Cùng Trời Với Thú

Editor: ChieuNinh

Tới chạng vạng, rốt cục bọn họ đến mục đích. 

Đại lục Hắc Xuyên chịu ma phong ảnh hưởng, giữa bầu trời chung quy sẽ có một tầng bóng râm màu xám bao phủ, cho dù là ban ngày ban mặt, ánh sáng cũng cực kì mịt mờ, thời gian không đến chạng vạng, sắc trời đã hoàn toàn là đêm đen.

Xa xa nhìn đến tòa băng lâm đó, trong sắc trời mịt mờ, bóng đen lay động, giống như vô số ma quỷ giương nanh múa vuốt, âm trầm khủng bố.

Bởi vì sắc trời đã tối đen, mọi người cũng không dám mạo muội tiến vào băng lâm, vạn nhất gặp phải yêu thú ma hóa ẩn núp trong bóng đêm, đó cũng không phải là nói giỡn, đến lúc đó lại là một trường ác đấu, người tu luyện cũng không chiếm được thứ tốt.

Lúc này đây mọi người lựa chọn lập doanh trại qua đêm ở phụ cận, đợi sau bình minh lại tiến vào trong rừng tiêu diệt yêu thú ma hóa.

Lần này tiếp nhận nhiệm vụ tiêu diệt băng lâm tổng cộng có năm chi đội ngũ, tổng cộng một trăm linh ba người đến đây.

Lần này đội ngũ Thiên Thôn đến đây hai mươi ba người, còn lại mười người thì ở lại trong thành Hắc Xuyên, vẫn chưa theo tới toàn bộ. Đây cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng phải chừa vài người thủ ở hậu phương, để ngừa vạn nhất.

Nhiều người lực lượng lớn, rất nhanh mọi người liền đục mở một cái động băng, lấy linh mộc cũng chuẩn bị tốt trước đó rồi lập tức dựng xong một căn nhà gỗ linh mộc giản dị ở trong động băng. Trên mặt đất trải một tầng sàn linh gỗ thật dày, tuy rằng đơn sơ, lại có thể ngăn cách với băng tầng, ở trình độ nhất định nào đó vẫn cam đoan ấm áp.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã sớm ôm ấm lò, làm tổ ở đằng kia không muốn nhúc nhích.

Người đội Thiên Thôn nhìn không khỏi có chút buồn cười.

"Nghe nói Mặc Sĩ huynh đệ là luyện đan sư, thế nào cũng đi theo ra ngoài?" Có người cười thăm dò.

Bình thường luyện đan sư đều là thân kiều thể quý, sức chiến đấu cũng không cao, được người tu luyện bảo hộ ở hậu phương, đại lục Hắc Xuyên này rất ít nhìn thấy luyện đan sư, cho dù có, cũng là ở tại trong thành Hắc Xuyên, rất ít đi ra ngoài tham gia loại nhiệm vụ tiêu diệt này.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười hì hì nói: "Hiếm khi đi đến đại lục Hắc Xuyên, nơi này chính là sân thử luyện, cơ hội hiếm có, tự nhiên cũng muốn ra ngoài rèn luyện một chút, nhìn xem có thể thăng cấp tu vi hay không."

Một đám người nghe xong lại nhịn không được cười, nói: "Mặc Sĩ huynh đệ nói lời này cũng không đúng, từ trước tới nay luyện đan sư đều chỉ có thể thủ ở hậu phương, cũng không cần chém giết ở phía trước. Nếu muốn thăng cấp tu vi, lấy đan nhập đạo đều có thể, làm sao cần vất vả kinh nghiệm từng trải như thế? Huynh lại không giống như người tu luyện chúng ta, mới cần kinh nghiệm từng trải."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ồ lên nói: "Có loại cách nói này?"

"Còn không phải sao, chúng ta nghe nói rất nhiều luyện đan sư đều ở trong phòng luyện đan, suốt ngày làm bạn cùng luyện đan, nghe nói ở khi tìm hiểu thuật luyện đan, cũng có thể thăng cấp tu vi..."

Một đám người mồn năm miệng mười nói qua, không khí liền hòa hợp rất nhanh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tính cách sáng sủa, rất dễ dàng thì thân thiết cùng thành viên đội Thiên Thôn, từ trong những lời đề nghị loạn xạ của người đại lục Nghiễm Nguyên nghe được rất nhiều thứ, mặc kệ có đúng hay không, hắn đều cười khanh khách nghe.

