có thể định vị, cũng không biết hiện tại là đi nơi nào, tạm thời không có biện pháp đưa huynh trở về đại lục Thiên Thượng Hải." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại sửng sốt, hắn quả thật không nghĩ tới cái này.

Nhưng mà hắn là một người vô tư, rất nhanh lại phấn khởi lại: "Không có việc gì, dù sao sư phụ ta cũng cho ta thừa dịp lần này nhiều đi ra bên ngoài một chút, về sau lại trở về cũng không muộn."

Sư phụ của hắn thọ nguyên còn có hai trăm năm, trong tông môn còn có đại sư tỷ và vài vị sư huynh gánh vác, dù thế nào cũng không tới phiên hắn tiểu sư đệ này. Huống hồ, hắn không có mặt mà nói, có lẽ bọn họ sẽ càng cao hứng, cần gì nhanh trở về chọc mắt bọn họ như vậy? Không bằng cùng bọn người Sở Chước cùng nhau đến bên ngoài đại lục nhìn xem, đợi về sau tìm được thời cơ rồi trở về.

Thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ không thèm để ý, Sở Chước cũng buông chuyện này xuống, cùng bọn họ hưng trí bừng bừng xem xét chiếc xuyên chiến hạm này.

Đây vẫn là xuyên chiến hạm lần đầu tiên của hai đời Sở Chước cướp được đấy, tự nhiên vô cùng mới lạ.

Thứ như xuyên chiến hạm này, mặc kệ là ở Đại Hoang giới hay là Linh thế giới, kỳ thực đều là thứ trân quý, chủ yếu là tài liệu khó tìm, còn cần phải là luyện khí sư cao cấp mới có thể luyện chế. Tài liệu chủ yếu là Toái Tinh thạch lại hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Yến Nhã Chính phát hiện đại lục Tấn Thiên là đại lục linh khí loãng thế nhưng có mạch khoáng Toái Tinh thạch, còn muốn mưu đoạt địa mạch kia.

Không gian trong xuyên chiến hạm cũng không tính là lớn, nhưng mà không gian lớn hơn linh thuyền lúc trước của Yến Nhã Chính, có thể cất chứa gần ngàn người. Hơn nữa phẩm chất của nó cũng có vẻ tốt, ít nhất khi gặp được không gian loạn lưu, sẽ không dễ dàng tan vỡ, còn có thể chống cự một ít.

Xuyên chiến hạm là một thứ thuộc loại bảo khí, bảo khí lại phân chia làm bốn phẩm cấp là hạ trung thượng cực, linh thuyền giống như của Yến Nhã Chính, xem như là bảo khí hạ cấp, chỉ có thể xưng là "Linh thuyền". Chiếc xuyên chiến hạm này, xem như bảo khí trung cấp, còn thượng phẩm và cực phẩm, ngay cả Đại Hoang giới cũng hiếm thấy.

Tuy chỉ là xuyên chiến hạm trung cấp, nhưng bọn họ có thể cướp được một con thuyền này, coi như là may mắn, Sở Chước đối với cái này coi như là vừa lòng.

Chiếc xuyên chiến hạm này có màu xám bạc làm chủ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản cẩu thả, hiển nhiên thưởng thức của chủ nhân không được tốt lắm, chính là dùng làm công cụ để xuyên qua thông đạo không gian.

Nhưng mà loại ý tưởng này, ở khi Sở Chước nhìn thấy tình huống trong mấy gian phòng ngủ của xuyên chiến hạm, thì lập tức thay đổi.

"Đó là cái gì?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò nhìn các loại đồ dùng tình thú trong phòng, có chút cảm giác mờ mịt khó hiểu.

Sắc mặt Bích Tầm Châu có chút cổ quái.

Khi A Chiếu vừa vặn kỳ duỗi móng vuốt hướng một cái được làm bằng ngọc trông rất sống động, Sở Chước vội vàng ôm nó trở về, mặt lạnh lùng nói: "Tầm Châu, hủy hết mấy thứ này."

