Mẹ kế của cô, đồng thời cũng là mẹ ruột của Thẩm Mộng Nguyệt - Lưu Phượng Hà tuy không hiểu tại sao con gái bảo bối của mình lại bỏ chồng là một sĩ quan có điều kiện tốt như vậy mà đi lấy một thanh niên trí thức đã ly hôn còn có hai con.
Nhưng thấy hai người đã lên giường với nhau, sự trong sạch của Thẩm Mộng Nguyệt cũng không còn, bà ta đành phải ủng hộ.
Bà ta nhìn sang cô, thở dài rồi nói: “Tiểu Lê à… con xem, hay là con nhường lại cho em con đi!”
Nhường lại?
Tất nhiên là cô sẽ nhường!
Kiếp trước, tuy cùng Tống Thanh Sơn gầy dựng sự nghiệp, trở thành người giàu có, bề ngoài thì vẻ vang nhưng nào ai biết, mọi việc đều do một tay cô lo liệu, còn Tống Thanh Sơn chỉ ngồi hưởng thụ.
Cô vừa bận rộn với công việc, vừa phải chăm sóc hai đứa con nghịch ngợm của anh ta, lại còn phải chịu đựng mẹ chồng khó tính và cô em chồng chua ngoa.
Tống Thanh Sơn không cho phép cô mang thai, cũng không chịu dùng biện pháp bảo vệ, tối nào cũng quấn lấy cô.
Kết quả là cô mang thai bốn lần, đều bị sảy thai vì làm việc quá sức hoặc bị Tống Thanh Sơn ép phá thai với lý do sinh con sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của hai đứa con trước, bất lợi cho sự hòa thuận gia đình.
Bốn lần phá thai liên tiếp cộng thêm lao lực quá độ khiến cô tuổi trẻ mà đã tàn tạ, sức khỏe suy kiệt.
Tống Thanh Sơn lại dùng tiền cô vất vả kiếm được để bao nuôi gái gú, còn dây dưa không dứt với vợ cũ.
Khi bị Thẩm Mộng Nguyệt đâm vào bụng, Thẩm Mộng Nguyệt bỏ trốn, lúc đó cô thật ra chưa chết, định gọi cấp cứu nhưng Tống Thanh Sơn lại ném điện thoại của cô đi.
Vợ cũ của Tống Thanh Sơn xuất hiện, khoác tay anh ta, cười đắc ý với cô: “Thẩm Lê, cô yên tâm ra đi đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc anh Thanh Sơn.
”
Hai đứa con mà cô dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng lại lạnh lùng nhìn cô nằm thoi thóp trong vũng máu: “Dù sao bà cũng không phải mẹ ruột của chúng tôi.
Nếu bà thương chúng tôi thì hãy yên tâm ra đi, thành toàn cho gia đình chúng tôi.
”
Cứ như vậy, cả nhà lạnh lùng nhìn cô chết vì mất máu quá nhiều.