Trong đội có chút rối loạn —— sĩ quan huấn luyện còn chưa tới.
Đội đặc biệt chỉ có sáu mươi người, là một đại đội có số lượng người ít nhất trong trường Quân sự Liên bang.
Bốn mươi chín Alpha, mười một Omega.
"Có phải là không tới hay không."
"A —— tư thế đứng quân thật mệt mỏi, lão tử phải thả lỏng thư giãn."
"Tao nói hôm nay bọn mày có nhìn thấy sĩ quan huấn luyện mới không? Mẹ nó quá A, nhất định là cấp S.
"
"Tao thấy rồi! Tóc vàng quả thực giết tao, liếc mắt một cái thôi cũng có thể mang Long thai! "
......
Xem ra tạm thời sẽ không yên tĩnh được nữa.
Sở Nghiêu đưa tay gỡ một sợi tóc đen trên vai, ghét bỏ đưa đến trước mắt nhìn một chút.
Chậc, đừng có nói là của đồ lừa Trần Duy.
Một mùi dầu đậu phộng...
"Sở Nghiêu." Cảm giác góc áo có người kéo nhẹ nhàng, Sở Nghiêu vuốt tóc, cúi đầu nhìn người kéo góc áo của mình.
"Sao vậy?"
"Ách...!Chỉ là, tớ thấy cậu hình như không ăn sáng, tớ có mấy viên thuốc hồi phục nhanh ở đây."
Giọng nói của Lâm Luyến nhẹ nhàng tinh tế, có cảm giác mềm mại độc đáo của Omega.
Không biết vì sao, Sở Nghiêu đột nhiên nghĩ đến Omega nào đó...!
Có thể nói là một Omega không đâu vào đâu.
(1)
(1)四不像-Thành ngữ trung quốc- ẩn dụ cho những điều không diễn tả được
"Cám ơn." Sở Nghiêu suy nghĩ một chút, nhận lấy thuốc hồi phục nhanh trong tay Lâm Luyến.
Lâm Luyến và hắn lớn lên từ nhỏ, cũng được huấn luyện đặc biệt, nhà gần nhau, quan hệ cha mẹ hai bên cũng rất tốt.
Chỉ là Lâm Luyến có chút thẹn thùng, bình thường lúc nói chuyện luôn thích đỏ mặt.
"Không có...!Không có gì đâu."
Thiếu niên có chút câu nệ cúi đầu, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một chút đỏ ửng
"Vậy tôi đi trước." Sở Nghiêu nhét thuốc hồi phục nhanh trong tay vào trong túi, thứ này là dùng để treo mạng khi đói đến không chịu nổi, hiện tại không cần thiết.
"Tao đã nói hắn vẫn thẹn thùng như vậy mà." Diêu Văn Phỉ nhìn về phía Lâm Luyến bĩu môi
"Nói chuyện với ai cũng đỏ mặt, bọn mày đã quen biết lâu như vậy, mà hắn vẫn ngượng ngùng."
Lâm Luyến là Omega duy nhất Diêu Văn Phỉ không theo đuổi trong trường quân đội, bởi vì cậu cảm thấy đây là tiểu thanh mai của Nghiêu ca, tương lai hai người rất có khả năng thông gia.
Vợ của anh em không thể bắt nạt, Alpha đào hoa cũng phải có nguyên tắc.
"Hắn có tính cách như vậy." Sở Nghiêu nhíu mày, nhìn thông tấn khí trên cổ tay, trong lòng có chút không ổn, từ lúc bắt đầu huấn luyện đã trôi qua nửa giờ, vẫn không thấy sĩ quan huấn luyện đến, hôm nay không huấn luyện nữa?
......
"Suỵt —— Mẹ nó bọn mày đừng nói nữa, Hàn cẩu tới rồi!"
Đại đội trong nháy mắt an tĩnh lại, mọi người đều im lặng, đứng thẳng như cây thông.
Hàn cẩu tên thật là Hàn Vệ Bang, nghe nói mẹ ông đặt kỳ vọng rất lớn vào việc bảo vệ Liên bang.
Bây giờ ông đã bốn mươi tuổi rồi, cuối cùng đã trở thành một thượng tá trong trường Quân sự Liên bang, nên ông đã làm việc chăm chỉ và siêng năng hằng ngày để phát huy "tinh thần bảo vệ Liên bang" của mình.
Ánh mắt nhìn thấy đều là nơi thực hiện "Tinh thần bảo vệ Liên bang" của ông, vì tương lai của Liên bang mà làm không ngừng nỗ lực.
Có danh hiệu là sĩ quan huấn luyện thích xen vào việc của người khác nhất của trường Quân đội Liên bang.
Nên quản, không nên quản, ông đều phải quản.
Chuyện nhỏ đến mấy ông cũng có thể biến thành đại sự.
"A, đám nhãi ranh các ngươi, đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy!" Hàn Vệ Bang mặc quân phục sĩ quan huấn luyện màu xanh đen, chắp hai tay say lưng đi tới, miệng nói lảng vảng: "Ríu rít, vô kỷ vô luật! "
Sở Nghiêu liếc ông một cái, cơ bắp vạm vỡ bị quân phục màu xanh đen bao bọc, phảng phất như là bị nhét vào mạnh mẽ, quân phục trông thật sự ngột ngạt, cảm giác như có thể "nổ quần áo" bất cứ lúc nào.
Có chút cay mắt.
"Diêu, cất thức ăn của mày vào hoặc là vứt đi ngay đi." Sở Nghiêu nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Diêu Văn Phỉ bên cạnh.
Diêu Văn Phỉ vội vàng nhét bánh bao và bánh anh đào đang cầm vào trong túi với tốc độ nhanh như chớp.
Tuy rằng trước khi sĩ quan huấn luyện đặc biệt của bọn họ tới, đại đội tương đối tự do, làm một ít chuyện không vi phạm kỷ luật cũng không sao.
Nhưng Hàn Vệ Bang lại thích nhất là vặn những chuyện vặt vãnh này.
Ánh mắt Hàn Vệ Bang sáng như đuốc, gắt gao nhìn lướt qua mỗi người.
"Mặt! Sao lại thế này? "
Hàn Vệ Bang đứng trước mặt Trần Duy, âm thanh vang dội như chuông.
Diêu Văn Phỉ khẽ chậc một tiếng, nhỏ giọng chửi một câu thật mẹ nó biết rống mà, quả thực chói tai.
"Báo cáo sĩ quan, lúc huấn luyện vấp ngã." Trần Duy nhìn thẳng về phía trước.
Sở Nghiêu nhíu mày.
"À!" Hàn Vệ Bang liếc Trần Duy một cái, đi về phía người tiếp theo.
Đột nhiên...
"Diêu Văn Phỉ! Thằng nhãi con! Trong túi là cái gì! "
Hàn Vệ Bang ở phía bên kia đại đội, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào túi của Diêu Văn Phỉ, lạch cạch chạy tới.
"Mẹ kiếp.
"
Diêu Văn Phỉ nhìn Hàn chạy tới, trong lòng có một vạn thảo nê mã chạy qua.
(2)
(2)一万匹草泥马跑过 - có nghĩa là trong lòng rất bất mãn và tức giận với những gì đã xảy ra hoặc đã nghe được.
"Trong túi là cái gì, lấy ra!" Hàn Vệ Bang đứng trước mặt hắn.
Diêu Văn Phỉ không tình nguyện thò tay vào trong túi đào hai cái, mấy phút sau mới đưa tay ra.
"Báo cáo sĩ quan! Đó là nắm đấm của tôi! " Diêu Văn Phỉ ngẩng đầu ưỡn ngực, học theo giọng điệu của Hàn Vệ Bang một lần, rống to hơn ông.
"Ha ha ha ha trời đ.ụ..." Trong đội có người không nhịn được.
"Cười cái gì cười, cút đi ra ngoài cho ta." Hàn Vệ Bang tức giận đến mức sắc mặt đều biến đổi.
Alpha phát ra tiếng cười khom lưng đi ra khỏi đại đội, vai không kìm nén được run rẩy, vươn tay che miệng, cố gắng để không lộ ra tiếng cười tiết...
Hàn Vệ Bang tức giận, tự mình móc đồ trong túi Diêu Văn Phỉ ra —— bánh bao chiên bị bóp nát, mùi hẹ mê người tản mát ra.
Mặt Hàn Vệ Bang tối sầm lại.
"Diêu Văn Phỉ! Anh cút đến đại đội 37 ăn cho ta! Ăn xong đứng đó suy nghĩ hết buổi sáng! "
Mặt Hàn Vệ Bang đỏ bừng, giọng nói sắc bén đứt quãng, giọng điệu tựa như tinh hạm bị hút vào hắc động nổ vang.
Giống như một người câm điếc vừa học cách nói chuyện.
Đại đội 37 còn được gọi là đại đội quản lý gen, là đại đội có nhiều Omega nhất trong toàn bộ trường quân đội, tất cả đều bị Diêu Văn Phỉ theo đuổi.
Diêu Văn Phỉ cảm giác bị nắm lấy tử huyệt, muốn cậu ở trước mặt những Omega xinh đẹp gặm nát bánh bao chiên, mà còn là mùi hẹ.
Thế thì sau này không cần ngẩng đầu làm người nữa.
"Ông kêu lão tử đi thì tôi phải đi sao? Ông là cái thứ gì? "
Thanh âm Diêu Văn Phỉ lạnh lùng, cũng lười giả vờ, cùng Hàn Vệ Bang xé rách da mặt.
Cậu cao hơn Hàn Vệ Bang, giờ phút này từ trên cao nhìn xuống người trước mặt
"Chỉ là một sĩ quan của một đại đội chiến đấu, ai cho ông quản đội đặc biệt? Chỉ là người thay thế, ông cho rằng đến lượt ông xử phạt tôi sao? "
Diêu Văn Phỉ cười nhạo một tiếng, hành vi vừa rồi của đội cũng không tính là vi phạm quy định, không biết sức mạng Hàn Vệ Bang cao/thấp như thế nào.
Chung quanh những tiếng la ó khẽ, Hàn Vệ Bang gấp đến nổi trợn tròn hai mắt, gân xanh trên cổ đều nổi lên.
"Được! Được..." Hàn Vệ Bang chỉ vào hắn, cả cánh tay đều run rẩy, "Nhục mạ sĩ quan, chống mệnh lệnh! Ta muốn báo cáo cho bộ phận đánh giá, trừ điểm hành chính của ngươi! Ngươi con mẹ nó đừng hòng nghĩ tới chuyện tốt nghiệp! "
Tiếng thảo luận xung quanh hơi lớn, điểm hành chính là căn bản của một học sinh quân đội, bằng chứng về công lao.
Bình thường trừ điểm chỉ là điểm kỷ luật, chỉ cần không phạm những chuyện đặc biệt nghiêm trọng thì không bị trừ điểm hành chính.
Một khi bị trừ điểm hành chính, vào căn cứ số 0 về cơ bản là vô vọng.
Diêu Văn Phỉ cũng tức giận: "Con mẹ nó đi đi! Không đi ông là cháu trai tôi! "
Cậu ta giơ cánh tay cường tráng lên —— "Lão tử hôm nay nhất định sẽ đem cái tội danh này chứng thực.
"
Đánh cũng không đánh, cõng tội danh chẳng phải là oan uổng sao?
"Trời đ.ụ, trâu bò a..."
"Muốn đánh ông ta từ lâu rồi, rốt cục cũng thực hiện được sao?"
......
Thanh âm trong đại đội trở nên to hơn.
"Diêu."
Sở Nghiêu giơ tay nắm lấy cổ tay Diêu Văn Phỉ, chậm rãi đem cánh tay cậu đè xuống, thấp giọng nói: "Đưa túi đồ chơi kia cho tao.
"
"Nghiêu ca..." Diêu Văn Phỉ căm giận bất bình.
"Đưa cho tao." Sở Nghiêu nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt hơi nheo lại, không cho cự tuyệt.
Diêu Văn Phỉ mím môi, đem túi thức ăn trong tay kia đưa cho Sở Nghiêu, sau đó —— Cái túi bay qua đầu Hàn Vệ Ban, rơi thẳng vào thùng rác ở khu nghỉ ngơi.
"Shh——" trong đại đội một trận kinh hô.
"Mày bây giờ đi đại đội 37 đứng." Sở Nghiêu xoa xoa cổ tay, thản nhiên nói với Diêu Văn Phỉ, ánh mắt lại nhìn Hàn Vệ Bang
"Cứ làm theo lời thượng tá Hàn nói, đứng hết buổi sáng.
"
"Sở Nghiêu! Anh muốn làm gì? " Hàn Vệ Bang không hiểu vì sao, lồng ngực phập phồng nặng nề.
Diêu Văn Phỉ trầm mặc trong chớp mắt, nhấc chân đi về phía đại đội 37.
"Sở Nghiêu! Anh giải thích rõ ràng cho tôi! "
Hàn Vệ Bang đem lửa giận của ông chuyển hướng sang Sở Nghiêu, trong mắt ông, Sở Nghiêu có thành tích xuất sắc, không phản nghịch như thằng nhóc Diêu Văn Phỉ kia.
"Đừng ầm ỉ, đang muốn nói." Sở Nghiêu nhíu nhíu mày.
......
"Thượng tá Hàn, quy tắc do trường quân sự liên bang đặt ra, ngài rõ ràng chứ? Đây không phải là trường học của ngài.
Ở chỗ này, một sĩ quan quản lý một đại đội, không nên quản nhiều, cho dù ngài muốn phát huy tinh thần kế thừa của gia tộc ngài, cũng phải chọn lựa, đặc biệt là đại đội trực thuộc, ngoại trừ sĩ quan và hiệu trưởng, những người khác thật sự là không thể quản.
Nếu ngài muốn thỏa mãn cảm giác hư vinh trong lòng, vui lòng tự suy nghĩ một chút.
"
Giọng nói của Sở Nghiêu nhàn nhạt, chính hắn suy tư một chút, cảm thấy nói rất khách khí.
Hàn Vệ Bang nghe Sở Nghiêu nói, bất ngờ mở to hai mắt ——Hàn Vệ Bang bị chọc trúng tâm tư, trường quân sự liên bang ngọa hổ tàng long (3), học sinh có thể tiến vào đều là người giỏi nhất trong 9 hành tinh của tinh hệ δ.
(3) 卧虎藏龙 - có nghĩa là có những tài năng tiềm ẩn chưa được phát hiện, đồng thời nó cũng ám chỉ những tài năng bị ẩn giấu
Ông đã phấn đấu trong nhiều năm, cuối cùng cũng lên được vị trí sĩ quan huấn luyện trong một năm.
Mặc dù chỉ là sĩ quan thay thế của đại đội bình thường, nhưng ông vẫn cảm thấy mình có thể áp đảo được những học sinh trẻ tuổi hào hoa đó.
Cho nên mặc dù biết rõ quy định của trường quân đội, vẫn lợi dụng chức vụ của mình chèn ép học sinh khắp nơi.
Lần trước ông nhìn thấy một học sinh của Không hạm đội dễ dàng thao túng tinh hạm MS-J mà ông mấy chục năm không thể học được, ông cảm giác trong lòng tràn ngập loại cảm xúc gọi là ghen tị, thế nên ông đã làm một chuyện lớn mật nhất trong đời —— ông sửa đổi băng video sát hạch của học sinh kia, sau đó buộc tội hắn gian lận...!
Kết quả cuối cùng là học sinh kia bị trường quân đội đuổi học, trên lưng mang vết nhơ cả đời...
Chuyện này là bí mật trong lòng ông, không ai biết tội ác mà ông đã làm.
Ông tưởng rằng sau khi làm xong chuyện này mình sẽ sợ hãi mà kiềm chế lại, nhưng ông dần dần phát hiện mình lại có thể đạt được cảm giác hưng phấn khi chèn ép học sinh...
Ông đã quản lý hầu hết các đại đội, và không có người đứng ra tố cáo hành vi của ông, sau đó —— ông duỗi tay đến đội đặc biệt, vừa nghĩ đến có thể chèn ép đội đứng đầu, thiên tài xuất sắc của trường quân đội này liền hưng phấn đến phát run...
......
"Ông ta đang nghĩ gì vậy? Giống như một kẻ thô lỗ.
"
"Thật, lâu như vậy không ai nói, ông ta thật đúng là coi trọng mình mà."
"Thật con mẹ nó cho chút mặt mũi liền không biết xấu hổ."
......
Suy nghĩ của Hàn Vệ Bang bị thanh âm dần dần khuếch đại của đội đặc biết kéo trở về, ông nhìn Sở Nghiêu đang cuối đầu nhìn mình, trong lòng nhất thời rung lên —— tâm tư của mình phảng phất như bị đôi mắt màu nâu nhạt không nhiễm cảm xúc kia nhìn thấu...
"Ngươi...!Láo xược! Ta...!Ta muốn báo cáo lên cấp trên, bọn khốn các ngươi quả thực vô pháp vô thiên (4)"
(4)无法无天 - nó từng có nghĩa là tùy ý làm điều xấu bất chấp luật pháp quốc gia và các nguyên tắc tự nhiên.
Ngày nay, nó thường được sử dụng để mô tả việc vi phạm pháp luật, kỷ luật và ngang ngược.
Hàn Vệ Bang hiện tại có chút hoảng sợ, ngữ điệu có chút run rẩy, ông cố gắng bình tĩnh lại, hai mắt trợn tròn.
"Phục rồi, thật đấy.
Quả thật đúng là kỳ ba (5).
"
(5) 奇葩[qí pā] - qí: hiếm, đặc biệt, rất đẹp, độc đáo, nổi bật; pā: hoa.
Ban đầu đề cập đến những bông hoa đẹp và lạ thường dùng để miêu tả những tác phẩm văn học nghệ thuật xuất sắc hoặc những nhân vật kiệt xuất.
Nay giống một trò đùa hơn, nó cũng chủ yếu chỉ ra những hành vi vượt xa hành vi và suy nghĩ của người bình thường và không thể tưởng tượng được.
"A —— lần đầu tiên tôi thấy một kẻ ngốc như vậy."
"Thật muốn phế ông ta, giống như bệnh thần kinh vậy.
Hàn Cẩu quả nhiên danh bất hư truyền.
"
Toàn bộ lửa giân của đội đặc biệt đều bị ông ta châm ngòi...
"Im lặng!" Phó đại đội trưởng Lý Nhiên nhìn hai người Sở Nghiêu và Hàn Vệ Bang đối đầu với nhau, lên tiếng ngăn lại nghị luận.
......
Sở Nghiêu hai tay nhét vào trong túi, nhẹ nhàng khom lưng xuống, cùng Hàn Vệ Bang nhìn thẳng, chậm rãi mở miệng nói: "Sau này làm việc thu liễm một chút, đừng đi khắp nơi cầm chút quyền lực thỏa mãn hư vinh kém cỏi kia.
"
Hắn lui về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách với Hàn Vệ Bang, dừng một chút lại nói: "Trước tiễn hay ngẫm lại xem mình có xứng hay không.
".