Hành động hôm nay của Kỳ Tri Du thực sự khiến Ôn Xảo có chút sợ hãi, cô đã nghĩ đến việc Kỳ Tri Du có thích mình hay không, cũng nghĩ rằng anh yêu cô sâu đậm thì tốt biết mất, nhưng cô không ngờ anh lại phát điên.
Nghĩ đến có lẽ chính là lúc trước cô cùng Hà Ngạn giả vờ mập mờ đã kích thích đến anh, Ôn Xảo mặc dù có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn là dung túng để anh thích làm gì thì làm, "Được, được, được tớ sẽ không rời đi."
Những lời này vừa nói ra, Kỳ Tri Du còn tưởng rằng mình bị ảo giác, anh sửng sốt, bóp xéo lấy cánh tay của mình cho đến khi cảm thấy cơn đau dồn tới anh vẫn còn vẻ mặt không thể tin được: "Thật...!thật sao??"
"Đương nhiên là thật, vì vậy cậu mau cởi xiềng xích trên tay tớ ra."
Xiềng xích khóa chặt tay chân cô được làm bằng sắt đặc đúng chất, dù cô có dùng hết sức vùng vẫy cũng không cách nào mà thoát ra được.
Tuy nhiên, xiềng xích được bao phủ bởi một lớp lông tơ dày, vì vậy Ôn Xảo khi đeo thứ này sẽ không cảm thấy đau nhức gì, nhưng cảm giác bị trói buộc thực sự quá xấu hổ, vì vậy cô vội vàng muốn được cởi trói.
Nghe nói cô muốn mở xiềng xích, Kỳ Tri Du nhanh chóng tìm chìa khóa và định cởi trói cho cô, nhưng ngay trước khi chìa khóa chuẩn bị được đút vào ổ, anh đột nhiên dừng lại.
Anh muốn tin rằng những gì cô nói là sự thật, rằng cô sẽ ở lại, rằng cô sẽ không rời đi.
Nhưng anh rất sợ Ôn Xảo nói như vậy là lừa anh, dù sao trước đó không lâu, cô còn nói muốn cùng mình làm bạn bè bình thường, còn dự định cùng cái tên họ Hà kia bên nhau…
Sợ cô nhân cơ hội này chạy trốn, anh liền không cởi xiềng xích ra nữa, "Nếu Thất Thất đã không định trốn nữa, vậy chị cũng không cần vội vàng cởi thứ này ra, phải không?"
Thái độ cảnh giác của anh khiến Ôn Xảo vừa bực vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Nhưng tớ đói, tớ muốn đi ăn…”
Kỳ Tri Du nghe vậy liền làm theo lời cô, và nới lỏng xiềng xích đang trói tay và chân cô từng cái một.
Nhưng trước khi anh cởi bỏ xiềng xích cuối cùng đang giam giữ cô, Kỳ Tri Du bất ngờ lấy ra một chiếc còng tay từ ngăn bàn cạnh giường ngủ, và còng tay anh và cô lại với nhau.
Sau đó, Kỳ Tri Du cởi trói xiềng xích trên tay cô, đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ, bế cô vào bồn tắm giúp cô rửa sạch tinh dịch trong âm hộ, sau đó mặc cho cô một bộ nội y gợi cảm, đưa cô vào phòng khách dùng bữa ăn sáng.
Sau khi ăn sáng, Kỳ Tri Du vẫn không có ý định tháo còng tay cho bọn họ, còn định đưa cô về phòng.
Ôn Xảo không biết nơi này là nơi nào, thấy Kỳ Tri Du còn muốn tiếp tục trò chơi giam cầm, cô liền cảm thấy hoảng sợ.
"Cậu đừng như vậy...!Tớ sẽ không rời đi, cậu mau cởi thứ này ra, để tớ thay một bộ quần áo bình thường, được không?"
Nghe những lời của cô, Kỳ Tri Du chưa nói điều gì, anh chỉ im lặng đưa cô đi khắp phòng một vòng rồi hỏi: "Chị có thích không? Em đã đặc biệt chuẩn bị căn phòng này cho chị.
Mọi thứ của căn phòng này đều là của chị, cả em cũng là của chị.
"
"Tất cả những vật dụng trong nhà này chị đều có thể không cần, nếu chị không thích thì có thể đổi, nhưng chị không được không cần em, em kkhông thể trả lại, cũng không thể đổi..
."
Khi đang nói chuyện, giọng nói của Kỳ Tri Du đột nhiên có chút nghẹn ngào, rõ ràng là anh đang làm trò giam cầm, nhưng bây giờ trông anh thật đáng thương, giống như một chú cún con sợ bị chủ bỏ rơi.
Nhìn thấy anh như vậy, Ôn Xảo đột nhiên không thèm để ý đến sự giam cầm của anh, nắm lấy tay anh, nói ra điều mà trước đây cô chưa bao giờ dám nói: "Tớ thích cậu, tớ sẽ không rời đi."
"Nhưng chị không phải ..." Kỳ Tri Du muốn nói, nhưng không phải chị thích người khác sao? Nhưng anh sợ Ôn Xảo trả lời là đúng vậy, cho nên sắc mặt lại trầm xuống: "Thất Thất...!Chị không được phép lừa em, nếu không, em sẽ.
.
.
"
Anh còn chưa nói xong, Ôn Xảo đã kiễng chân, ngẩng đầu lên hôn lên môi anh.
Nụ hôn của cô như chuồn chuồn chạm nước, chỉ kéo dài vài giây, nhưng mấy giây này đủ khiến Kỳ Tri Du đỏ mặt không biết làm sao.
Ngay sau đó, một chuyện đã xảy ra khiến anh càng thêm không luống cuống.
Chỉ thấy Ôn Xảo gõ nhẹ lên trán anh, sau đó lại hôn lên má anh, ghé vào tai anh thì thầm: “Đồ ngốc, tớ đương nhiên thích cậu nếu không thì tại sao trước đây lại muốn cùng cậu làm tình?”