Thấy Lan phi ở trước mặt mọi người làm nũng với Tiêu Sát như thế, Triệu Thanh Uyển và Lương phi đều không vui.
Tiêu Sát cũng không ngờ nữ nhân này chẳng biết kiêng kỵ, dám ở trước mặt hoàng hậu và Lương phi đòi sủng ái.
Cho nàng ta chiếm chút tiện nghi, hắn lập tức lặng lẽ rút cánh tay của mình ra, cười nói: "Chỉ cần Lan phi cùng hoàng hậu và Lương phi làm tốt chuyện cắt giảm chi tiêu hậu cung, trẫm đương nhiên sẽ đến Y Lan Điện thăm nàng.
Nếu làm không tốt..."
"Nếu làm không tốt, hoàng thượng sẽ làm thế nào với thần thiếp?"
"Nếu làm không tốt, trẫm sẽ phạt tiền tiêu ba tháng của nàng!"
"Sao cơ? Hoàng thượng, đừng mà! Thần thiếp chắc chắn sẽ cùng hoàng hậu và Lương phi làm tốt việc này." Tiêu Sát nói một câu hai nghĩa.
Lan phi không hiểu, nhưng Lương phi thì hiểu rất rõ.
Nàng biết Tiêu Sát đang mượn việc này cảnh cáo Lan phi và nàng, muốn các nàng phối hợp với hoàng hậu cho tốt, đừng hòng giở trò ngáng chân hoàng hậu.
Nếu không, hắn chắc chắn sẽ nghiêm trị.
Lương phi thầm cười lạnh.
"Được rồi, hoàng hậu, Lương phi, trẫm về Tuyên Thất Điện, các nàng bận đi."
"Vâng, thần thiếp cung tiễn hoàng thượng."
"Thần thiếp cũng cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng đi thong thả."
Lan phi cũng hờn dỗi khom người hành lễ với Tiêu Sát, hắn đi đi rồi, ánh mắt nàng ta vẫn dõi theo.
Triệu Thanh Uyển thầm quan sát nàng ta, trầm giọng: "Được rồi, chúng ta tiếp tục thôi."
"Vâng.
Lan phi tỷ tỷ, hay là để muội viết tiếp nhé?"
"Muội muội muốn viết thì viết đi, dù sao ta cũng mệt rồi."
Hoàng thượng đã đi rồi, Lan phi cũng không còn động lực thể hiện, lập tức đẩy giấy bút đến trước mặt Lương phi.
Ba người, nói đúng hơn chỉ có Triệu Thanh Uyển và Lương phi bận đến gần giờ ăn trưa.
Triệu Thanh Uyển khách sáo giữ hai người lại: "Hai vị muội muội bận rộn cùng bổn cung cả buổi sáng, cơm trưa hôm nay mọi người ở lại Phượng Nghi Điện ăn nhé?"
Vừa nghe vậy, Lan phi lập tức tỉnh táo trở lại, hai mắt sáng lên: "Có phải hoàng thượng sẽ qua đây ăn trưa không?"
"Ha ha, bổn cung không biết, có lẽ vậy."
"Vậy được, Lương phi muội muội, hôm nay chúng ta ở lại Phượng Nghi Điện ăn trưa đi."
"Muội muội thế nào cũng được, đều nghe hoàng hậu nương nương sắp xếp." Lương phi cười trả lời, trong lòng thì chờ mong ba nữ nhân và Tiêu Sát cùng ăn trưa sẽ như thế nào.
Tiêu Sát cứ tưởng hai nữ nhân kia đã đi, thế nên giữa trưa ở Tuyên Thất Điện bận rộn xong, hắn liền hào hứng chạy tới Phượng Nghi Điện.
Không ngờ mới đến Phượng Nghi Điện, hắn lại thấy Lan phi kệch cỡm nghênh đón hắn: "Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng bận xong rồi, thần thiếp đợi ngài lâu lắm rồi đấy."
"Ha ha, Lan phi còn ở đây sao?"
"Đúng vậy, hoàng hậu nương nương giữ thần thiếp và Lương phi muội muội ở lại ăn trưa.
Thần thiếp tính canh giờ, thầm nghĩ hoàng thượng cũng sắp tới nên cố tình đứng ngoài sân chờ hoàng thượng."
"Lan phi có lòng.
Vào trong thôi."
"Vâng."
Lan phi hoàn toàn đắm chìm vào niềm vui sắp ăn trưa cùng Tiêu Sát, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Sát đang cau mày khó chịu.
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng."
"Hoàng hậu và Lương phi miễn lễ."
Thấy Tiêu Sát vào phòng, Triệu Thanh Uyển và Lương phi cùng đứng dậy hành lễ.
Nghe Triệu Thanh Uyển vẫn chào mình như trước, Tiêu Sát híp mắt.
Nữ nhân này!
Mới sáng hứa với hắn, sẽ nhớ lời hắn nói, sau này thấy hắn về Phượng Nghi Điện sẽ đổi lại nói "Hoàng thượng ngài về rồi".
Nhưng chỉ mới bữa sáng, nàng đã hoàn toàn quên mất việc này.
Lát nữa hắn chắc chắn phải trừng phạt nàng, xem nàng còn dám bỏ ngoài tai lời hắn nói hay không?
"Hoàng thượng, cơm trưa chuẩn bị xong rồi, chúng ta cùng ăn trưa đi được không?"
"Không vội, hoàng hậu cùng trẫm đi thăm An Ninh trước, thăm xong sẽ quay lại ăn trưa.
Lương phi, Lan phi, các nàng ở đây đợi đi."
"Vâng."
Tiêu Sát vừa dứt lời đã bỏ đi trước.
Triệu Thanh Uyển mỉm cười với Lương phi, sau đó theo Tiêu Sát đến phòng của An Ninh.
Lan phi thấy hai người họ một trước một sau rời đi, bất mãn bĩu môi.
Lương phi đi đến bên cạnh nàng ta, tươi cười kiến nghị: "Lan phi tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi, muội đoán hoàng thượng và hoàng hậu cũng không thể về nhanh như vậy."
"Sao ngươi biết?"
"Ha ha, muội muội đoán thôi.
Tỷ tỷ không đi, vậy một mình muội đi."
"Đi, sao lại không đi? Chứ tiếp tục ở đây làm gì?"
Lan phi tức giận quát, sau đó cùng Lương phi ra ngoài vừa thất thần ngắm hoa, vừa chờ Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển đến đông thiên điện thăm An Ninh công chúa xong quay lại.
Tiêu Sát vừa vào phòng của An Ninh liền đuổi hai bà vú đi, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Triệu Thanh Uyển, chất vấn nàng: "Hoàng hậu, vừa rồi có phải nàng đã quên chuyện gì không?"
"Thần thiếp quên chuyện gì sao?"
"Chuyện bữa sáng nàng hứa với trẫm, chỉ mới nửa ngày đã cần trẫm nhắc lại? Trí nhớ của hoàng hậu e là còn không bằng An Ninh đấy."
"À, thì ra là việc này, thần thiếp nhớ chứ."
Không phải Triệu Thanh Uyển không nhớ, mà khi nãy có mặt Lương phi và Lan phi, nàng không muốn khiến họ ghen ghét mà thôi, vậy nên mới không làm theo yêu cầu của Tiêu Sát hồi sát.
"Vậy nàng còn không mau nói lại cho trẫm nghe!"
"Vâng, thần thiếp biết rồi, thần thiếp tuân lệnh.
Hoàng thượng, ngài về rồi."
Câu trước Triệu Thanh Uyển còn mang cảm giác bất lực thỏa hiệp, nhưng ngay câu sau nàng đã tỏ ra dịu dàng thân thiết làm Tiêu Sát cũng phải sửng sốt.
Tiêu Sát lập tức đặt hai tay lên vai nàng, sung sướng đáp lại: "Ừ, trẫm về rồi, buổi sáng hoàng hậu có nhớ trẫm không?"
"Hoàng thượng chỉ mới rời khỏi Phượng Nghi Điện một canh giờ thôi, việc này còn cần hỏi à?"
"Đương nhiên cần.
Trẫm muốn thời điểm không có trẫm, nàng sẽ luôn luôn nhớ đến trẫm."
"Hoàng thượng làm khó người khác quá, chẳng lẽ thần thiếp không cần làm gì, cũng không cần ngủ luôn sao?" Triệu Thanh Uyển thật sự bất lực với nam nhân này.
"Trẫm mặc kệ! Trẫm muốn hoàng hậu phải nhớ đến trẫm mọi lúc!"
"Hoàng thượng đúng là càng ngày càng trẻ con, câu này nếu để Lan phi và Lương phi nghe được, bọn họ chắc chắn sẽ không tin hoàng thượng lại có thể nói như vậy."
"Hoàng hậu yên tâm, cả đời này họ cũng không có cơ hội nghe đâu.
Lời này trẫm chỉ nói cho một mình hoàng hậu nghe." Tiêu Sát cúi đầu nhẹ nhàng hôn Triệu Thanh Uyển.
Hai người hôn nhau một lúc rồi quay lại ăn trưa với Lan phi và Lương phi..