Khích Thành Huân là người tính khí sáng sủa, tuy rằng là đội trưởng tu vi cao nhất trong đội Thiên Thôn, nhưng ở thời điểm bình thường, cũng không câu thúc đội hữu, tùy bọn họ tán chuyện lung tung. Lâu dài, thành viên đội Thiên Thôn cũng sẽ vui đùa cùng hắn, mặc dù có chút không lớn không nhỏ, nhưng không khí đội Thiên Thôn tốt hơn đội khác, không có nhiều mâu thuẫn xung đột như vậy.

Khi bên ngoài vang lên thanh âm khắc khẩu, mày Khích Thành Huân nhảy lên, có chút không thoải mái.

Sở Chước và Bích Tầm Châu nhìn qua.

Khích Thành Huân bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, người dám đến đại lục Hắc Xuyên, đều là có tin tưởng nhất định đối với bản thân mình, ngẫu nhiên ai cũng không phục ai, dễ dàng vì một ít chuyện mà nảy sinh xung đột, bọn họ tự có chừng mực." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Tuy là nói như vậy, nhưng mà Khích Thành Huân vẫn đi ra xem tình huống.

Sở Chước ôm A Chiếu đứng ở cửa động, ra bên ngoài nhìn xuống, phát hiện là hai người tu luyện Nhân Vương cảnh đang giằng co, giương cung bạt kiếm với nhau, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Chung quanh có hai người đang khuyên bảo, Dịch Chấn hai tay ôm ngực, đứng ở cách đó không xa lười biếng nhìn xem.

Khi phát hiện Sở Chước đứng ở bên cạnh cửa động, đột nhiên Dịch Chấn nhíu mày, nhìn nàng lộ ra một nụ cười hơi chút tà khí.

Sở Chước hơi rũ mắt, tuy rằng thần sắc lạnh nhạt, nhưng bởi vì nàng có bộ dạng tú mỹ, thần thái mềm mại, thái độ khi rũ mắt hiện ra vài phần đáng thương khả ái ngượng ngùng, nháy mắt khiến cho người ta xem nhẹ cái khác.

Đột nhiên Dịch Chấn đứng thẳng người, cất bước muốn đi tới.

Sở Chước phát hiện A Chiếu rục rịch, lại liếc mắt nhìn Dịch Chấn đó một cái, biết A Chiếu đây là nổi sát tâm, vội ôm chặt nó trở lại trong phòng, tránh cho A Chiếu thật sự ngứa móng vuốt, giải quyết Dịch Chấn ngay tại chỗ.

Trở lại trong phòng, Sở Chước phát hiện tiểu yêu thú trừng một đôi dị đồng tử đến tròn xoe, bộ dạng thoạt nhìn giống như rất mất hứng.

Sở Chước xoa bóp móng vuốt nhỏ của nó, cười nói: "Nếu như hắn thực sự không có ý tốt, đến lúc đó động thủ lần nữa cũng không muộn. Nhưng mà, nhà hắn có một lão tổ, còn phải bàn bạc kỹ hơn..."

A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng, ở trong lòng hừ một tiếng.

Tinh Linh cảnh tính cái gì? Nếu trước kia ở Đại Hoang giới, đại gia nó muốn quật ai thì quật người đó, căn bản sẽ không coi ra gì.

Cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu móng vuốt của mình một cái, A Chiếu có chút nhụt chí, ghé vào trong lòng Sở Chước không muốn động đậy.

Sở Chước sờ sờ lưng nó, mặt mày mỉm cười.

Một lát sau, Khích Thành Huân trở về, thành viên đội Thiên Thôn vây đi lên, thăm dò bên ngoài phát sinh chuyện gì.

"Không có chuyện gì, chính là đội trưởng đội Thiên Vũ và đội Thất Diệu vì tranh giành doanh địa mà ầm ỹ lên." Khích Thành Huân nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Người đội Thiên Thôn nghe xong tập mãi thành thói quen, thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò, thì giải thích cùng hắn: "Đội trưởng Giang Võ đội Thiên Vũ và đội trưởng đội Cao Thiệu Nguyên đội Thất Diệu từ trước đến nay không hợp, nghe nói đã lục đục ở đại lục Nghiễm Nguyên, gặp mặt thì muốn cấu véo, về sau nhìn thấy bọn họ, thì cách bọn họ xa một chút, đỡ phải bị liên lụy."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng gật đầu, dáng vẻ thụ giáo.

Thấy thời gian không sớm nữa, Khích Thành Huân đuổi bọn hắn đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức, làm chuẩn bị cho ngày mai.

***

Nghỉ ngơi một buổi tối, hôm sau trời vừa hửng sáng, một đám người liền chuẩn bị nhổ trại xuất phát.

Sở Chước đi theo mọi người, giương mắt nhìn tòa băng lâm đó.

Đây là một mảnh rừng rậm từ đủ loại băng hình trụ hình thành, nhìn từ xa xa, băng trụ giống như cây sinh trưởng trên mặt đất, mới có danh xưng là băng lâm. Chiều cao của băng trụ, hình dạng không đồng nhất, càng tiếp cận mặt đất, màu ánh sáng càng đen, đỉnh chóp có vài phần tuyết trắng hiếm thấy, cho dù là ban ngày ban mặt, thoạt nhìn vẫn âm trầm.

Băng trụ dầy đặc trong băng lâm, cũng không tốt cưỡi xe trượt tuyết, chỉ có thể đi bộ vào.

Diện tích băng lâm quá mức cực đại, vì thế mấy người đội trưởng thương lượng lại, quyết định làm các việc có liên quan, cũng tránh cho đến lúc đó gặp được yêu thú ma hóa tranh đoạt lẫn nhau, hoặc là ngầm hạ tử thủ, hơn nữa muốn phòng chính là cái này. Đại lục Hắc Xuyên rất nhiều nguy hiểm, nhưng thường xuyên có rất nhiều người thí luyện không có chết ở trong lúc nguy hiểm trên đại lục Hắc Xuyên, ngược lại là chết ở trong tay người thí luyện khác.

Loại tình huống này mọi người biết rõ ràng trong lòng, nhưng đây cũng là một loại rèn luyện, chỉ có thể âm thầm phòng bị.

"Ta chọn bên này." Dịch Chấn nhìn Khích Thành Huân nói: "Thành huynh đệ, không bằng đội Thiên Thôn các ngươi chọn nơi này?"

Địa phương theo như lời Dịch Chấn là láng giềng gần cùng đội Thiên Thôn.

Làm sao Khích Thành Huân không hiểu biết hắn đánh chủ ý, thấy ánh mắt của hắn thường hay rơi xuống trên người Bích Tầm Châu và Sở Chước, sắc mặt Khích Thành Huân cương nhẹ, nói: "Dịch đạo hữu xin cứ tự nhiên."

Dịch Chấn nở nụ cười, tươi cười có vẻ có vài phần tính kế, lại liếc mắt nhìn phương hướng Bích Tầm Châu một cái, rồi dẫn dắt người đội Tham Lang tiến vào băng lâm. Diendan~ChieuNinh

Đội ngũ khác chọn xong phương hướng cũng tiến vào băng lâm theo.

Thành viên đội Thiên Thôn sau khi đi theo Khích Thành Huân tiến vào băng lâm, thì bắt đầu hoàn toàn lên tinh thần, âm thầm cảnh giới.

Khích Thành Huân lấy ra một cái bạch ngọc bàn dẹp từ trong túi càn khôn, trên bạch ngọc bàn có hai cây kim đồng hồ một dài một ngắn màu ngọc bích, hắn nói với Bích Tầm Châu bên cạnh: "Bạch ngọc bàn vô cùng nhạy cảm với ma khí, chúng ta thường xuyên dùng nó để tìm kiếm yêu thú ma hóa, chỉ cần ma khí vượt qua ước lượng nhất định, nó sẽ chỉ thị."

Đang nói, đột nhiên thì thấy kim đồng hồ trên bạch ngọc bàn rung động, chỉ một phương hướng trong rừng băng.

"Đi hướng bên này!" Khích Thành Huân nói.

Mọi người chạy đi tới phương hướng bạch ngọc bàn chỉ, chạy gấp ở trong rừng băng nửa canh giờ, rốt cục nhìn thấy một đám vượn Kim Tình ma hóa.

Vượn Kim Tình là yêu thú quần cư, chúng nó có được một đôi mắt màu vàng, trong ánh mắt có thần thông, thời điểm bình thường, có thể mê hoặc yêu thú khác hoặc nhân loại lâm vào ảo giác. Hơn mười con vượn Kim Tình cùng nhau sử dụng thần thông, cho dù là người tu luyện Nhân Vương cảnh cũng sẽ trúng chiêu.

Nhưng hiện tại, ánh mắt hơn mười con vượn Kim Tình này đã biến thành màu đỏ tươi, trên người tràn ngập ma khí, nhe răng rít gào hướng bọn họ, hung ác táo bạo, làm sao có bộ dạng vượn Kim Tình, hiển nhiên là một đám yêu thú ma hóa.

Rốt cục tìm được yêu thú ma hóa, một đám người không nói hai lời liền nhào lên.

Sở Chước cầm trên thân trước kiếm Toái Tinh trong tay, trên thân kiếm phủ dị thủy, một kiếm chặt bỏ một cái đầu vượn Kim Tình, vẫy tay thì đã cất đầu đó vào trong túi càn khôn.

Nàng động tác sạch sẽ lưu loát, những người chung quanh tuy rằng tốc độ cũng nhanh, nhưng động tác chém giết vẫn chậm hơn nàng vài phần.

Bích Tầm Châu và Khích Thành Huân không có ra tay, bởi vì đàn vượn Kim Tình này còn không cần bọn họ phải ra tay.

Bọn họ đứng ở một bên phụ trách cảnh giới, đồng thời cũng quan sát đội viên chiến đấu. Trước tiên Khích Thành Huân liền phát hiện Sở Chước chiến đấu càng rõ ràng lưu loát hơn mấy người đội Thiên Thôn. Tuy rằng tu vi chỉ có Không Minh cảnh, nhưng sức chiến đấu cũng không thua đám người tu luyện Linh Quang cảnh.

Sở Chước biểu hiện làm cho Khích Thành Huân vô cùng ngoài ý muốn, vốn còn tưởng rằng đây là một cô nương mềm mại yếu ớt, là do Bích Tầm Châu che chở. Nhưng hiện tại xem ra, lại không phải là như vậy, từ trong động tác nàng chém giết vượn Kim Tình là có thể biết, bình thường tất nhiên nàng vô cùng chú trọng thực chiến, nếu không chiêu số sẽ không sắc bén như vậy, không có một chút màu mè, chỉ vì chiến đấu mà sinh.

Khích Thành Huân có loại cảm giác nhặt được bảo, lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ...

Khích Thành Huân nháy mắt bị kéo về hiện thực.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi theo Sở Chước, thất tha thất thểu, căn bản vốn không có ra tay. Thậm chí ở khi một con vượn Kim Tình ma hóa nhào tới, hắn xẹt một cái liền trốn đi phía sau Sở Chước, không có một chút tự giác làm nam nhân, cứ như vậy để một tiểu cô nương bảo hộ cho mình.

Nhưng mà nghĩ đến hắn là một luyện đan sư thân kiều cơ thể yếu, Khích Thành Huân cũng không có quá nghiêm khắc với hắn.

Đám vượn Kim Tình ma hóa đã bị giải quyết rất nhanh, Sở Chước tổng cộng chém giết năm con, thu hồi đầu, còn thi thể chúng nó, thì đốt cháy ngay tại chỗ. Thời tiết thật sự là cực lạnh, dùng mấy tấm viêm hỏa phù cấp bốn mới đốt xong.

"Sở cô nương, cô làm rất tốt nha." Thành viên đội Thiên Thôn ngạc nhiên nói.

Sở Chước cầm trọng kiếm trong tay, hé miệng ngại ngùng cười nói với bọn họ: "Không bì kịp các tiền bối."

Một tiểu cô nương khi chiến đấu thì hung mãnh dị thường, sau chiến đấu lại ngại ngùng dịu ngoan như vậy, tương phản cũng quá lớn, làm cho trong lòng đám nam nhân đội Thiên Thôn có chút là lạ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cao hứng nói: "Sở tỷ chúng ta tự nhiên là lợi hại."

Một người trêu ghẹo nói: "Mặc Sĩ huynh đệ, vừa rồi huynh chính là vẫn luôn không có động thủ nha." Diendan~ChieuNinh

Mặt Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức suy sụp xuống, cẩn thận nhìn qua Sở Chước, giống như một nàng dâu nhỏ, có chút thật cẩn thận. Hắn vốn chính là một luyện đan sư, cũng không am hiểu chiến đấu, mới vừa rồi nhìn thấy vượn Kim Tình, hắn căn bản không biết xuống tay thế nào, chẳng lẽ đập linh đan?

Hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ đột nhiên sáng ngời.

Đúng vậy, vì sao hắn không nghĩ tới đây, tuy rằng sức chiến đấu của hắn không được, nhưng hắn có thể đập linh đan nha.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức cao hứng lên.

Đốt cháy thi thể vượn Kim Tình xong, mọi người tiếp tục đi tới.

Khích Thành Huân một bên chỉ huy phương hướng, một bên nhắc nhở nói: "Yêu thú ma hóa trong rừng băng này hẳn là còn có không ít, mọi người cẩn thận một chút, đừng lơ là."

"Đã biết, đội trưởng."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiến đến bên cạnh Sở Chước, cười tủm tỉm nói: "Sở tỷ, vừa rồi ta nghĩ đến một cái ý kiến hay."

Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn: "Cái chủ ý gì."

A Chiếu lười biếng ghé vào trên vai Sở Chước, không nhìn thời tiết khốc hàn chung quanh, căn bản cũng không có ý tưởng muốn tiến vào túi linh thú, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện ở giữa không trung, rất là chọc người.

Những người khác nhìn đến con tiểu yêu thú này, thấy nó là yêu thú hệ hỏa, đều nghĩ nó trở thành yêu sủng Sở Chước dùng để sưởi ấm.

"Sức chiến đấu của ta tuy rằng không tốt, nhưng ta có thể lối tắt khác, luyện chế một ít Hồn đan dùng để chiến đấu." Mặc Sĩ Thiên Kỳ hạ giọng.

"Hồn đan?" Sở Chước nghiền ngẫm cái tên này.

"Đúng vậy, Sở tỷ, luyện đan sư không có sức chiến đấu gì, cũng không thể trực tiếp chiến đấu, nhưng luyện đan sư ngẫu nhiên cũng sẽ đấu đan. Đấu không chỉ có là thuật luyện đan, còn có các loại Hồn đan dùng để chiến đấu. Trước kia ta không có tiếp xúc qua Hồn đan, sư phụ nói ta cấp bậc không đủ, kêu ta đừng dễ dàng thử nghiệm, nhưng mà cấp bậc hiện tại của ta, hẳn là cũng có thể tiếp xúc Hồn đan cấp thấp, đợi có khi rảnh, thì ta luyện chế Hồn đan."

Sở Chước hỏi: "Hồn đan này, chỉ dùng để linh hồn nhập đan sao?"

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ừm một tiếng, nhỏ giọng nói: "Hồn đan vốn cần lấy hồn phách yêu thú tốt nhất, đặc biệt là yêu thú loại hình chiến đấu." Nói xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thật cẩn thận liếc mắt nhìn A Chiếu và Bích Tầm Châu một cái, lo lắng bọn họ phản cảm.

Hồn đan đã phát minh ra vì nhân loại, nhân loại tự nhiên sẽ không dùng chính linh hồn đồng loại của mình, đại đa số lựa chọn hồn phách yêu thú. Trước kia Mặc Sĩ Thiên Kỳ không tiếp xúc yêu thú, cho nên cảm xúc không sâu, nhưng sau khi quen biết cùng Bích Tầm Châu, A Chiếu, Huyền Uyên, thái độ hắn đối yêu thú cũng thay đổi rất nhiều, sẽ không lại khinh thị sinh mệnh yêu thú.

A Chiếu liếc hắn một cái, không có phản ứng gì.

Bích Tầm Châu cũng giống vậy, biểu tình thản nhiên.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vì thế rối rắm, đây là cái phản ứng gì? Cao hứng hay là mất hứng?

Sở Chước nói với hắn: "Một khi đã như vậy, đợi lát nữa khi gặp được yêu thú ma hóa, ta giúp huynh rút hồn phách mấy con yêu thú ra."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chớp ánh mắt, mạnh mẽ vỗ vỗ cái trán, thiếu chút nữa thì quên còn có những yêu thú ma hóa này đâu. Nếu không muốn ra tay với yêu thú bình thường, vậy yêu thú ma hóa thì không có gì rồi.

Mọi người lại đi ở trong băng lâm hơn nửa ngày, bạch ngọc bàn trên tay Khích Thành Huân đột nhiên rung động kịch liệt, chỉ thẳng tắp một phương hướng.

"Mọi người cẩn thận!"

Khích Thành Huân mới lên tiếng nhắc nhở, chợt nghe đến cách đó không xa truyền đến vài tiếng gầm rú thê lương, trong rừng băng phát ra thanh âm tuôn rơi, tiếp theo toàn bộ mặt đất đều chấn động lên.

Hết chương 96.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui