Sau khi Trình Phú Quý và Lan phi tằng tịu với nhau xong, Trình Phú Quý lại lập tức mặc quần áo vào muốn đi.
Lan phi muốn tháo mặt nạ của hắn xuống, xem hắn là ai.
Trình Phú Quý đương nhiên không chịu: "Nếu ông đấy tháo mặt nạ xuống thì nàng còn thấy kích thích à? Hai ta sau này cứ thế đi! Ông đi đây, ngày mai ông sẽ còn đến."
Lan phi vẫn nhất quyết muốn tháo mặt nạ che nửa bên mặt hắn nhưng hắn đã nhanh như chớp trốn ra khỏi cửa sổ.
Nàng tức giận nghiến răng, mắng: "Lưu manh!"
Có điều mắng xong, nàng ta lại vuốt ve cơ thể mươn mướt ấm áp của mình.
Mấy đêm sau, giờ Tý hôm nào Trình Phú Quý cũng lén đến thăm Lan phi.
Lan phi được hắn làm cho sung sướng, ban ngày đối xử với hạ nhân Y Lan Điện tốt hơn rất nhiều.
Mãi đến khi nguyệt sự đến, nàng ta mới bảo Trình Phú Quý mấy ngày sau rồi đến.
Mà Cẩm Tú cũng coi như khổ tận cam lai.
Tuy vẫn còn danh phận phu thê với Trình Phú Quý nhưng nàng không còn bị hắn quấy rối nữa.
Có điều nàng vẫn chưa vừa lòng, vẫn muốn tìm cách xóa bỏ hôn sự của mình mới xem như cắt đứt hoàn toàn với hắn.
Nếu không sau này nàng xuất cung lấy chồng thế nào đây?
Hơn nữa danh xưng nương tử của Trình Phú quý khiến nàng cực kỳ phản cảm.
Lúc này.
Ba ngày thi hội đã kết thúc.
Sau ngày kết thúc, Tiêu Sát bảo Tiểu Mục Tử mang tất cả bài thi của Yến Tử Huân đến Tuyên Thất Điện.
Hắn muốn xem trước.
Ba ngày thi hội lần lượt thi kinh nghĩa, thi phú và vấn đáp.
Xem mỗi bài thi của Yến Tử Huân đều thành văn nước chảy mây trôi, kiến thức tư duy độc đáo, Tiêu Sát cũng phải khen ngợi: "Yến Tử Huân đúng là nhân tài hiếm có!"
Đọc xong mỗi bài thi của Yến Tử Huân, Tiêu Sát mới khép lại giao cho Tiểu Mục Tử: "Trả về Lễ Bộ, bảo họ nên phê duyệt thế nào thì phê duyệt thế đấy, nhất định phải công bằng, không được thiên vị."
"Vâng."
Ban đầu Tiểu Mục Tử còn thầm đoán không biết có phải chủ tử muốn ra tay với bài thi của Yến Tử Huân, hoặc là trực tiếp đem bài của Yến Tử Huân đi đốt không, nhưng bây giờ xem ra tầm nhìn của gã đã quá hẹp hòi.
Quả nhiên chủ tử vẫn là hoàng đế muốn chiêu mộ nhân tài.
Có điều nếu Yến Tử Huân thi đỗ, sau này vào triều làm quan, đến khi ấy mỗi lần gặp Yến Tử Huân không phải chủ tử sẽ cảm thấy ngột ngạt sao?
Tiểu Mục Tử thật sự không đoán được suy nghĩ của Tiêu Sát.
Mấy hôm sau, kết quả thi hội được dán lên bảng.
Hoắc Liên Liên gấp gáp chạy đi xem, vừa nhìn đã thấy cái tên Yến Tử Huân viết đầu tiên.
Nàng vui mừng chạy về Phượng Nghi Điện báo tin vui cho Triệu Thanh Uyển: "Nương nương, Yến Tử Huân đỗ cao trung rồi!"
"Thật không?"
"Vâng, hơn nữa còn đứng đầu, là hội nguyên đấy!"
"Còn đứng nhất à? Xem ra mấy năm nay Tử Huân vẫn luôn miệt mài đọc sách, đúng là không dễ dàng gì..." Triệu Thanh Uyển kích động lẩm bẩm, khóe mắt cũng ươn ướt.
Nàng nghĩ, Yến Tử Huân lúc này chắc rất vui đúng không?
Dù thế nào nghĩ hắn sẽ vui, nàng cũng mừng thay.
"Liên Liên cũng thấy không dễ dàng gì.
Nương nương, Liên Liên định ngày mai đi chúc mừng huynh ấy, nương nương có gì muốn Liên Liên chuyển lời thay không? Hì hì, hay là có quà gì muốn tặng huynh ấy, Liên Liên cũng có thể tặng thay."
"Được, ngày mai ngươi đi chúc mừng Tử Huân đi.
Kết quả đã có, ta không còn gì muốn nói với huynh ấy nữa.
Còn về quà, ngươi cứ chuẩn bị một phần quà đi, còn ta...!Vẫn nên thôi."
Lần trước Triệu Thanh Uyển tặng quà cho Yến Tử Huân chỉ là tâm ý đưa than ngày tuyết.
Bây giờ hắn đã đỗ cao trung, tiền đồ rộng lớn, không cần tiếp tục đưa than ngày tuyết nữa, nếu nàng còn tiếp tục đưa đồ cho hắn thì chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, hơn nữa cũng sẽ khiến Yến Tử Huân nghĩ nhiều.
Vả lại nếu Tiêu Sát biết chắc chắn sẽ giận nàng, nàng không muốn hắn không vui.
"À, vậy được, thế Liên Liên đi chuẩn bị đây.
Dù gì cũng là bằng hữu của Yến Tử Huân, huynh ấy có chuyện mừng như vậy, hì hì, Liên Liên phải tặng huynh ấy một món quà thật lớn mới được!"
"Ngươi nói đúng, vậy ngươi đi chuẩn bị đây." Nghe Hoắc Liên Liên nói, Triệu Thanh Uyển chỉ cười.
Xem ra nha đầu này thật sự thích Yến Tử Huân rồi.
Nàng lúc này thật mong tương lai họ có thể thành đôi.
Nhưng với sự hiểu biết của nàng về Yến Tử Huân, con đường Hoắc Liên Liên theo đuổi hắn chắc chắn sẽ rất gian nan.
Có điều may mà tính cách nha đầu này lạc quan, không phải nữ tử khuê các.
Nàng không cần phải quá lo sau này nàng ấy sẽ chịu tổn thương.
Sau khi Hoắc Liên Liên vui vẻ rời đi, Triệu Thanh Uyển không khỏi nghĩ việc Yến Tử Huân đỗ cao trung chắc chắn Tiêu Sát biết.
Quen biết thời niên thiếu, chắc chắn hắn có thể nhìn ra tình cảm vô tư giữa Yến Tử Huân và nàng.
Nhưng sau khi gả cho hắn, hai người chưa bao giờ nhắc đến Yến Tử Huân, nàng là vì thấy xấu hổ, không biết phải nói thế nào, cũng không muốn nhắc với hắn người mình thích ngày xưa, nhưng Tiêu Sát nghĩ thế nào thì nàng không đoán được.
Triệu Thanh Uyển thấp thỏm, không biết đến lúc thi đình, khi Tiêu Sát và Yến Tử Huân đối mặt nhau Tiêu Sát sẽ có thái độ gì với hắn? Liệu có làm khó hắn hay không?
Ban đêm, Tiêu Sát từ Tuyên Thất Điện trở về, cởi áo lên giường nằm, Triệu Thanh Uyển tựa đầu vào lòng hắn, đang do dự không biết mở lời tâm sự về yết bảng thi hội cùng chuyện thi đình thế nào, không ngờ Tiêu Sát đã chủ động lên tiếng trước.
"Hoàng hậu, hôm nay thi hội có kết quả, chắc nàng biết rồi đúng không?"
"Vâng, thần thiếp có nghe nói."
"Thế nàng có nghe nói hội nguyên lần này là ai không?"
"Ha ha, việc này sao thần thiếp biết chứ?"
"Vậy sao? Hoàng hậu thật sự không biết? Vậy trẫm nói cho nàng biết, hội nguyên lần này cũng là người huyện Bình của nàng đấy."
Tiêu Sát ôm lấ Triệu Thanh Uyển, cúi đầu quan sát nàng.
"Trùng hợp vậy à, xem ra quê nhà của thần thiếp đúng là nơi đất trời hội tụ, thế mà sinh ra được một hội nguyên."
"Dù không sinh được hội nguyên, trong mắt trẫm huyện Bình vẫn là một nơi đặc biệt, bởi vì đó là quê nhà của nữ nhân trẫm yêu."
"Ha ha, cảm ơn hoàng thượng đã đề cao quê nhà của thần thiếp."
"Trẫm không đề cao, trẫm đang nói thật.
Hoàng hậu, nàng có muốn biết đồng hương hội nguyên kia của nàng là ai không?"
Ngữ điệu của Tiêu Sát vẫn bình bình nhưng ánh mắt nhìn Triệu Thanh Uyển lại sáng rực.
Triệu Thanh Uyển cảm nhận được hắn đang thử nàng, vì thế đáp: "Thần thiếp đang ở trong hậu cung, hậu cung mới là bầu trời của thần thiếp.
Việc ở tiền triều hoàng thượng muốn thần thiếp biết thì thần thiếp sẽ nghe, không muốn để thần thiếp biết, thần thiếp cũng không tò mò.".