Những lời này âm lượng không cao, lại giống như một cái búa đập mạnh vào trong lòng Tần Đồ, đập đột ngột khiến anh cảm thấy choáng váng, tác dụng chậm là đờ đẫn, đau nhức.
Sau khi kịp phản ứng, giọng nói của anh có chút khàn khàn: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Sở Nghiêu nhíu mày cực nhẹ: "Rất khó hiểu sao?"
Tần Đồ bật cười, sau đó lại ngước mắt lên hỏi: "Cậu nhớ tới cái gì?"
Ánh mắt Sở Nghiêu nhìn anh có chút khó hiểu, nói: "Tôi chưa từng mất trí nhớ."
Tần Đồ nghe xong lời này lại nở nụ cười.
Nghiêng đầu, chống cằm cúi thấp cười, tiếng cười vang lên từ cổ họng, nghẹn ngào mà nặng nề.
"Ra vậy, được." Đôi mắt đen của Tần Đồ nhìn chằm chằm Sở Nghiêu, chậm rãi nói: "Vậy đáp án của vấn đề này tôi tạm thời không muốn nói cho cậu, chờ khi nào thích hợp tôi sẽ nói sau."
Lời nói rất có lý, Tần Đồ quả thật không có nghĩa vụ phải nói cho hắn biết.
Nhưng Sở Nghiêu không hiểu sao lại cảm thấy có chút khó chịu.
Hậu quả của việc khó chịu chính là sắc mặt thiếu tá tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, giống như Tần Đồ ở đối diện màn hình thiếu hắn một món nợ lớn.
Tần Đồ có chút hứng thú nhìn mặt Sở Nghiêu, cười nói: "Thiếu tá đừng nóng giận."
Sở Nghiêu lạnh lùng liếc anh một cái: "Ai tức giận?"
Tần Đồ nhướng mày, không lựa chọn tiếp tục chống đối. Anh bất đắc dĩ buông tay nói: "Là lỗi của tôi, tôi không có ý gì khác, thật sự là vì nói những thứ này ngay bây giờ không thích hợp, cậu muốn biết bất cứ thứ gì..."
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: "Toàn bộ tôi đều sẽ nói cho cậu biết."
Chỉ là không phải bây giờ.
Mặt anh dịu dàng, giọng nói ôn hòa, nhìn Sở Nghiêu không mở miệng nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ nhưng tràn đầy cưng chiều.
Như một tín đồ sùng đạo.
Ánh sáng ban ngày bên ngoài tinh hạm bị những cái cây cao lớn bên che khuất rốt cục cũng phá vỡ rào cảng, đi tới nơi nó nên tới.
Ánh sáng màu vàng chiếu vào sườn mặt Tần Đồ, yên tĩnh mà ấm áp. Anh thoạt nhìn như thần minh khiến người ta kinh ngạc ngưỡng mộ trong sử sách.
Tần Đồ bây giờ dường như rất khác so với trước kia.
Sở Nghiêu sửng sốt hai giây, tránh ánh mắt.
Mặc dù hắn cũng không biết tại sao hắn phải làm như vậy.
Giống như có tật giật mình.
Nghĩ đến đây, Sở Nghiêu trong lòng tính toán một chút, xác định mình không phải kẻ trộm, cảm giác tội lỗi vô lý này thực sự rất kỳ lạ.
Cho nên hắn thản nhiên quay đầu lại, nhìn Tần Đồ.
Như là đang đánh bạc để chứng minh cái gì đó.
Mang theo hai phần phong cách thường thấy của thiếu tá Sở, không sợ người, không nóng nảy.
"Bệnh của cậu trị liệu thế nào rồi?"
Có thể là do bầu không khí giữa hai người nhìn nhau quá xấu hổ, Tần Đồ sờ sờ mũi, lên tiếng nói sang chuyện khác.
Đã có người cho bậc thang sáng loáng, Sở Nghiêu không xuống cũng không được.
Hắn trầm giọng nói: "Bác sĩ Hải nói hiệu quả không tệ, thời gian điều trị có thể giảm khoảng bốn năm ngày."
Tần Đồ có chút kinh ngạc nhướng mày: "Vậy thì không bao lâu rồi?"
"Ừ."
"Thật mong được gặp một thiếu tá khỏe mạnh, hoàn chỉnh."
"Hoàn chỉnh?" Sở Nghiêu nhạy bén bắt được từ mấu chốt.
"Không có ý gì khác." Tần Đồ chớp mắt mấy cái, mỉm cười nói: "Bất cứ lúc nào thiếu tá ở trong lòng tôi đều hoàn chỉnh và hoàn mỹ."
Giọng điệu mang theo một loại mập mờ vi diệu.
Sở Nghiêu: "......"
"Nhiệm vụ của anh... thế nào rồi?" Sở Nghiêu không quản Tần Đồ nói, cụp mắt hỏi.
Tần Đồ không nói gì, miễn cưỡng ra dấu OK với hắn.
"Cần tôi giúp anh không?" Sở Nghiêu cứng họng nửa ngày, rốt cục cũng hỏi ra lời hắn vốn muốn nói.
Tần Đồ vẫn lười biếng dựa vào vị trí lái, nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Khách quan thì không cần, chủ quan thì cần."
Sở Nghiêu: "?"
"Ý của tôi là nhiệm vụ hay không nhiệm vụ không quan trọng, chủ yếu nhìn thấy cậu là được."
Sở Nghiêu: "......"
Đối mặt với Tần Đồ hết lần này đến lần khác cơ trí phát biểu, Sở Nghiêu im lặng lựa chọn bỏ qua.
Chỉ cần hắn không để ý tới, cũng sẽ không trúng bẫy Tần Đồ.
"Tý nữa đi Hôi Tinh?"
"Vốn cũng tính như vậy." Tần Đồ cười đến mặt mày khẽ cong, "Nhưng hiện tại tôi không muốn làm như vậy nữa."
Sở Nghiêu nhìn anh, yên lặng chờ anh nói tiếp.
"Tôi đi tìm cậu, sau đó cùng cậu đi giải quyết nhiệm vụ cuối cùng kia."
Sau khi nói xong, Tần Đồ đã chuẩn bị sẵn tâm lý Sở Nghiêu sẽ từ chối không cho anh đi Dương Tử Tinh, anh chống cằm chờ câu nói kia.
Không ngờ điều chờ đợi lại là giọng nói lạnh nhạt của Sở Nghiêu —— "Biết rồi".
Tần Đồ thoáng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại cười: "Được, nhớ chờ tôi."
Sở Nghiêu nhìn anh một cái, không trả lời nữa, vươn tay tắt thông tấn khí.
Hình ảnh phút chốc biến mất, trong tinh hạm trở lại yên tĩnh. Tần Đồ tựa vào ghế mặt mày rủ xuống, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
......
"Không tìm thấy?"
Trong một tòa thành ở trung tâm Lam Thành, nam nhân có đôi mắt màu đỏ cầm ly rượu nhàn nhã dựa vào ghế da màu mực cao cấp, mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng, cả người bao phủ một tầng áp suất thấp, bị vây bên bờ vực tức giận.
Thú nhân cấp thấp khom người đứng bên cạnh gần như sắp biến thành sàng trấu (1), mồ hôi trán hợp thành một dòng nhỏ theo gò má trượt xuống, gã cũng không dám giơ tay lên lau.
(1) 篩糠: Ẩn dụ cho sự run rẩy của cơ thể.
"Chủ nhân...... Chúng tôi thật sự đã dốc hết toàn lực, tất cả địa phương ở Lam Thành đều không có thú nhân như ngài nói."
Âm thanh thú nhân cấp thấp nhỏ như ruồi muỗi, uy áp đến từ huyết mạch chủng tộc thú nhân cấp cao làm cho tóc gáy gã dựng thẳng, gần như không thở nổi.
Nhưng không có cách nào, gã phát động tất cả người dưới gia tộc Solomon đi lục soát, đều không có cách nào tìm được tung tích "Thú nhân tóc vàng đeo kính râm" trong miệng chủ nhân.
Ngay cả tóc vàng cũng không thấy mấy người, tất cả đều không phải là người chủ nhân muốn tìm.
Hết thảy mang đến chỉ là uổng công làm cho chủ nhân nổi trận lôi đình.
Eli Solomon ném mạnh ly rượu đỏ trong tay xuống đất.
Trên mặt đất trải thảm nhung tinh xảo, ly rượu đập xuống gần như không phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ còn lại rượu màu đỏ im lặng uốn lượn trong thảm nhung.
Thú nhân xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống, cúi đầu trong lòng run sợ, ánh mắt nhìn lên thảm nhung bị rượu thấm ướt, tràn đầy hoảng sợ.
Dường như thứ làm cho thảm nhung dính không phải là rượu, mà là máu của bọn họ.
Thú nhân từ trước đến nay đều như thế, có ý thức giai cấp vô cùng ngoan cố.
Hoàng tộc trong lòng bọn họ không thua gì thần.
Những quý tộc khác mặc dù không đến mức huy hoàng như hoàng tộc, nhưng cũng có thể sở hữu được một lượng lớn vật phụ thuộc, bao gồm các loại thú nhân cấp thấp hoặc trung giai.
Chỉ cần là thứ bọn họ muốn, có rất ít trường hợp không thể đạt được.
Càng không chiếm được, bọn họ càng cảm thấy như đang khiêu chiến quyền uy của bọn họ, lại càng muốn.
Lần trước Eli Solomon ở Lam thành nhìn thoáng qua Tần Đồ, trở lại trong gia tộc thật lâu vẫn không thể quên, trong đầu tất cả đều là bóng dáng cao ngất hung hãn kia.
Thậm chí làm cho gã hoàn toàn mất đi hứng thú với thú nhân khác.
Loại tình huống này chưa từng xuất hiện, gã mất vài ngày mới hiểu được loại khác thường này gọi là vừa gặp đã yêu.
Sau khi hiểu rõ thì tương đối dễ làm.
Nếu đã thích, vậy thì để anh ta trở thành vật sở hữu của mình không phải là tốt rồi sao?
Chỉ là nam nhân trẻ tuổi tóc vàng kia dường như cũng là thú nhân cao cấp, muốn có được anh ta chỉ sợ là không dễ dàng như vậy.
Eli Solomon rũ mắt lẳng lặng nhìn rượu màu đỏ trên mặt đất bị thảm nhung hút hết hầu như không còn, một lát sau, khóe môi chậm rãi giương lên.
Như vậy, càng có tính khiêu chiến không phải sao?
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Quá buồn ngủ...... Chỉ viết một nửa, còn lại buổi sáng tiếp tục, hú~. (*/ω*)
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2020-10-1021:37:40~2020-10-1600:57:02~. Ngôn Tình Trọng Sinh
Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném mìn: A, 2 cái; Demo – test, mây đen 1 cái
Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Nước lạnh nước lạnh mở 4 chai; Y 1 bình;
Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!