Bích Tầm Châu: "... Yên tâm."

Vì thế Bích Tầm Châu vô cùng không khách khí quăng hết mấy thứ vừa thấy thì biết chính là đồ dùng tình thú gì đó ra xuyên chiến hạm, thấy bọn nó bị lực không gian bên ngoài xoắn vỡ tan thành bột mịn mới bỏ qua.

【Chủ nhân, đó là cái gì?】Huyền Uyên tò mò hỏi.

"Là đồ không tốt, Huyền Uyên không cần biết."

【Nga.】Bé rùa một đôi mắt đậu đen nhìn nàng, cũng không biết nó có nghe vào hay không.

Sở Chước không thiếu được giáo dục hai yêu thú không biến hóa một phen, để tránh chúng nó lây dính phải thói quen hư hỏng nào đó: "Tóm lại, các đệ phải quên mất thứ vừa mới nhìn thấy, chúng nó thực sự không phải thứ tốt, biết chưa?"

Tiểu yêu thú ngồi ngay ngắn cùng một chỗ với bé rùa thuần khiết nhìn nàng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ mò qua, có chút xấu hổ hỏi: "Sở tỷ, mấy thứ kia... có phải dùng để ân ân ừm hay không..."

Sở Chước mặt không chút thay đổi nhìn hắn: "Huynh rất ngạc nhiên? Nếu huynh muốn biết, thì huynh có thể tự mình thử xem."

"Tự mình thử?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: "Ta cũng không phải nữ nhân, thử thế nào?"

"Ai nói chỉ có nữ nhân mới có thể thử? Nam nhân cũng có thể thử, không phải huynh có cúc hoa sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ yếu ớt hỏi: "... Sở tỷ, cúc hoa là cái gì?"

Ánh mắt của Sở Chước như có như không đảo qua mông hắn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ căng thẳng cúc hoa, rốt cục hiểu rõ "Cúc hoa" là cái gì, nháy mắt xanh cả mặt cách Sở Chước rất xa, hận không thể thanh trừ hết tất cả thứ không hài hòa gì đó vừa mới nhìn thấy ra khỏi óc.

Sở Chước sau khi hù dọa ngốc bạch ngọt xong, lại tiếp tục giáo dục hai tiểu yêu thú, chỉ lo lắng chúng nó bị vài thứ vừa rồi kia ô nhiễm tâm linh, về sau lớn lên sai lệch thì làm sao bây giờ? Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Hai tiểu yêu thú vô cùng thuần khiết nhận nàng giáo dục, nhưng vừa xoay người liền đi tìm Bích Tầm Châu.

【Tầm Châu ca, mấy đồ kỳ quái vừa rồi dùng tới để làm cái gì?】

【Lão nhị, ngươi đều ném xuống hết sao?】

Bích Tầm Châu nhìn hai con yêu thú này, một con là lão đại thực lực bạo cường, một con là ấu tể vô tri, thật ra hắn lại không nghi ngờ chúng nó biết được sử dụng vài thứ kia.

Nhân loại là chủng tộc có sức sáng tạo rất phong phú trong tất cả chủng tộc, sức tưởng tượng quả thực đột phá phía chân trời, không có chuyện bọn họ không làm được, chỉ có bọn họ không thể tưởng được. Trái lại yêu thú, sức sáng tạo thật đúng là cằn cỗi, càng bởi vì nhân loại rất ít sống cùng với yêu thú, rất nhiều yêu thú không có thứ gì đó kiến thức hơn nhân loại giống như là tình có thể là duyên, càng không cần phải nói đồ dùng tình thú vừa rồi này.

Bích Tầm Châu không có khả năng nói cho chúng nó, trực tiếp nói: "Các ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, cẩn thận chủ nhân tức giận."

Nghĩ đến vừa rồi sắc mặt Sở Chước rất không tốt, vì thế hai cục cưng tò mò rốt cục không có hỏi lại.

Đã phát hiện chiếc xuyên chiến hạm này cũng không phải hài hòa như vậy, tự nhiên phải cải tạo một phen, vì thế thừa dịp ở khi xuyên chiến hạm đi qua thông đạo không gian, đám người Sở Chước bắt đầu vứt bỏ đồ của vị nguyên chủ trong xuyên chiến hạm, đặc biệt là thứ không hài hòa.

Tốn thời gian một ngày, rửa sạch xuyên chiến hạm một phen, lại để cho Bích Tầm Châu khéo tay bố trí, rất nhanh xuyên chiến hạm liền rực rỡ hẳn lên, thứ không nên có thì tuyệt đối không có.

Tiếp theo, Sở Chước bắt đầu sửa sang lại túi càn khôn của Nhân Hoàng cảnh nọ.

Đầu tiên Sở Chước xem xét là linh thạch bên trong, rất kinh ngạc phát hiện, thế nhưng có một khối cực phẩm linh thạch, ba khối thượng phẩm linh thạch và một trăm khối linh thạch trung cấp, vô số linh thạch hạ cấp.

Cực phẩm linh thạch là một loại linh thạch màu sắc rực rỡ, bên trong ẩn chứa dồi dào linh lực tinh thuần.

Khi cực phẩm linh thạch xuất hiện, ánh mắt mọi người và yêu thú đều tập trung lên nó.

Vì thế Sở Chước đưa nó cho bọn hắn, để cho bọn họ kiến thức một chút.

Trừ bỏ A Chiếu, một đám người và yêu thú chưa thấy qua cực phẩm linh thạch đều muốn sờ soạng lại mò mẵm nó. Cảm giác linh khí thuần túy đầy đủ dồi dào bên trong đó, thậm chí Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm khái nói: "Thì ra đây là cực phẩm linh thạch, quả nhiên không giống bình thường, không nghĩ tới sinh thời, ta cũng có thể tận mắt nhìn thấy cực phẩm linh thạch..."

Tuy rằng Bích Tầm Châu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cực phẩm linh thạch, nhưng hắn coi như khắc chế, tùy Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên sờ tới sờ lui nó, nói với Sở Chước: "Cực phẩm linh thạch bình thường giống như chỉ có đại lục cao cấp như Đại Hoang giới mới có thể dựng dục, xem ra thân phận nhóm người này không đơn giản, có lẽ thật sự là đến từ Đại Hoang giới."

Sở Chước gật đầu, từ khi nhìn thấy chiếc xuyên chiến hạm thì nàng đã hoài nghi.

Thuật luyện khí ở đại lục Linh thế giới tuy rằng tốt hơn đại lục Huyền thế giới, nhưng nhiều nhất bọn hắn cũng chỉ có thể luyện chế ra bảo khí hạ cấp như linh thuyền, bảo khí ở trên trung cấp, còn không đủ để luyện chế ra.

Hơn nữa cực phẩm linh thạch này, quả thật làm cho người ta hoài nghi.

Nhưng mà, cái này cũng chỉ là đoán, không ngoại trừ những người đó cũng giống như bọn họ, là cướp đoạt từ những người khác tới đây.

Sở Chước xếp các loại phẩm chất linh thạch đến bên cạnh, tiếp tục kiểm kê đồ trong túi càn khôn.

Không gian túi càn khôn này vô cùng lớn, thứ chứa được thực sự nhiều, làm cho Sở Chước không khỏi hoài nghi có phải toàn bộ gia sản của tôn giả Nhân Hoàng cảnh nọ đều ở trong này hay không.

Đó thật đúng là tiện nghi cho bọn họ.

Sở Chước vẻ mặt cười tủm tỉm, nhìn thứ bên trong, tâm tình không khỏi càng vui vẻ.

Hết chương 89.

Hết quyển 2 - Quyển 3: Đại lục Hắc Xuyên (28 chương)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui