Hôm sau Dĩnh phi sai người đi hỏi thăm tên của thị vệ tối qua, sau đó đến Thường Ninh Điện la cà.
Nàng đến chủ điện nói chuyện nhà với Lan phi một lúc rồi qua thiên điện tìm Thẩm quý nhân.
Sau khi được nha hoàn Tử Quyên của Thẩm quý nhân xác nhân, nàng mới biết thị vệ lén lút gặp thị vệ tối qua tên Tiểu Liễu.
Từ sau khi Tố Yên trở thành nha hoàn làm việc nặng trong Thường Ninh Điện, nha hoàn thân tín của Lương phi là Tiểu Đào, kế đến là Tiểu Liễu và một cung nữ khác hàng ngày đều vào chủ điện làm những việc tinh tế.
Trước khi rời khỏi Thường Ninh Điện, Dĩnh phi bảo Tử Quyên tìm cớ dẫn Tiểu Liễu đến một chỗ hẻo lánh ở Ngự Hoa Viên vào giờ Mùi buổi chiều.
Nàng ở đó đợi sẵn.
Thấy hai người tới, Dĩnh phi tươi cười bước lên hàn huyên: "Ngươi tên Tiểu Liễu đúng không?"
Tử Quyên và Châu Nhi lập tức lui xuống, nơi này chỉ còn Dĩnh phi và Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu thấy thế, sợ sệt đáp: "Nô tỳ tham kiến Dĩnh phi nương nương, nô tỳ chính là Tiểu Liễu."
"Ngươi biết thị vệ Trương Lương không?"
"Hồi...!Hồi nương nương, nô tỳ...!Nô tỳ..."
"Ngươi không chỉ quen, hơn nữa còn vì tên đó mà coi rẻ cung quy, nửa đêm hẹn gặp hắn gần hồ sen, tư thông với nhau, vi phạm tội dâm loạn hậu cung, bổn cung có nói oan cho ngươi không?"
"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng! Nô tỳ và Lương ca là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ.
Lương ca nói chờ nô tỳ xuất cung sẽ cưới nô tỳ, nô tỳ và huynh ấy không phải tư thông...!Cầu xin nương nương tha mạng, cầu xin nương nương tha mạng." Tiểu Liễu sợ hãi quỳ xuống xin tha.
Nàng và Trương Lương thật sự lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua hai người làm việc ở hai nơi khác nhau, ban ngày không được tự do, chỉ có thể nửa đêm lén gặp mặt.
Trương Lương đã hai mươi tuổi, đang ở giai đoạn sức sống tràn trề, mỗi lần gặp nàng đều muốn cùng nàng thân mật.
Nàng sống trong cung cũng cô đơn, cũng muốn tìm chút ấm áp, hơn nữa lại có tình cảm với Trương Lương, tuy biết như thế là mất mặt nhưng vẫn nhiều lần chiều theo ý hắn.
Nghe Tiểu Liễu giải thích, Dĩnh phi cười nói: "Vậy sao? Thì ra là thế.
Có điều đừng nói các ngươi chưa thành thân, cho dù đã thành thân nhưng các ngươi làm việc đó ở Ngự Hoa Viên cũng đã phạm vào tội dâm loạn hậu cung.
Hiện giờ bổn cung đang quản lý lục cung, nếu đã biết việc này thì đương nhiên không thể mặc kệ, kẻo hậu cung sau này vẫn còn xảy ra chuyện gièm pha tương tự."
"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tỳ biết lỗi rồi, lần sau nô tỳ không dám nữa, cầu xin nương nương bỏ qua cho nô tỳ và Lương ca, cầu xin nương nương bỏ qua cho nô tỳ và Lương ca..."
"Xem ra ngươi thật lòng với Lương ca của ngươi.
Thế này đi, bổn cung không quanh co với ngươi nữa, hôm nay bổn cung lén gọi ngươi ra đây là muốn hỏi thăm ngươi một việc.
Chỉ cần ngươi trả lời đúng sự thật, nội dung câu trả lời có giá trị, bổn cung sẽ tha cho ngươi và Trương Lương."
"Nương nương muốn nghe chuyện gì? Chỉ cần nô tỳ biết, nô tỳ nhất định sẽ trả lời đúng sự thật!" Vừa nghe Dĩnh phi nói có thể tha cho mình và Trương Lương, Tiểu Liễu kích động đáp.
Dĩnh phi lấy một bức tranh giấu trong ống tay áo ra, mở cho Tiểu Liễu xem: "Ngươi có quen tiểu thái giám trong bức tranh này không?"
"Nô tỳ chưa từng gặp người này."
"Vậy hai ngày nay ngươi có nghe Lương phi và Tiểu Đào nói chuyện với nhau muốn xử lý tiểu thái giám nào không?"
"Xử lý tiểu thái giám? Việc này...!Nô tỳ không nghe hai người họ nói.
Có điều đêm hoàng hậu sinh tiểu hoàng tử, lúc nô tỳ vào tẩm điện của Lương phi thì có nghe họ nhắc đến Dịch U Đình.
Nô tỳ thấy bọn họ đột nhiên nhắc đến Dịch U Đình có hơi kỳ lạ nên ấn tượng rất sâu."
"Dịch U Đình? Bổn cung đúng là quên nơi đó! Xem ra hành động của họ nhanh thật!"
Dĩnh phi không ngờ lòng dạ của Lương phi còn thâm sâu ngoan độc hơn mình tưởng tượng, nhanh như vậy đã đày quân cờ kia đến Dịch U Đình sống không bằng chết.
"Nương nương nói gì cơ?"
"Không có gì, việc hôm nay ngươi gặp bổn cung không được nói với bất kỳ ai khác, có nghe thấy không? Nếu không bổn cung sẽ trừng trị ngươi và Trương Lương!"
"Vâng, nô tỳ biết rồi, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai, tạ nương nương tha mạng, tạ nương nương."
"Được rồi, ngươi đi đi."
"Vâng, vậy nô tỳ cáo lui."
Sau khi Tiểu Liễu đi, Dĩnh phi lập tức dẫn Châu Nhi đến Dịch U Đình.
Ở Dịch U Đình, nàng cuối cùng cũng tìm được thái giám trong tranh, tên Tiểu Lâm Tử.
Từ Tiểu Lâm Tử, nàng được biết người bảo gã hôm ấy đến Phượng Nghi Điện truyền lời chính là Tiểu Đào hầu hạ Lương phi.
Để đề phòng Tiểu Lâm Tử bị Lương phi diệt khẩu, Dĩnh phi đi nói chuyện với quản sự Dịch U Đình bảo lãnh Tiểu Lâm Tử ra, đưa về Chiêu Dương Điện, sai người trông giữ và bảo vệ.
Sau đó nàng lập tức đến Tuyên Thất Điện phục mệnh.
Nghe xong, Tiêu Sát nắm chặt hai tay thành đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Nữ nhân độc ác Lương phi kia làm hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác, không loại trừ không được!
Có điều Hằng Nhi còn chưa đầy tháng, phụ thân của Lương phi lại có địa vị cao, còn thuộc phe phái đối lập với Lan phi, hắn còn cần họ kiềm chế nhau trên tiền triều.
Lương phi bắt buộc phải diệt trừ, có điều phải có kỹ xảo, không để ảnh hưởng đến việc phụ thân của Lương phi tiếp tục trung thành với hắn mới được.
Nếu dùng phương pháp giống cách diệt trừ Tào thục phi, Tiêu Sát lo tiền triều hậu cung sẽ có những lời đồn, vậy nên hắn phải tìm cách khác mới được.
Tiêu Sát nói với Dĩnh phi: "Việc lần này nàng làm rất tốt, trẫm quả nhiên không nhìn lầm nàng.
Có điều Tiểu Lâm Tử kia hại hoàng hậu sinh non, không thể giữ được."
"Ý của hoàng thượng là..."
"Tối nay sẽ có người đến Chiêu Dương Điện của nàng lén đưa Tiểu Lâm Tử đi, nàng cứ coi như không thấy."
"Vâng, thần thiếp biết rồi.
Vậy Lương phi và Tiểu Đào thì sao?"
"Hai người họ nàng không cần động vào, trẫm tự có sắp xếp."
"Đúng rồi, cung nữ nhắc đến Dịch U Đình cho nàng biết tên gì?"
"Tên Tiểu Liễu."
"Tiểu Liễu? Được, Tiểu Mục Tử, nhớ tên cung nữ này, sau này sẽ cần dùng đến."
"Vâng, nô tài nhớ rồi."
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương hiện đang ở cữ, thần thiếp có một việc không tiện xin chỉ thị nàng ấy, vậy nên muốn xin chỉ thị của hoàng thượng."
"Việc gì? Dĩnh phi cứ nói."
"Thì là...!Việc cung nữ và thị vệ tư thông trước giờ thần thiếp chưa từng gặp, cũng không biết phải xử phạt thế nào mới ổn, mong hoàng thượng cho ý kiến." Dĩnh phi đỏ mặt hỏi.
Việc cung nữ thị vệ tư thông với nhau nàng tin chuyện của Tiểu Liễu và Trương Lương không phải tiền lệ.
Lần này vì nàng lợi dụng được Tiểu Liễu nên bỏ qua, nhưng lần sau nếu còn gặp cũng không thể tiếp tục như vậy, bắt buộc phải xử lý.
Có điều việc tư thông nàng lại cảm thấy nên chia rõ tình huống.
Có những trường hợp thật sự làm bậy, nhưng cũng có những đôi lại lưỡng tình tương duyệt, nàng cho rằng không nên dùng chung một cách xử lý.
Nghe vấn đề của Dĩnh phi, Tiêu Sát cũng không được tự nhiên lắm, có điều hắn lập tức bình thường trở lại: "Việc này đợi trẫm về Phượng Nghi Điện hỏi hoàng hậu rồi sẽ cho nàng đáp án."
"Vâng."
Chương 184: Nhất trí
Giờ Hợi, Tiêu Sát ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương xong lập tức về Phượng Nghi Điện.
"Hoàng thượng về rồi.
Không phải thần thiếp đã nói ban đêm ngài cứ về Thanh Lương Điện đi sao?"
"Trẫm muốn ngủ cùng hoàng hậu của trẫm.
Lần trước nàng ở cữ trẫm không thể ở bên nàng, vậy nên bây giờ đêm nào cũng phải ở với nàng, không được thiếu đêm nào cả."
"Nhưng cơ thể thần thiếp vẫn còn chưa sạch sẽ, sợ hại ngài ban đêm ngủ không ngon..."
"Không sao, trẫm không để ý, trẫm chỉ cần ôm nàng là được."
Tiêu Sát vừa cởi áo vừa si tình nhìn Triệu Thanh Uyển đang xấu hổ.
Cởi áo xong, vừa lên giường, hắn lập tức ôm chặt Triệu Thanh Uyển, dịu dàng hôn lên môi nàng.
"Hoàng hậu, trẫm có một việc muốn thỉnh giáo nàng."
"Hoàng thượng bác học đa tài mà có việc thỉnh giáo nữ nhi như thần thiếp sao?"
"Đồ ngốc, trẫm đâu phải thần tiên vạn năng, đương nhiên không phải việc gì cũng giỏi.
Hôm nay Dĩnh phi hỏi trẫm phải xử lý cung nữ và thị vệ tư thông thế nào, trẫm cũng không biết phải làm sao nên định về hỏi hoàng hậu.
Nàng là nữ nhi, làm việc cẩn thận, lại lương thiện tốt bụng, nhất định sẽ có cách xử lý phù hợp hơn nam nhân."
"À, thì ra là chuyện này, nghe cách hoàng thượng nói thật ra ngài cũng không muốn trừng trị họ quá nặng có phải không?"
"Ừ, đúng là trẫm nghĩ thế.
Cung nữ và thị vệ cũng chỉ là người bình thường, ở bên nhau lâu khó tránh sẽ nảy sinh tình cảm, nếu nhất thời làm ra việc không hợp quy tắc cũng không phải không thể thông cảm."
"Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không ngờ ngài lại có thể suy nghĩ cho họ."
"Tuy là thiên tử nhưng trẫm cũng là nam nhân có máu có thịt, sao có thể không hiểu?"
Nghe Tiêu Sát nói, Triệu Thanh Uyển thật sự rung động, đầu tựa vào lòng hắn.
Tiêu Sát yêu chiều xoa tóc nàng: "Hoàng hậu, nàng nói xem phải xử phạt chuyện này thế nào đây? Nếu làm theo cung quy của tiên đế, e là trong hoàng cung sẽ có rất nhiều đôi uyên ương chịu khổ, trẫm thật sự không muốn thấy cảnh như vậy."
"Thần thiếp cảm thấy so với việc nghĩ cách xử phạt họ, không bằng chúng ta nghĩ xem làm thế nào để giảm bớt việc làm trái cung quy này xảy ra."
"Giảm bớt thế nào?"
"Theo thần thiếp thấy rất nhiều cung nữ và thị vệ trong cung đều đã đến tuổi thành hôn.
Nếu bọn họ thật sự lưỡng tình tương duyệt, muốn thành thân thì có thể đến Nội Vụ Phủ đăng ký, sau đó bảo Nội Vụ phủ phát hai tờ hôn thư cho họ, vậy sau này họ chính là phu thê hợp pháp, muốn gặp mặt hẹn hò cũng thoải mái hơn chứ không cần lén lút nữa.
Những cung nữ thị vệ địa vị cao có phòng riêng thì có thể ở cùng phu thê của mình." Triệu Thanh Uyển đề nghị.
Tiêu Sát tập trung lắng nghe, gật đầu tán đồng: "Ý kiến của hoàng hậu hay đấy, trẫm đồng ý."
"Còn nữa, nếu những người không có phòng riêng, thần thiếp nghĩ hay là chúng ta dành riêng ra mấy phòng trong cung cho họ đi.
Sau này cứ kinh doanh như khách điếm, chuyên mở cửa cho những cặp phu thê là cung nữ và thị vệ.
Có điều tiền thuê nhà không thể quá cao, kẻo họ lại thấy áp lực, nhưng đồng thời cũng không thể lấy quá thấp, tránh việc họ đêm nào cũng thức đến khuya, ban ngày không còn sức khỏe để làm việc.
Nếu chúng ta đã làm đến như vậy mà vẫn có người làm bậy trong cung, thế thì chỉ đành xử phạt theo cung quy.
Dù sao thì hoàng cung rộng lớn, lại nhiều hạ nhân, muốn quản lý họ tốt phải vừa khoan dung vừa nghiêm khắc.
Hoàng thượng, ngài thấy xử lý như vậy ổn không?"
Nghe kiến nghị của Triệu Thanh Uyển không theo khuôn mẫu, suy xét nhiều góc cạnh, vừa có nhân tình, Tiêu Sát thật sự rất bất ngờ, càng phải lau mắt ngước nhìn hoàng hậu của mình.
"Hoàng hậu, cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc còn chưa bao nhiêu thứ mà trẫm không biết đây? Cách như vậy cũng chỉ có mình nàng mới có thể nghĩ ra thôi.
Trẫm nghĩ các phi tần hậu cung chẳng ai có thể nghĩ ra cách giải quyết hợp lý cho việc này đâu.
Với tính cách của họ e là sẽ tống cổ tất cả cung nữ và thị vệ làm trái cung quy đến Dịch U Đình cho bớt việc."
"Ha ha, hoàng thượng nói thế là đồng ý với đề nghị của thần thiếp đúng không?"
Được Tiêu Sát khen ngợi, Triệu Thanh Uyển vừa vui vừa xấu hổ.
Nàng không ngờ bản thân còn đang ở cữ lại có thể trao đổi công việc với trượng phu, bày mưu tính kế cho hắn.
Được hắn nhờ vả, đồng thời cũng có thể giúp được hắn, nàng thật sự rất vui.
"Đương nhiên, tất cả cung nữ và thị vệ trong cung nói đến cùng đều đang làm việc cho trẫm, trẫm không thể quá khắt khe với họ.
Việc có thể làm được thì cố gắng làm, coi như là chút tâm ý trẫm trả lại họ.
Có điều việc này sẽ giống như mở chợ hoàng gia, là tiền lệ đầu tiên ở Đại Phụng, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến hoàng cung dậy sóng.
Hoàng hậu chỉ cần nghe những thảo luận tốt là được, những thảo luận không tốt nàng cứ coi như không nghe thấy, có biết không?"
"Thần thiếp biết rồi, chỉ cần là quyết định có lợi, thần thiếp không sợ những bình luận không tốt."
"Xem ra hậu cung thật sự cần đích thân hoàng hậu quản lý mới được.
Bọn họ đều chỉ là làm việc giúp nàng, có điều bồi dưỡng hai người đắc lực cũng rất quan trọng.
Nếu không hậu cung lớn như vậy, công việc lại nhiều, trẫm sợ nàng sẽ mệt mỏi." Tiêu Sát nhẹ nhàng nhéo má Triệu Thanh Uyển.
"Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp để họ thay phiên nhau quản lý hậu cung thật ra là đang sàng lọc chọn ra hai trợ thủ đắc lực."
"Cũng sắp hết một lượt rồi, hoàng hậu có người vừa ý chưa?"
"Đương nhiên là có, có điều ít nhất cũng phải để mọi người làm hết một lượt, nếu không những người chưa được thử chắc chắn sẽ không phục, cảm thấy thần thiếp không cho họ cơ hội."
"Ừ, việc này hoàng hậu cứ quyết là được.
Thế hai người hoàng hậu vừa ý nhất là ai, có thể nói cho trẫm biết, xem có nhất trí với trẫm không?" Tiêu Sát cười hỏi.
Triệu Thanh Uyển hờn dỗi nói: "Một người là Dĩnh phi ngài rất thích, một người là Tuệ quý nhân ngày xưa ngài sủng ái nhất đấy! Tóm lại đều là nữ nhân hoàng thượng thích!"
"Ha ha ha...!Đồ ngốc, xem nàng kìa, sao lại giận dỗi thế? Nếu nàng ghen với họ thì có thể không chọn họ, trẫm cũng không ép nàng phải chọn ai giúp nàng quản lý hậu cung."
"Hừ, đúng là thần thiếp ghen với họ, nhưng ai bảo bọn họ làm việc chu toàn, tính cách cũng hợp với thần thiếp, thần thiếp chỉ đành chọn họ thôi."
"Người hoàng hậu chọn cũng giống người trẫm chọn vậy.
Xem ra phu thê chúng ta đúng là tâm linh tương thông, ngay cả mắt nhìn người cũng nhất trí, ha ha ha..."
"Đáng ghét! Ai nhất trí với ngài?"
"Đương nhiên là với ái thê đấy!"
Dứt lời, Tiêu Sát liền hôn Triệu Thanh Uyển, không cho nàng cơ hội phản bác.
Bây giờ tuy hai người không thể làm gì, nhưng cũng khó kiềm nổi lòng, may mà cơn buồn ngủ ập đến, chỉ có thể lưu luyến bỏ qua cho đối phương..