Cùng Trưởng Quan Aa Luyến

Hải Kim bây giờ hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra (1), đành phải cười khan hai tiếng. Dựa vào trí thông minh cuối cùng còn sót lại của mình mà đoán hiện tại anh nên im lặng mới đúng.

(1)Câu gốc: 丈二的和尚摸不着頭腦: Hòa thượng hai trượng sờ không được đầu

Mặc dù anh không rõ anh đã nói không đúng câu nào, đụng vào họng súng Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu cúi đầu im lặng, Hải Kim không thể thấy rõ sắc mặt của hắn, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy quai hàm sắc bén cùng đôi môi mím chặt của Sở Nghiêu, còn có một đoạn cổ trắng lạnh kia.

Lại nói da Sở Nghiêu thật sự rất trắng, Hải Kim bây giờ mới phát hiện ra.

Nhưng mà... Trắng thì trắng, dấu đỏ phía trên là có chuyện gì?

Còn vừa vặn ở vị trí tuyến thể.

Mẹ nó, đây chính là tuyến thể của Alpha cấp S, ai có lá gan chạm vào nó?!

Hải Kim khiếp sợ đến quên cả chớp mắt, nội tâm vô cùng khâm phục người dám lưu lại dấu móng vuốt tội ác sau gáy Sở Nghiêu.

Cùng là Alpha, anh đương nhiên biết rõ tuyến thể của Alpha có ý nghĩa như thế nào, trên cơ bản đó là khu vực cấm của mỗi Alpha, không phải Omega do mình nhận định và đánh dấu thì không thể chạm vào.

Alpha càng không có khả năng.

Nếu một Alpha dám chạm vào tuyến thể của Alpha khác, không thể nghi ngờ đó chính là đang khiêu chiến, không cho một quyền đánh chết đã là không tệ rồi.

Này con mẹ nó còn làm dấu cho đỏ, nếu là một Omega lưu lại, ban ngày ban mặt ai làm ra loại hành vi này, Omega này không biết phóng túng bao nhiêu.

Chậc chậc.


Tần Đồ à Tần Đồ, nếu không nhanh xuống tay, góc tường của cậu sẽ bị người khác đục mất.

"Sở Nghiêu à, cái này...... Sau gáy cậu sao vậy?" Hải Kim kiềm chế không được tâm hóng chuyện đang cháy hừng hực, nhịn không được hỏi một câu.

Sở Nghiêu hơi ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại liếc Hải Kim một cái, dường như nghe không hiểu, tay nâng lên ấn ấn sau gáy mình, hỏi: "Sao vậy?"

Hải Kim nhanh chóng nháy mắt mấy cái, chỉ chỉ sau gáy Sở Nghiêu, dập đầu nói: "Đỏ, giống như là bị véo."

Cánh tay Sở Nghiêu nâng lên hơi khựng lại, híp mắt, ngừng một hồi mới chậm rãi mở miệng: "Không có gì, không cẩn thận bị đụng."

Hải Kim: "... A, là như vậy à."

Đoán xem tôi có tin hay không.

Hay cho một chiêu giấu đầu lòi đuôi, Tần Đồ bị cạy góc tường thật nặng!

"Chúc mừng, ngày mai sẽ xuất viện." Hải Kim vừa mặc niệm thay cho Tần Đồ, ngoài miệng còn không quên hàn huyên.

"Ừ." Sở Nghiêu buông tay ấn gáy, "Cảm ơn."

"Uầy, cậu đừng khách khí như vậy." Hải Kim nhịn không được cười cười, "Đều là bạn bè còn khách khí như vậy, bệnh này của cậu tôi có thể chữa khỏi coi như là mang theo một chút vận khí, thiên thời địa lợi nhân hòa (2) mà."

(2) 天時地利人和: thành ngữ cổ truyền trong văn học Trung Quốc, được sử dụng để miêu tả một tình huống hoàn hảo, khi các yếu tố bên ngoài (thiên thời, địa lợi) và yếu tố bên trong (nhân hòa) đều đồng thuận và hỗ trợ cho một kết quả tốt đẹp, hay còn được nói qua câu khác dễ hiểu hơn chính là "đúng lúc, đúng thời điểm".

Hải Kim nói chuyện từ trước đến nay khiêm tốn, ngoài mặt "quá khen quá khen", nhưng suy nghĩ trong lòng lại nghiễm nhiên là "Chỉ có vậy? Sao có thể làm khó được ta? Ha, không hổ là ta".


"Vậy ngày mai cậu sẽ rời đi sao?"

"Ừm, cảm ơn khoảng thời gian này đã tiếp đãi."

"Đừng khách khí nhiều như vậy." Hải Kim cười bất lực, liên tục xua tay, nói:" Không ở chơi thêm vài ngày nữa sao?"

"Không được, còn có việc."

"Có việc? Việc gì vậy? Không đi cùng Diêu Văn Phỉ sao? Thằng nhãi kia còn phải ở đây ít nhất nửa tháng."

"Diêu Văn Phỉ?" Sở Nghiêu liếc mắt, "Hắn còn có chuyện gì?"

Không quay lại trường quân đội Liên Bang, ở lại đây làm gì.

Trước khi Hải Kim nói, ánh mắt khinh bỉ đã hiện trước: "Hắn để ý một Omega ở phòng khám của chúng ta, thề trong vòng nửa tháng phải theo đuổi được, không được sẽ không đi."

Vừa dứt lời Hải Kim bày ra vẻ mặt lo lắng bổ sung: "Hắn sẽ không ở đây cả đời chứ, dù sao với chỉ số thông minh của hắn, làm sao có thể theo đuổi được người."

Sở Nghiêu: "......"

Hải Kim: "Chết tiệt, tôi thảm quá, lại gặp phải một món đồ ngu ngốc như vậy."

"Lát nữa tôi đi nói chuyện với cậu ấy, sẽ để cậu ấy đi." Sở Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt sầu não của Hải Kim, suy nghĩ một chút, nói.

"Không sao, không sao, tôi chỉ tùy tiện châm chọc một chút thôi." Ai ngờ Hải Kim nhanh chóng xua tay, phủ định.


Sở Nghiêu nhíu mày: "Sẽ không gây thêm phiền toái cho anh chứ?"

Hải Kim lắc đầu: "Không, cũng chỉ là chuyện thêm một chén cơm mà thôi."

Hải Kim: "Không đúng, phải thêm vài chén, Diêu Văn Phỉ hắn con mẹ nó ăn rất được."

Sở Nghiêu: "......"

"Đúng rồi, Sở Nghiêu." Hải Kim nói xong ngữ khí chợt trở nên nghiêm túc, "Trí nhớ của cậu có bị mất bởi vết thương trên đầu không?"

"Không có."

"Không có?" Hải Kim có chút nghi hoặc, "Không đúng, tôi kiểm tra não phải của cậu đã từng bị tổn thương, vết thương ở vị trí mấu chốt này, trí nhớ vậy mà có thể lưu lại?"

Sở Nghiêu mím môi: "Bác sĩ năm năm trước làm kiểm tra cho tôi nói như vậy, ông ta nói trí nhớ của tôi không bị tổn hại gì."

"Hơn nữa, bản thân tôi cho tới bây giờ vẫn chưa thấy đoạn ký ức nào thiếu sót."

—— Bao gồm nguyên nhân đi Hôi Tinh là cùng cha hắn Sở Vệ Viễn đi chấp hành nhiệm vụ, nguyên nhân bị thương là vì cứu một thú nhân, cùng với các loại chuyện sau khi bị thương.Những sự kiện mạch lạc này hắn đều nhớ rõ.

Chỉ là... hắn có một điểm không rõ lắm —— chính mình lúc trước tại sao phải đi cứu một thú nhân, một thú nhân mới gặp đến bây giờ ngay cả mặt cũng không nhớ rõ.

Thậm chí vì tên thú nhân này thiếu chút nữa liều mạng mình.

Không hợp lý chút nào.

Giống như là một sợi xích bị chặt đứt sau đó được hàn lại, cho dù nó vẫn là một sợi xích, nhưng không còn là cái ban đầu kia, chỉnh thể đều hiện ra một loại cảm giác đột ngột vi diệu.

Nhưng hắn suy nghĩ thật lâu cũng không thể tìm được nguyên nhân sinh ra loại cảm giác đột ngột này, đành phải quy xúc động này là nhất thời.


Sở Vệ Viễn năm năm trước đã nói qua điểm này, sau đó đem hành vi lỗ mãng của Sở Nghiêu tổng kết là tuổi quá nhỏ, lòng tốt quá nhiều, gặp chuyện không suy nghĩ chu toàn, lúc này mới dẫn đến hắn sẽ ra tay tương trợ một thú nhân xa lạ.

"Vậy cái này..." Hải Kim há miệng "cái này cái này" nửa ngày cũng không có rõ vì sao, cuối cùng nhếch miệng cười nói:" Chỉ có thể nói rõ cậu rất may mắn."

Dù sao thời gian trôi qua quá lâu, vết thương ở não Sở Nghiêu hiện tại gần như đã khỏi hoàn toàn, cho dù anh là một bác sĩ tự nhận là y thuật hoàn mỹ, cũng không thể đoán trước chính xác tình huống cụ thể Sở Nghiêu bị thương cứu chữa năm năm trước.

Rốt cuộc có thiếu trí nhớ hay không chỉ có bản thân Sở Nghiêu và bác sĩ lúc đó rõ ràng, anh đã không thể xác minh.

Môi Sở Nghiêu mím chặt, mi mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì, im lặng không nói.

"Nhưng cũng có thể, sau khi vết thương lành lại, cậu sẽ thu hoạch được một đoạn ký ức mà cậu cho rằng nó không tồn tại nhưng trên thực tế là cậu đã quên."

Hải Kim tiếp tục nói: "Đến lúc đó không biết là kinh hãi hay là kinh hỉ."

Ánh mắt Sở Nghiêu giật giật, nhìn anh chằm chằm.

Hải Kim vội vàng giải thích: "Hahaha tôi chỉ đùa một chút, đừng để ý. Loại chuyện này đều là xác suất cực nhỏ. Cậu đã không có ý thức thiếu trí nhớ, như vậy trí nhớ của cậu hẳn là hoàn chỉnh."

"Huống hồ bác sĩ điều trị chính của cậu lúc đó cũng chẩn đoán như vậy sao, ông ta không có khả năng cố ý lừa đâu."

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay hình như có chút ngắn, lần sau nhất định sẽ dài hơn.

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian đó~

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Mây đen 1;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận